Hàm Răng Ngọt Ngào

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau Giáng sinh là tết Nguyên Đán.

Không hiểu sao bầu không khí vào ngày lễ Tết Nguyên Đán phai nhạt hơn Giáng sinh rất nhiều, đương nhiên, cũng có phần do tết Nguyên Đán được nghỉ học.

Kể từ đêm sau khi cãi vã với Nguyễn Kiều, Trần Dương Dương không trở về phòng ngủ nữa.

Chu Lộc vốn vạn năm mới thấy bóng dáng.

Mà Tống Loan Loan và bạn trai coser sau khi xác định quan hệ, cũng cả ngày không thấy ở phòng ngủ, tết Nguyên Đán càng không ở lại trường.

Nguyễn Kiều thường ở thư viện đọc sách ôn tập.

Mùa đông rét lạnh đã đến, cũng có nghĩa kỳ thi cuối kỳ đang tới gần.

Chuyên ngành văn học Hán ngữ không có môn nâng cao, nên tổng thể mà nói, bầu không khí của kỳ kiểm tra vẫn khá thoải mái.

Mọi người không cần phải bật đèn chiến đấu đêm khuya, giống như Nguyễn Kiều, xem tác phẩm khá nhiều, học sinh bình thường lên lớp rồi chăm chỉ, có ôn tập hay không đều có thể qua môn.

Nhưng mục tiêu mà mỗi người theo đuổi khác nhau, có người qua loa cho xong chuyện, có nguồi muốn nỗ lực vươn lên hàng đầu.

Trong thư viện bật máy điều hòa sưởi ấm.

Nguyễn Kiều có hơi khó chịu.

Cô không thích loại áp lực này, cảm giác bầu không khí không đủ thoáng.

Ngồi trong phòng tự học một lát, mặt cô đã đỏ bừng.

Cách đó không xa có người bị cảm, không ngừng hắt xì hơi, còn hay ho khan.

Nguyễn Kiều lặng lẽ bịt miệng và mũi, sợ bị lây bệnh.

Không biết là do bên trong quá ấm áp hay là tác phẩm quá nhàm chán, hay là tối qua còn chưa nghỉ ngơi tốt, cô đọc sách một lát, cảm thấy rất buồn ngủ.

Mí mắt cụp xuống, buồn ngủ.

Vào lúc cô cúi thấp đầu suýt chút nữa đụng lên mặt bàn, thì có người vươn tay áp vào gương mặt cô.

Lạnh băng.

Nguyễn Kiều giật mình, cơn buồn ngủ đột nhiên tiêu tan.

Cô cảm thấy cả người đều đang hạ nhiệt, quá lạnh rồi.

Cùng lúc đó, mùi thuốc lá hòa với mùi chanh thanh mát quen thuộc tiến vào xoang mũi, Nguyễn Kiều theo bản năng ngẩng đầu, không bất ngờ nhìn thấy Lâm Trạm đang nhếch khóe miệng.

Nguyễn Kiều ngẩn người.

Lâm Trạm ngồi cạnh cô, một chân rất tự nhiên đặt lên thanh ghế phía dưới cô, còn vô tình run chân.

Lâm Trạm nghiêng người về trước, hạ giọng hỏi bên tai cô: “Này, Quả Hồng muội muội, dệt khăn quàng cổ xong chưa đấy?”

Nguyễn Kiều không để ý tới anh.

Từ sau đêm Giáng sinh đó, gần một tuần cô đã không thấy Lâm Trạm. Mấy tiết học chung với nhau cũng không thấy anh đi học, cũng không biết đi lêu lổng ở đâu rồi.

Lâm Trạm thấy cô không nói chuyện với mình, còn làm ra vẻ nghiêm túc đọc sách, vì thế cũng tiến sát vào nhìn nội dung trong sách của cô.

Vừa nhìn đã cực kỳ ngạc nhiên, Lâm Trạm khoa trương xoa đầu cô, “Này, Quả Hồng muội muội, cậu không chỉ viết văn người lớn, mà còn đọc sách người lớn à!”

Nguyễn Kiều hoàn hồn, vừa nhìn lên sách, rất nhanh liền bắt được ngay những từ mấu chốt, đến chỗ “giao hoan”, “ngực nẩy nở”.

Cô đỏ mặt, gập sách lại.

Lâm Trạm nhìn cô với ánh mặt nghiền ngẫm.

Nguyễn Kiều nhìn quanh bốn phía, không có ai chú ý tới bọn họ.

Cô đẩy Lâm Trạm ra, rồi giơ sách lên, ý bảo anh nhìn bìa sách, giọng nói đè xuống cực thấp, “Cậu biết gì chứ, đây là tên Bạch Lộc Nguyên, cậu có biết không?”

