Hàm Răng Ngọt Ngào

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mãi đến khi trở về phòng ngủ, Lâm Trạm mới cảm thấy hơi bất thường, sao cô em nấm lùn còn chưa gửi hình qua cho mình?

Anh nhìn đồng hồ, chắc lúc này cô em nấm lùn đã đi thư viện rồi.

Ùm, tuy anh không thích học, nhưng cũng vẫn biết điều.

Vì thế anh nhịn không gọi điện thoại quấy rầy Nguyễn Kiều.

Bởi vì chân bị thương nên hai ngày nay Lâm Trạm không thể rong chơi ở ngoài, đành phải nằm liệt ở trên giường, ngoan cường đấu tranh với những phần tử không biết xấu hổ lấy gói biểu cảm thực vật truyền tải lung tung.

Đến hơn 10 giờ tối, cuối cùng Lâm Trạm không nhịn được nữa, anh khẽ gõ tường nhưng bên cạnh không ai đáp lại.

Ơ, còn chưa trở về à.

Bình thường lúc này Quả Hồng muội muội đã lên giường đọc sách rồi mà?

“Này, Quả Hổng muội muội, hình chụp đâu rồi, sao còn chưa gửi cho tớ thế?”

Anh không kiềm được gửi tin nhắn thoại cho Nguyễn Kiều.

Qua một lát, khung đối thoại hiển thị “Đối phương đang nhập chữ”.

Lâm Trạm kiên nhẫn chờ, nhưng chờ mòn chờ mỏi, vẫn chưa thấy Nguyễn Kiều trả lời, cũng không còn thấy dòng chữ “Đối phương đang nhập chữ”, cũng không gửi hình qua.

???

Đây là hành động gì thế?

Tuy anh là người hung hăng, nhưng vẫn chưa mất lương tâm, anh không muốn suy nghĩ xấu về cô em nấm lùn nhà anh.

Anh yên lặng nghĩ: Có thể tin nhắn chưa được gửi tới, điện thoại hết pin rồi hả?

Ùm… cái này nghe có vẻ hợp lý.

Nhưng năm phút sau, anh nhìn thông tin hoạt động trên weixin.

Cô em nấm lùn của anh từ vị trí thứ tư đã lên đến thứ ba, trong vòng 5 phút đã tăng thêm mấy trăm bước.

…?

Đừng nói là di động hết pin mà weixin vẫn có thể ghi lại lộ trình đi bộ nhé!

Sau vài giây mơ hồ, Lâm Trạm đột nhiên càng nảy sinh nghi ngờ.

Đã hơn 10 giờ rồi mà còn chưa trở về, chẳng lẽ cùng đứa con trai nào tản bộ ở đâu rồi à?

Lâm Trạm suy nghĩ lung tung, anh không chịu được nên cố gắng bò xuống giường, ra khỏi phòng ngủ.

Đêm nay trăng sáng sao thưa.

Hai bên đường về phòng ngủ đều là những hàng cây xanh um, bóng cây nhàn nhạt cũng yên lặng tỏa ra dưới ánh đèn đường vào ngày đông.

Bỗng nhiên gió nhẹ lướt qua mặt, tóc khẽ lay động, bên tai hơi ngứa.

Nguyễn Kiều nâng tay vén tóc, tiện thể dừng bước, tạm biệt với người ta.

“Học trưởng, làm phiền anh quá, vô cùng cảm ơn anh ạ.”

Nam sinh nâng mắt, vội vàng xua tay, giọng nói mộc mạc.

“Không sao, đây là việc anh phải làm mà, thật ra đây là lần đầu tiên anh phụ trách tiệc tối nên không thuận buồm xuôi gió, cứ giống như ruồi bọ không đầu, khi đó cũng may là có đi hỏi đàn anh phụ trách lúc trước, mới xem như biết được quy trình. Mọi người đều là người của đợt trước.”

Anh ấy dừng một lát, rồi nói thêm: “Em cứ làm cho tốt, thật ra hẳn ai cũng đã biết, như thường lệ… chỉ cần không để lộ sơ suất, thì ai phụ trách hoạt động tiệc xuân vào kỳ khai giảng năm sau thì người đó được chọn làm trưởng nhóm vào nhiệm kỳ tiếp.”

Nguyễn Kiều khẽ mím môi, vẫn duy trì nụ cười lễ phép, cô không có hứng thú với đề tài tuyển chọn trưởng nhóm.

Cô nhìn thời gian, mở miệng nói: “Không còn sớm nữa, học trưởng nghỉ ngơi sớm nhé, em về phòng ngủ trước đây, hôm nay cảm ơn anh ạ.”

Nam sinh gật đầu: “Được, vậy em cũng nghỉ ngơi sớm nhé, tạm biệt.”

Nhìn học trưởng trong bộ Học tập rời đi, Nguyễn Kiều thở nhẹ một hơi,
thả lỏng hơn rất nhiều.

Cô kéo dây cặp da, chuẩn bị tiến vào tòa nhà phòng ngủ.

Nhưng lúc lơ đãng nâng mắt thì thấy dưới cây nhãn thơm mát phía đối diện có một bóng người quen thuộc.

Người đó… hình như là Lâm Trạm?

Nguyễn Kiều ngập ngừng đi qua, thật đúng là Lâm Trạm.

Hai tay Lâm Trạm khoanh trước ngực, khẽ dựa vào cây, lườm Nguyễn Kiều.

Nguyễn Kiều nhìn anh từ trên xướng xưới, tò mò hỏi: “Đã tối rồi, cậu ở đây làm gì thế, còn cái chân này nữa, có thể đi lại rồi sao?”

Lâm Trạm bỏ qua câu hỏi thứ nhất, giọng điệu thản nhiên: “Có thể đi rồi, không có chuyện gì lớn, chỉ là chảy chút máu thôi, cũng không thành người tàn phế.”

“...”

Té một chút, không đến nổi nào mà đã qua nửa ngày rồi vẫn còn tiếp tục chảy máu à?

Nguyễn Kiều chần chừ: “Cậu… có phải tiểu cầu máu không đủ không?”

Lâm Trạm: “Cậu mới tiểu cầu máu không đủ đấy! Có biết nói chuyện không hả.”

Lâm Trạm lại lườm cô, nhịn không được hỏi, “Người con trai lúc nãy là ai thế, cậu nịnh nọt như thế làm gì, vừa gật đầu vừa cười nữa.”

Gật đầu kèm với cười là nịnh nọt à?

Logic quỷ gì thế.

Nguyễn Kiều không nói nên lời, nhưng vừa nghĩ đến chân anh bị thương là do lỗi của mình, nên cô vẫn nhẫn nhịn, hòa nhã hỏi: “Cậu đang ngắm cảnh ở đây à, không thì tớ đỡ cậu lên nhé?”

Lâm Trạm hất cằm, không nhìn cô, cũng không nói chuyện.

Còn giở tính kiêu ngạo.

Nguyễn Kiều không lép vế với anh, cuối cùng nói câu: “Nếu như cậu không đi, vậy tớ đi trước nhé.”

Cô vừa dứt lời thì cánh tay Lâm Trạm đã choàng lên vai cô, “Đỡ tớ.”

Lâm Trạm đột nhiên tới gần, Nguyễn Kiều có thể ngửi được mùi trên người anh, nhưng… cô không nhịn được ngẩng đầu hỏi: “Này, sao hôm nay cậu còn chưa tắm thế?”

Lâm Trạm liếc cô, “Chân tớ bị thế này, sao tắm được, cậu giúp tớ tắm à.”

Nguyễn Kiều ngậm miệng.

Qua vài giây Lâm Trạm mới phản ứng kịp, chần chừ hỏi: “Chẳng lẽ trên người tớ có mùi hôi à?”

Anh vừa hỏi vừa ngửi mùi trên người mình.

Nguyễn Kiều lắc đầu, dìu anh lên lầu, nhẹ giọng giải thích.

“Không phải, chỉ là mùi chanh trong veo hơi nhạt, múi thuốc lá hơi nặng. Thật ra với khí hậu hôm nay của Nam Thành, hai ngày tắm một lần cũng không sao, nhưng vẫn nên ít hút thuốc đi, nếu tuổi còn trẻ mà bị ung thư phổi thì phải làm sao đây, không phải nhà cậu có rất nhiều tiền sao, tiền còn chưa xài hết mà đã chết ròi, quá thảm.”

Cô lại nghĩ đến một vấn đề: “Cậu là con một


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện