*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từ khi trên tường có thêm một cái lỗ, Nguyễn Kiều thường nhận được một số món đồ kỳ lạ.
Ví dụ như lạt điều (*).
(*) Một món ăn nhẹ phổ biến ở Trung Quốc. Nguyên liệu chính là bột mì và ớt.
Ví dụ như, sữa chua.
Mà cái gọi là có qua có lại, chính là nếu anh cảm thấy trò chăn nuôi này vui, thì Nguyễn Kiều cũng không để ý cùng anh chơi tiếp.
Vào một ngày nọ, khi Lâm Trạm lên giường đi ngủ, chợt phát hiện trên giường có rất nhiều...
Gói lạt điều, hộp sữa chua, chai nước ngọt rỗng...
Đồ của anh nhét qua, tất cả đều bị ăn sạch sau đó trở thành rác quay trở về.
Thật là một cây nấm không có lương tâm.
***
Từ sau khi ném đóng rác đó về, Lâm Trạm không còn thông qua lỗ điều hòa kia quấy rầy Nguyễn Kiều nữa.
Nguyễn Kiều khó khăn trải qua hai ngày yên ổn.
Nhưng vào một ngày đang đi ngủ, cô lại nghe thấy vách tường truyền đến tiếng gõ.
Cô theo bản năng nhìn lên trên, đúng lúc nhìn thấy cọc gỗ hình trụ từ từ bị rút ra...
Tên uốn tóc Tony kia lại định làm chuyện ác gì nữa?
Cọc gỗ bị rút ra, sau đó, một ống nghe điện thoại từ lỗ đó từ từ buông xuống dưới.
Nguyễn Kiều ngẩn người, đưa tay nhận lấy.
Nhưng hình như chiều dài của ống nghe đã đến tối đa, cô khẽ kéo một tí, trước mặt chợt có một phản lực.
Cô đành phải ngồi xuống.
Cô gập hai chân lại, một tay ôm đầu gối, dựa vào tường, lỗ điều hòa vừa đúng ở phía trên đầu cô một chút, dây tai nghe cũng trở nên dài hơn.
Do dự một lát, Nguyễn Kiều vẫn nhét tai nghe vào trong tai.
Trong ống nghe bật một bài hát rất quen thuộc, ngay cả giọng hát cũng rất quen.
Nguyễn Kiều khựng lại vài giây mới phản ứng kịp, đây là bài hát Ôn nhu do chính cô hát mà.
Nguyễn Kiều đỏ mặt, cũng may buổi tối đã tắt đèn, không có ai nhìn thấy.
Cô vội tháo ống nghe xuống, nhét nó trở về cái lỗ, sau đó nằm xuống lần nữa, còn chột dạ đưa lưng về bức tường.
Rất nhanh, điện thoại truyền đến tiếng rung, là tin weixin Lâm Trạm gửi đến.
Ớt Chỉ Thiên: [Quả Hồng muội muội, chiều ngày mai đi học, cậu đem khăn quàng cổ cho tớ nhé.]
Nguyễn Kiều cầm di động, không trả lời.
Ớt Chỉ Thiên: [moa moa
moa.jpg]
...
Nguyễn Kiều cạn lời.
Gói biểu cảm của người này không hề thích hợp với phong sách của anh.
Bỏ đi, nhìn biểu cảm cô gái nhỏ đáng yêu, cô lười so đo với anh.
Tiết cầu lông vào buổi chiều hôm sau sẽ kiểm tra.
Hơn phân nửa học kỳ Chu Lộc đều không đi học, cuối cùng đến ngày thi đã lộ diện.
Đến thì đến, cô ấy còn dẫn theo một cô gái.
Nguyễn Kiều ngồi ở một bên, nhìn Chu Lộc và cô bạn nhẹ nhàng bên cạnh, không nhịn được muốn bát quái, khẽ khều Lâm Trạm, “Này, Chu Lộc đến rồi.”
Lâm Trạm không có rảnh để quan tâm đến Chu Lộc, anh không ngừng điều chỉnh vị trí thử đeo khăn quàng cổ, trong miệng còn lẩm bẩn, “Xấu thì có xấu, nhưng vẫn rất thực dụng.”
Nguyễn Kiều nhìn anh, ánh mắt kỳ quái, “Người ta dễ thương vậy đó, xấu chỗ nào chứ.”
Lâm Trạm nhìn cô, có chút khó hiểu.
Lúc này Nguyễn Kiều mới phản ứng được, hai người hoàn toàn không cùng một tần số.
Cô không nói gì, lại quay đầu quan sát cô gái bên cạnh Chu Lộc.
Nhưng cô cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Đột nhiên.
Cô đưa tay kéo khăn quàng cổ siết chặt cổ Lâm Trạm từ phía sau, giọng điệu mang theo vẻ uy hiếp, “Cậu nói tớ đan khăn quàng cổ xấu à?”
Lâm Trạm vội lấy tay kéo ra đằng trước, “Đừng có xúc động, đừng xúc động.”
Nguyễn Kiều vẫn không buông tay, Lâm Trạm đột nhiên nhanh trí, thuận thế ngã lên đùi cô.
Khăn quàng cổ bị đè lên, Nguyễn Kiều cũng không kéo được nữa.
Cô cúi đầu, Lâm Trạm đang cong môi, vẻ mặt vô lại nhìn cô.
Nguyễn Kiểu xấu hổ, nhanh chóng đẩy đầu anh ra.
Nội dung thi cầu