Hàm Răng Ngọt Ngào

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trận tuyết rơi đầu tiên vào ngày đông ở Nam Thành là vào Giáng Sinh, trận tuyết thứ hay cách đây rất lâu, mãi đến ngày cuối cùng của đợt thi cuối kỳ, ngày học sinh rời khỏi trường thì tuyết mới từ từ kéo đến.

Nguyễn Kiều học tiết cuối cùng xong, bèn vội vã đến phòng ngủ.

Bởi vì trước khi thi, mẹ Tống Minh Chiêu đột nhiên gọi điện thoại tới nói sẽ đến đón cô, bảo cô thi xong thì phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc, họ còn phải đến nhà người dì ăn tiệc sinh nhật.

Vừa mới thi xong, lại còn ngồi trong phòng học không có máy điều hòa suốt hai tiếng, lòng bàn chân Nguyễn Kiều đã mất cảm giác, viết bài thi xong thì ngón tay gần như cũng không cử động nổi.

Bên ngoài tuyết trắng khẽ bay bay, bước trên mắt đất đầy tuyết sẽ xuất hiện âm thanh giòn tan.

Nguyễn Kiều vùi nửa mặt vào trong áo len cao cổ, lỗ tai không thể che giấu được bị lạnh đến ứng đỏ lên, xoe nhẹ còn có thể rất đau.

Khi cô đến dưới ký túc xá, có một hàng xe đậu gần đó, có một chiếc A8 màu trắng nhấp nháy đèn công tắc Hazard.

Nguyễn Kiều nhìn sang, chân dừng bước, sau đó chậm rãi đi về bên kia.

Cửa xổ xe bên vị trí lái hạ xuống, Nguyễn Kiều nhìn thấy Tống Minh Chiêu trang điểm xinh đẹp, mái tóc được chải kỹ lưỡng, cô khựng lại trong giây lát.

Cô nhẹ giọng gọi, “Mẹ.”

Tống Minh Chiêu gật đầu, “Kiều Kiều, để cặp da xuống trước đi, mẹ và con cùng đi lên lấy đồ, nhanh lên một chút.”

Nguyễn Kiều theo bản năng từ chối, “Không cần đâu ạ, tự con có thể lấy.”

Tống Minh Chiêu hơi nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói không lớn nhưng không thể phản bác được.

“Mẹ chỉ muốn xem hoàn cảnh ký túc xá của con, xem con có chịu thiệt hay không.”

Nguyễn Kiều đứng trước cửa sổ xe một lúc, vẫn lặng lẽ gật đầu.

Cô mở của cho Tống Minh Chiêu, rồi từ từ tháo cặp da xuống, đặt ở chỗ ngồi phía sau.

Lầu bốn khá trống vắng, Nguyễn Kiều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vốn dĩ cô không định hôm nay sẽ về nhà, ít nhất cũng có thể ở lại… sau khi chia tay thì đi.

Tống Minh Chiêu đột nhiên tới, còn muốn lên lầu cùng xách hành lý, điều này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Nguyễn Kiều.

Nhưng lúc này đi lên cũng được, nhân lúc người bên bộ phận Quốc tế còn chưa trở về, nhanh chóng chuyển đi, đỡ tránh bị Tống Minh Chiêu bắt gắp điệu bộ không đứng đắn hằng ngày của bọn họ.

Thật ra Nguyễn Kiều đã sớm thu dọn hành lý xong, chỉ còn drap và vỏ chăn ở trên giường còn chưa lấy.

Vừa vào phòng ngủ, Nguyễn Kiều bèn trèo lên giường thu dọn đồ, động tác rất nhanh.

Tống Minh Chiêu đi tới đi lui trong phòng ngủ, đánh giá xung quanh.

Giường ngủ và mặt bàn của Nguyễn Kiều đều rất sạch sẽ, Chu Lộc cũng thế, cô ấy rất ít khi quay về, trong phòng ngủ trừ vật dụng bình thường và sách giáo khoa được phát xuống thì cũng không để lại thứ gì.

Đồ của Tống Loan Loan khá nhiều, không thể thiếu gấu bông, đồ trang trí cô gái Duyên Tử gì đó, sonny angel, đủ
kiểu gương xinh đẹp, hộp chứa đồ và các vật dụng trang trí trông khá xinh nhưng không dùng được.

Nguyễn Kiều thu dọn đồ trên giường xong, thì Tống Minh Chiêu đang đứng trước bàn của Trần Dương Dương.

Nguyễn Kiều nhìn theo tầm mắt của bà, cũng không biết Trần Dương Dương trở về từ lúc nào, ném một đống bọc đồ xa xỉ và túi xách ở trên bàn.

Cô gọi: “Mẹ, con dọn đồ xong rồi, đi thôi ạ.”

Tống Minh Chiêu quay đầu nhìn cô, khẽ vuốt cằm, cầm hành lý trong tay cô.

Ra khỏi phòng ngủ, Nguyễn Kiều vừa khóa chặt cửa xong, chợt nghe thấy cầu thang truyền đến tiếng vui cười đùa giỡn của một nhóm nam sinh.

“Khốn kiếp, giám thị đó vậy mà mặc lụa đen, trời lạnh như vậy, mẹ nó, mấu chốt là ăn mặc vô cùng quê mùa, giống mấy người phụ nữ trong tấm hình kỵ binh thập niên 90, cười chết mất tao rồi.”

“Ha ha, mày hay vậy, còn xem mấy tấm hình kỵ binh thập niên 90 hả, lợi hại lợi hại, hình pixel à? Ha ha.”

Nguyễn Kiều và Tống Minh Chiêu cùng nghe thấy, đều khựng lại.

Chưa đầy một lúc, một nhóm nam sinh xuất hiện từ thang lầu, dẫn đầu là Giang Thành và Lâm Trạm.

Lâm Trạm vốn không làm được mấy đề, anh là một sinh viên học kém có lòng tự trọng.

Không biết làm thì sẽ không làm, trước giờ anh không làm mấy chuyện sao chép.

Nên cả tiết kiểm tra anh đều muốn ngủ, nhưng mà lạnh quá không thể ngủ được.

Lúc này có hơi buồn ngủ.

Dọc đường anh không nói gì, nhanh chân đến phòng ngủ, anh còn ngáp ngắn ngáp dài liên tục, còn thỉnh thoảng xoa tóc.

Khi đến hành lang, anh lơ đãng nâng mắt, lúc ánh mắt xẹt qua, dường như anh thấy Nguyễn Kiều ở phía trước, anh đang định mở miệng gọi Quả Hồng muội muội thì trông thấy bên cạnh Nguyễn Kiều có một người phụ nữ trung niên.

Âm thanh im bặt trong cổ họng, sau đó yên lặng nuốt trở lại.

Mà Nguyễn Kiều nhìn anh, tim đập rất nhanh.

Lâm Trạm đang buồn ngủ đột nhiên tỉnh hẳn.

Tay anh còn đang khoát trên vai Giang Thành, cả người khựng lại.

Nhưng một giây sau, anh cũng rất bình tĩnh chuyển tay đi, sau đó nhìn về phía Giang Thành, dáng vẻ nghiêm trọng dặn dò.

Giọng của anh không lớn, nhưng cũng đủ đế mấy người trước mặt có thể nghe rõ.

“Giang Thành, cậu nói với mấy tên nam sinh kia, nếu không ở lại trường thì mau về nhà sớm, đừng đi ra ngoài chơi bời với mấy tên lộn xộn.”

“Tớ không thân với bọn họ, nới với bọn họ cũng không hay cho lắm.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện