Trước đó, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người gọi nàng như vậy.Nhưng có chút tàn nhẫn trong lời nói. Âm thanh của không khí vỡ ra xát vào tai nàng.Thủy Tuyết nghe thấy tiếng kêu cứu của mọi người trong hội trường, và giọng nói đau đớn của Phụ - Mẫu hét lên đầy hoài nghi. Nàng nâng khăn trùm đầu lên và nhìn thấy nữ tử mặc áo đỏ đứng sau Thần Hy.Nàng đột ngột quay lại. Đã có một đống hỗn độn trong hội trường. Các Hoàng huynh đã tụ tập quanh Hải Vương và Hải Hậu. Một mũi tên bắn trên ngực phụ thân, máu chảy khắp người, lan sang cả Hải Hậu.Chỉ huy đội Vệ binh hô vang.- ĐẾN ĐÂY - BẢO VỆ NHÀ VUA...****- Chàng đang làm gì vậy?Nàng nhìn chằm chằm, không, đây không phải là Thần Hy, điều này là không thể, Thần Hy không thể làm điều này.- Ngươi là ai?Nàng run rẩy, ngay cả âm thanh phát ra cũng run rẩy. Đây không phải là sự thật! - Ta là hoàng tử của Biển Đen, Thần Hy - vị hôn phu của ngươi.Thần Hy bình tĩnh.- Ngươi đã làm gì vậy? Đó là phụ thân của ta. Ngươi không phải Thần Hy.Tam huynh lao đến, cầm thanh kiếm sắc nhọn ở thắt lưng.- Ta sẽ giết ngươi.- 1 mình ngươi?Nữ tử áo đỏ khinh thường vẫy vẫy tay, sau lưng bước ra một con cự long màu đen, rất quen thuộc, nàng đã nghĩ tới rất lâu rồi, hóa ra nguyên nhân cơn mê man của cá ngựa là đây. Đó cũng không phải là nàng gặp ảo giác. Con thú đen lớn ngay lập tức mở hàm răng sắc nhọn khổng lồ và gầm lên về phía Tam Huynh.Nàng nhìn thanh kiếm trong tay Tam huynh, thanh kiếm hàng đầu dưới đáy biển sâu đã vỡ tan làm đôi trong miệng con vật khổng lồ màu đen.Sau đó, nàng che mắt lại. Tam huynh bị con quái thú đánh, tia máu phun ra làm ướt y phục hôn ước của nàng. Không một ai đến giúp, không một ai, cả hội trường như bị kẹt vào một cái thùng sắt, nước nhỏ giọt cũng không thể rỉ ra ngoài.Nàng cố đứng trước mặt thần dân, Thủy Tuyết vô cùng tuyệt vọng, hối hận, đau lòng.Thần Biển - Xin hãy để ta chết ngay lúc này...Nàng hy vọng đây một cơn ác mộng. Tỉnh dậy sau cơn ác mộng là lúc nàng không còn nhìn thấy Thần Hy.Nàng bị nữ tử áo đỏ giữ chặt, không thể nhúc nhích, nàng muốn nhắm mắt lại, nữ tử đó đã kéo mắt, bắt nàng phải mở ra.Nàng xem cuộc tàn sát này một cách công khai, thần dân của nàng than khóc và tan biến trong vầng hào quang phản chiếu của biển, từng người, từng người một bị giết một cách dã man.Hải Vương - Hải Hậu của nàng đã cạn kiệt năng lượng và không thể ngăn chặn cuộc thảm sát này xảy ra.Nàng chợt nhớ tới những gì Thần Hy đã nói với nàng rất lâu trước kia : " thế giới bên ngoài không đẹp như nàng nghĩ. "- Đừng.. Giết.. Họ...Nàng không biết được mình đã hét lên vô lực bao nhiêu lần, máu chảy đầy chân, tấm đá đồng hồ vỡ trôi lăn lóc khắp hành lang. - Bây giờ, đến lượt của ngươi.Ai quan tâm tới nàng nữa? Trái tim của nàng đã chết. Nữ tử áo đỏ nâng thanh kiếm trong tay lên.- Dừng lại, nàng ta biết bí mật về Trái tim biển sâu.- Hả? nữ tử đồ đỏ dừng lại.- Trong cuộn tranh vẽ này, trang 5.Thần Hy ném cuộn ảnh của nàng trước mặt nữ nhân đó.Hóa ra là do nàng, mọi chuyện là lỗi của nàng. Nàng ngẩng đầu lên.Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, hắn đã biết Trái tim Biển sâu trông như thế nào. Nàng đã vẽ Trái tim trên đó. Trên cuộn ảnh như vậy, tưởng không ai biết đến, thật không ngờ là.... Hắn biết.....- Hừ, hiện tại ta cứu ngươi, nhưng ngươi sớm muộn gì cũng sẽ chết.