Hàm Răng Ngọt Ngào

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bóng đêm tối om.

Nguyễn Kiều chạy dọc theo con đường mòn trở về phòng ngủ.

Cô có thể cảm nhận được tốc độ tim đập thùng thùng dường như sắp lấn áp cả tiếng bước chân.

Bầu không khí lạnh ùa vào xoang mũi, xuyên vào cổ họng, có loại nhói nhói như bị mắc kẹt, càng nghiêm trọng hơn nữa là vẫn không thể nào hết căng thẳng.

Rõ ràng hiểu được Lâm Trạm viết gì trong quả cầu nguyện vọng, nhưng cô bỗng... không khống chế được muốn chạy trốn.

Lâm Trạm không chút để ý khẽ cười, tiếng xe máy gầm vang bên tai trong mưa đêm, khi cô đi qua con đường khúc khuỷu thì tim đập bỗng tăng nhịp.

Một giây sau, hình ảnh bỗng chuyển sang cảnh khác.

Khi Tằng Gia Thụ giảng bài cho cô sẽ xoay bút, lá cây bạch quả vàng óng ánh rơi xuống sân trường Sùng An, còn có bức hình của cậu ấy và cô gái Tiểu Dương.

Mấy thứ này không ngừng xuất hiện đan xen trong đầu cô, khiến cô cảm thấy rất loạn.

Cô không có ngốc, không cảm nhận được ý của Lâm Trạm.

Nhưng sau khi tầng cửa sổ kia bị chọc thủng, cô không thể nào lường trước được gì nữa.

Anh có phải là Tằng Gia Thụ kế tiếp không?

Hay là... tệ hơn Tằng Gia Thụ?

Khi trở về phòng ngủ, Nguyễn Kiều mất hồn mất vía.

Trong phòng ngủ, Trần Dương Dương và Tống Loan Loan đều có ở đây.

Không biết Tống Loan Loan bị gì mà nhoài người vào bồn rửa mặt không ngừng nôn.

Trần Dương Dương ở một bên vỗ lưng giúp cô ấy.

Trông thấy Nguyễn Kiều, rồi liếc thấy chiếc bánh kem matcha trong tay cô, mặt Trần Dương Dương chợt lạnh đi.

Sau khi dìu Tống Loan Loan sắc mặt tái nhợt ngồi xuống, Trần Dương Dương khoanh tay trước ngực, mắt thờ ơ nhìn Nguyễn Kiều, trong giọng điệu mang theo vẻ chất vấn.

“Nguyễn Kiều, cậu về đúng lúc lắm, chuyện này có phải cậu quá đáng lắm rồi không?”

Nguyễn Kiều còn chưa hoàn hồn.

Trần Dương Dương tiến lên, lôi chiếc bánh kem trong tay cô xuống mặt đất.

Nguyễn Kiều hơi ngỡ ngàng.

“Cậu làm gì thế?”

Trần Dương Dương khẽ cười, trong mắt tràn đầy khinh thường, cô ta nhìn Tống Loan Loan, chỉ vào bánh kem rơi trên mặt đất nói: “Loan Loan, trước kia tớ chưa nói với cậu là không muốn cậu đau lòng, nhưng không ngờ cô gái này không biết xấu hổ đến thế, cậu nhìn thấy chưa, đây là bánh kem mà Lâm Trạm đã cầm suốt một đêm không muốn người ta chạm vào.”

Cô ta xoay người nhìn Nguyễn Kiều: “Cậu cầm về không phải là muốn khoe khoang sao? Rõ ràng biết Loan Loan thích Lâm Trạm, mà cậu còn chạy tới quyến rũ cậu ấy, cũng không biết xấu hổ quá rồi nhỉ?”

“Loan Loan bị từ chối có phải cậu vui lắm không, cho nên bánh kem cũng phải cố ý mang về để khoe khoang?”

Nguyễn Kiều ngẩn ra.

Mà Tống Loan Loan đã đứng lên, kéo Trần Dương Dương, muốn giải thích, “Chị Dương, cậu hiểu lầm rồi, tớ...”

Trần Dương Dương mặc kệ cô ấy, vốn không muốn nghe, chỉ muốn tung lời ác ý với Nguyễn Kiều.

Từ trước tới nay, ấn tượng mà Trần Dương Dương để lại trong lòng người khác chính là nóng nảy thẳng thắn, Nguyễn Kiều bị cô ta mắng chửi như vậy, quả thực đã bị mắng đến ngốc rồi.