Lâm Trạm tiện tay kéo qua lật tới lật lui, nhìn thấy giải thưởng văn học Mao Thuẫn trên gáy sách, miệng khẽ cười.

“Quả Hồng muội muội, không thì cậu cũng tham gia một cuộc thi đi, cũng có thể lấy được giải thưởng, văn người lớn của cậu viết không tệ, cái đó chẳng phải là sách người lớn sao.”

Mặt Nguyễn Kiều đã đỏ đến sắp nổ tung, đoạt sách lại, trong lòng thầm lẩm bẩm: Cậu ấy không có văn hóa, không cần so đo với cậu ấy, không cần so đo với cậu ấy...

Lâm Trạm còn đang nhỏ giọng nhắc đi nhắc lại sách người lớn, Nguyễn Kiều không nhịn được lấy sách đánh lên đầu anh.

“Cậu không hiểu thì đừng nói bậy, đây là
sách văn học đó! Cậu biết gì gọi là sinh mệnh dồi dào thời nguyên sơ không? Không có văn hóa!”

Mặt cô đỏ bừng, dáng vẻ chín chắn bảo vệ tôn nghiêm của mình.

Lâm Trạm nén cười rất cực, nhưng vẫn không nhịn được bật cười.

Nguyễn Kiều nóng nảy, còn đạp lên chân anh.

Lâm Trạm vội rút về, giơ cờ trắng đầu hàng, vừa cười vừa nói, “Được được được, nổi tiếng thì nổi tiếng, là tớ không có văn hóa, tớ không có văn hóa...”

Nguyễn Kiều tức giận, mặc kệ anh.

Chuyện này còn tính là gì, anh còn chưa xem qua sách của Úc Đạt Phu! (*)

(*) Úc Đạt Phu: 郁达夫 (1896-1945), tên thật là Úc Văn 郁文, tự Đạt Phu. Quê quán Phú Dương, Chiết Giang. Ông là tiểu thuyết gia, thi nhân, tản văn gia, cùng thời Quách Mạt Nhược, Lỗ Tấn,… hồi trẻ du học Nhật Bản, về nước tham gia cuộc vận động văn học mới. Ông bị hiến binh Nhật sát hại ngày 29.8.1945, năm 1952, chính phủ Trung Quốc truy nhận là liệt sĩ.

Bỏ đi, không nói chuyện với người không có văn hóa.

Sau đó, Lâm trạm cứ ở bên cạnh quấy rầy cô, cô không nói chuyện, Lâm Trạm ở bên cạnh gửi weixin suốt.

Di động không ngừng rung lên, rung đến chân cũng đã tê rần.

Quả thật là bệnh tâm thần mà!

Nguyễn Kiều không tài nào đọc sách được, sắp đến giờ ăn trưa, cô cầm cặp da, định rời khỏi phòng tự học.

Bởi vì mong muốn thoát khỏi Lâm Trạm quá mãnh liệt, cô đứng dậy với tốc độ hơi nhanh, di động rơi ra từ trong túi, rớt lên ghế, rồi rớt xuống đất.

Lâm Trạm vừa gửi cho cô một sticker, lúc này di động trên mặt đất sáng lên.

Nguyễn Kiều theo bản năng xoay người lại nhặt điện thoại, nhưng động tác của Lâm Trạm nhanh hơn.

Khi anh nhìn thấy trên màn hình di động có hiển thị thông báo tin nhắn weixin [Ớt Chỉ Thiên vừa gửi một bức hình], anh ngạc nhiên.

Anh phản ứng nhanh, lập tức gửi thêm sticker vào trong khung trò chuyện.

Quả nhiên, trên di động của Nguyễn Kiều lại nhảy ra thông báo nhắc nhở như nhau.

Nguyễn Kiều nhanh chóng lấy lại điện thoại của mình, vội vàng chạy ra ngoài.

Lâm Trạm cũng lập tức đuổi theo, chỉ vài bước đi ra cửa thư viện đã đuổi theo Nguyễn Kiều.

Anh chộp vai Nguyễn Kiều, kéo vào trong lòng mình, thuận tay xoa nhẹ lên đầu cô.

“Này, Cây Nấm muội muội, cậu đặt biệt danh tình yêu cho tớ là Ớt Chỉ Thiên hả, sao lại là Ớt Chỉ Thiên?”

Nguyễn Kiều mím môi, không nói.

“Có phải vì tính anh Trạm thẳng thắn, lại sảng khoái, có khí chất không giống người thường, nên cậu cảm thấy rất giống Ớt Chỉ Thiên?”

Ha ha...

Là rất không giống bình thường.

Lâm Trạm lại hỏi: “Này, có muốn biết biệt danh của cậu là gì không?”

Cũng không muốn biết.

Nhưng Lâm Trạm không nói nhiều, trực tiếp mở


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện