*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cả tiết, Nguyễn Kiều không có chút tâm trạng nào.
Trần Dương Dương bị Lâm Trạm nói mấy câu mất mặt, vẻ mặt lúng túng xoay người rời khỏi lớp học.
Mà lúc này Lâm Trạm như một vị thần ngồi cạnh cô, chơi game trên điện thoại dưới bàn.
Cô mơ hồ lên bục, trình bày đơn giản bài báo cáo trong ba phút, rồi mơ hồ xuống bục.
Một tiết học 45 phút, trong đầu cô toàn nhớ về những lời nói lúc Lâm Trạm che chở cho mình.
Một người con trai bảo vệ cho mình, khiến cô không thể nào dửng dưng được.
Rõ ràng con tim đập rất mạnh, nhưng lúc này cô lại làm bộ như không có gì.
Cũng may Lâm Trạm cứ chơi game ở dưới bàn suốt, không có trêu chọc cô.
Cô Từ khá xem trọng hiệu suất làm việc, chỉ cho mỗi nhóm 3 phút báo cáo, nếu lố giờ sẽ trực tiếp cắt ngang, kết thúc phần báo cáo.
Hồn Nguyễn Kiều đã lang thang đi đâu mất nên vốn không nghĩ nhiều, thời gian hai tiết là 90 phút, cho dù một tổ lên báo cáo khoảng 7, 8 phút vậy là vừa đủ, tại sao cô Từ nhất định phải khống chế trong 3 phút?
Đến khi kết thúc tiết một, cuối cùng mọi người cũng đã hiểu.
Cô Từ đứng trên bục giảng phát biểu.
“Đầu tiên, cô vô cùng cảm ơn các em đã phối hợp với cô trong học kỳ này, mỗi lần lên lớp cô đều rất vui.”
“Tiếp theo, cô rất hài lòng với kết quả kiểm tra lần này, cô có dành chút thời gian để xem video của các em, phần lớn đều làm rất tốt, ví dụ như Trẻ em và tuổi trẻ, tình tiết trong kịch bản được sắp xếp rất sáng tạo. Tuy nhiên hơi bị thiếu sót về phần hậu kỳ, nhưng có thể nhìn ra được thành viên của tổ một rất cố gắng hoàn thành bài tập kiểm tra này.”
“Kế tiếp, phần báo cáo của các em trong tiết này cũng khá tốt, đều đạt được tiêu chuẩn mà cô trông mong, có một số bạn lên báo cáo trong thời gian quá dài, cô đã cắt ngang, thật sự xin lỗi các em, nhưng thật sự không thể nào nói quá dài.”
“Vậy tiết còn lại để làm gì đây? Chúng ta sẽ học tiết ngoài trời.”
“Thật ra trước kia trường chúng ta sẽ sắp xếp môn tâm lý học tập thể ở học kỳ sau trong chương trình học, bởi vì khi đó là mùa xuân, thời tiết đẹp, thuận tiện cho hoạt động ngoài trời.”
“Nhưng lịch học năn nay lại sắp xếp như vậy, cô cũng không có cách nào, học kỳ này trời lạnh, thời tiết không tốt lắm, chúng ta không thể học những tiết ngoài trời được, nên cô muốn tiết cuối cùng của tâm lý học tập thể sẽ hoạt động ở ngoài lớp, đúng lúc thời tiết hôm nay khá đẹp, bên ngoài mặt trời đã dâng cao.”
Biết cô Từ rất hài lòng về bài đánh già này, trong lòng mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, sôi nổi ủng hộ tiết tiếp theo sẽ hoạt động ngoài trời.
Lúc trước thời tiết không tốt, bọn họ rất ít học ngoài trời, nhưng cũng không phải là chưa từng học qua.
Tiết học ngoài trời đều là những trò chơi tập thể, ví dụ như “Gió lớn thổi”, “Giẫm lên báo” gì đó, chỉ cần tập trung tinh thần thì tất cả mọi người sẽ rất vui.
Hôm nay theo thường lệ sẽ chơi trò “Gió lớn thổi” (*) để mở màn, sau đó là trò chơi “Tim có hàng ngàn nút thắt”.
“Tim có hàng ngàn nút thắt” chính là mọi người nắm tay nhau vây thành
một vòng tròn, mỗi người đều phải nhớ người bên trái và bên phải của mình.
Sau đó cô tuyên bố buông tay ra, xáo trộn vị trí.
Khi kêu “ngừng” thì mọi người phải tìm được người ở hai bên mình nắm tay lại.
Bởi vì vị trí lộn xộn nên một nhóm người sẽ bắt thành một vòng tròn nhỏ.
Mọi người cần phải đi qua các nhóm nhỏ từ từ tách ra, khôi phục lại vòng tròn lớn lúc ban đầu.
Trong lúc này tay không được buông tay ra, không được hoán đổi thứ tự trái phải.
Trước khi bắt đầu, Lâm Trạm ép buộc kéo Giang Thành lẻn đến bên người Nguyễn Kiều, chen vào người bên trái cô, thản nhiên nắm tay cô.
Nguyễn Kiều bất giác giật giật ngón tay, trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác mát mẻ nhàn nhạt, nhưng chỉ vài giây, hơi ấm của cô đã truyền sang bàn tay lành lạnh kia.
Cô không ngoảnh đầu lại, nhưng tai đã hơi nóng lên.
Hai trò chơi này chỉ có thể xem như làm nóng người, sau khi chơi xong, cô Từ vỗ tay, tuyên bố hoạt động cuối cùng của tâm lý học tập thể là Ánh mắt của cậu.
Mọi người sẽ chia hai người thành một nhóm hợp tác với nhau, một người bị bít kín mắt, dưới sự chỉ dẫn của người còn lại sẽ đi qua đủ loại chướng ngại vật.
Mà người chỉ dẫn không thể nói chuyện, chỉ có thể dựa vào sự điều khiển các động tác đã được giao hẹn.
Gần như vừa mới tuyên bố trò chơi, Lâm Trạm bèn kéo cổ tay Nguyễn kiều.
Anh khẽ nhíu mày, trực tiếp nói, “Chúng ta cùng một nhóm đi.”
Nguyễn Kiều quay đầu nhìn anh, “Cậu muốn làm người mù à?”
“Người mù thì người mù.”
Nguyễn Kiều khẽ nâng khóe miệng, không từ chối.
Sau khi mọi người chia nhóm và “người mù” mang đồ bịt mắt xong, cô Từ mới ra hiệu cho người chỉ dẫn dẫn đồng đội đến khu chướng ngại vật.
Nguyễn Kiều vừa nhìn thấy khu chướng ngại vật liền nhức đầu, có phải hơi khó không…
Ngoại trừ các chướng ngại vật cần phải vượt qua, còn có cạm bẫy, thậm chí còn có con đường dốc nữa.
Khi con người không nhìn thấy gì đều sẽ có cảm giác không an toàn, còn có nỗi sợ hãi không biết được phía trước ra sao.
Thành viên của một số nhóm ở phía trước đi tới chướng ngại vật, sống chết không chịu cất bước, còn có người nắm chặt áo của người chỉ dẫn.
Còn có người không đủ kiên nhẫn, không chút lưỡng lự đẩy người ta vào trong chướng ngại vật.
“Người mù” cũng có tôn nghiêm của người ta, ép buộc đẩy vào thế này đương nhiên phải chống lại, vừa kháng cự thì chắc