“Này, các cậu có thể nói nhỏ chút được không.”

Lúc này, trong chiếc chăn trên giường đột nhiên có người ngồi dậy, Nguyễn Kiều và Trần Dương Dương nhìn sang, là Chu Lộc đang ngồi dậy với vẻ mặt buồn ngủ.

Cô ấy xoa nhẹ mái tóc, ngồi yên trên giường vài giây, buồn ngủ vì bị quấy rầy, không ngủ được nữa, vì thế xoay người xuống giường.

Sau khi xuống giường, Chu Lộc cầm ly đi rót nước, khi đi qua các cô cô ấy cũng không lên tiếng, hình như là không có ý tham gia vào việc nữ sinh tranh cãi vì mâu thuẫn.

Tống Loan
Loan rất muốn giải thích rõ ràng, nhưng không thoải mái thật, trong bụng lại cồn cào, cô ấy ngồi dậy rồi chạy vào trong toilet.

Trong đầu Nguyễn Kiều hỗn loạn, xem như hiểu mang máng ý của cô ta.

Tối nay Tống Loan Loan tỏ tình với Tâm Trạm, sau đó bị từ chối rồi à?

Không thể nào.

Trần Dương Dương mở miệng là mắng chửi thêm vài câu, nghe thấy câu lục trà biểu không biết xấu hổ.

Nguyễn Kiều có tốt tính thế nào cũng không nhịn được nữa.

“Trần Dương Dương, mong cậu nói chuyện đừng khó nghe như thế có được không?”

“Tớ không nợ cậu, cậu dựa vào gì mà lên giọng nói chuyện với tớ?”

Trần Dương Dương nhướng mày, tay vung lên đẩy chồng sách rơi xuống đất, giọng điệu càng hung hăng.

“Chỉ bằng việc cậu cướp bạn trai của bạn, nên tớ mắng cậu đó, sao hả?”

Trần Dương Dương mang giày cao gót, đi về trước hai bước, “Tớ mắng cậu thì cậu phải chịu cho tớ, bởi vì tớ không chỉ muốn mắng, mà còn muốn đánh cậu, cậu nghĩ sao?”

Nói xong, cô ta giơ tay lên, làm ra vẻ muốn đánh.

Nhưng bàn tay vừa giơ lên lại ngừng giữa không trung, bị người ta khống chế.

Chu Lộc đi rót nước trở về khẽ hất tay của Trần Dương Dương.

Cô ấy uống một ngụm nước, giọng nói nhàn nhạt: “Đừng có quá đáng.”

Trần Dương Dương nhìn Chu Lộc, dường như là muốn tranh thủ cô ấy đứng về phía mình.

“Cậu ấy cướp bạn trai của Loan Loan, cậu ngăn tớ làm gì?”

Chu Lộc quay lại nhìn cô ta, thuận miệng hỏi lại, “Ai nói Lâm Trạm là bạn trai của Loan Loan, Lâm Trạm có thừa nhận sao?”

“Cậu ấy!”

Trần Dương Dương nhất thời khựng lại, ngược lại còn dùng ánh mắt chán ghét nhìn Nguyễn Kiều, “Cậu ấy biết rõ Loan Loan thích Lâm Trạm, còn chạy tới quyến rũ Lâm Trạm, vậy không phải là không biết xấu hổ thì là cái gì?”

Nguyễn Kiều bị cô ta cứ nói không biết xấu hổ, lên tiếng cắt ngang cô ta.

“Trần Dương Dương, phiền cậu làm rõ một chuyện, tớ không có quyến rũ Lâm Trạm, cậu đừng có mở miệng khép miệng gì cũng đều nói mấy chữ khó nghe như vậy được không?”

“Mọi người đều là bạn cùng phòng, cũng chỉ là bạn cùng phòng, cậu không phải mẹ tớ, đi đâu cũng phải bảo với cậu, tùy cho cậu làm nhục, phiền cậu mau xin lỗi.”

Trần Dương Dương cười nhạo, liếc cô: “Xin lỗi? Có phải đầu cậu có vấn đề không?”

Tống Loan Loan nôn xong, dựa vào tường nghỉ ngơi một lát, trong lúc yên tĩnh bèn vội mở miệng giải thích.

“Chị Dương, cậu thật sự hiểu lầm Kiều Kiều rồi, tớ đã không thích Lâm trạm nữa rồi.”

Giọng cô ấy còn hơi yếu.

“Thật ra... thật ra bây giờ tớ 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện