*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Trạm ở phòng ngủ cùng Nguyễn Kiều cả trưa, hai người nói nói cười cười, thỉnh thoảng cãi nhau, tinh thần Nguyễn Kiều cũng dần tốt lên.
Lúc tối, rốt cuộc sốt cao cũng thuyên giảm.
Nguyễn Kiều ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm sau tỉnh lại, trước mắt mình là ánh sáng rực rỡ.
Cô cảm thấy tốt lên rất nhiều, ngay cả khứu giác cũng nhạy hơn một tí, có thể ngửi được hương hoa đầu xuân nhàn nhạt được gió đưa vào từ cửa sổ.
***
Buổi sáng có tiết chuyên ngành Văn học cổ đại, Nguyễn Kiều và Hứa Anh đã hẹn gặp nhau ở căn tin, ăn sáng xong sẽ cùng đến phòng học.
Hứa Ánh vừa thấy Nguyễn Kiều đến liền bật máy phát lên ríu rít nói không ngừng, thỉnh thoảng còn giơ bánh bao thịt lên, khoa tay múa chân trông thật sinh động.
“Cậu không biết đâu, Biên Nguyệt xông vào, cả người giống như điên rồi, cứ chửi mắng gọi cậu xuất hiện…”
Nguyễn Kiều lấy muỗng nhỏ múc cháo, nhẹ giọng hỏi: “Cô ấy mắng gì tớ?”
“Chính là……” Hứa Ánh đột nhiên dừng lại, sau đó chột dạ nhét bánh bao vào trong miệng, giọng yếu đi rất nhiều, chỉ ăn nhồm nhoàm rồi nói một câu, “Dù sao chính là mắng cậu, tớ cũng không nghe kỹ.”
Cô ấy đặt bánh bao xuống, “Ôi không nói chuyện này nữa, cậu bắt đầu viết ghi chép đọc sách Văn học cổ đại chưa? Tuần thứ 11 phải nộp lên kiểm tra rồi.”
Nguyễn Kiều khẽ lắc đầu, “Vẫn chưa đến thư viện mượn sách, làm sao viết được.”
Cô biết Hứa Ánh đang nói sang chuyện khác, nhưng cũng không quá để ý, trong miệng Biên Nguyệt có thể nói ra lời gì hay đâu.
Tai không nghe cũng xem như sạch sẽ.
Hai người ăn sáng xong liền cùng nhau đến lớp.
Văn học cổ đại ở lầu 5 tòa Chí Thành, leo đến tầng học thì cả hai người đều thở hổn hển.
Trong phòng học đã có không ít bạn đến đây, ở bên ngoài chợt nghe thấy tiếng thảo luận sôi nổi bên trong.
Nguyễn Kiều vừa xem giờ vừa cùng Hứa Ánh từ phía sau đi vào phòng học.
Cô nhạy cảm thấy được, trong khoảnh khắc mình bước vào phòng học thì tiếng thảo luận sôi nổi lúc ban đầu đột nhiên thấp hơn.
Cô ngẩng đầu nhưng không có ai đang nhìn cô, mọi người đều đang đọc sách hoặc là nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
Càng là như thế thì càng kỳ lạ hơn.
Nguyễn Kiều và Hứa Ánh cùng ngồi vào hàng phía trước, cô lấy sách ra lật xem trước, nhưng cứ cảm thấy từng ánh mắt đều đang dán lên lưng mình, trong tiếng động sột soạt lật sách lấy bút thì còn kèm theo tiếng xì xào bàn tán, hình như có liên quan đến cô.
Cơ thể mang theo tâm tình tốt thoáng chốc bị đánh bại hơn phân nửa.
Nguyễn Kiều lơ đãng ghi chép bài, cả tiết học đều mất hồn.
Có lẽ cô biết mọi người là vì chuyện Biên Nguyệt đến lớp náo loạn nên có một số hiểu lầm với mình, cho rằng người lật tẩy trên diễn đàn chính là mình làm.
Lúc nghỉ giữa tiết, cô vừa lên diễn đàn xem thì thấy trừ post bàn luận về chuyện Biên Nguyệt ra, diễn đàn còn có bài đăng nói về chủ post đào hố chuyện của Biên Nguyệt.
Toàn bộ bài đăng đại khái đi theo hướng thế này, có người đưa ra ý kiến trước, người khui chuyện của Biên Nguyệt hẳn là đối thủ cạnh tranh của cô ấy ở trong bộ Học tập - Nguyễn Kiều. Sau đó liền có người phụ họa theo, còn có người nói Biên Nguyệt đến lớp Nguyễn Kiều làm loạn.
Phía sau chính là phần lớn nói về thái độ đối với hành động lật tẩy này.
Có người cảm thấy cũng không sao, bản thân Biên Nguyệt tự làm những việc kia, người khác cũng không bôi đen cô ấy.
Nhưng nhiều hơn vẫn là cảm thấy Nguyễn Kiều hơi ác, đàn anh đàn chị cảm thán ở dưới bài đăng phía sau, nói đàn em bây giờ quá lợi hại, cạnh tranh vì chức vụ hội học sinh mà đến mức làm ra việc thế này sao?
Mặt khác có người phát tán tin Nguyễn Kiều hình như là bạn gái của Lâm Trạm của bộ phận quốc tế.
Dường như liên quan đến bộ phận quốc tế thì ai ai cũng trở nên có vấn đề, có người còn chất vấn nhân phẩm của Nguyễn Kiều ở phía dưới.
Diền đàn trên mạng chỉ nói suông đoán mò, không cần ý thức trách nhiệm.
Nguyễn Kiều nhìn thấy mà trong lòng nghẹn muốn chết, tiếng thảo luận nhỏ giọng trong phòng học dường như càng chói người hơn.
Cô gục xuống bàn, đeo tai nghe, ép mình không quan tâm đến
tiếng bàn bạc sôi nổi của người khác.
Luôn có người không ngại dùng suy nghĩ ác ý để suy đoán người khác mà không nghĩ tới suy đoán mơ hồ kia sẽ mang đến tổn thương cho người khác.
Cả buổi sáng đều có tiết, từ Văn học cổ đại đến logic học, chuyển tòa học rồi chuyển tầng lầu, nhưng tiếng thảo luận phía sau lại không ngừng.
Nguyễn Kiều chưa từng hy vọng tiết này mau chóng kết thúc như thế.
Lâm Trạm có thời khóa biểu của Nguyễn Kiều, buổi sáng lớp học chỉ có một tiết, anh nắm bắt thời gian đến cửa phòng học Nguyễn Kiều trước 10 phút chờ người.
Chuông tan học vang lên, thu dọn sách vở, âm thanh bàn ghế nhúc nhích cũng vang lên theo.
Lâm Trạm cất bật lửa đang nghịch đi đến phía trước.
Nguyễn Kiều vẫn luôn ngồi ở chỗ phía trước, thái độ học tập rất nghiêm túc, gần như liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Nhưng khi ánh mắt Lâm Trạm dừng lại trên người cô thì khựng lại.
Trông cô… tâm tình không tốt lắm.
Nguyễn Kiều cụp mắt thu dọn cặp sách, động tác rất chậm, nhìn qua quả thật không phải là dáng vẻ vui vẻ gì.
Hứa Ánh kìm nén cả một tiết, định đi toilet thì chuông tan học vang lên, cô ấy nhanh như chớp từ cửa sau chạy đi toilet.
Nguyễn Kiều cũng không vội, cứ ở đó chờ cô ấy quay lại.
Thấy Nguyễn Kiều nửa ngày bất động, Lâm Trạm không có kiên nhẫn đi thẳng vào trong phòng học.
Khi người dừng ở trước mặt Nguyễn Kiều, cũng không biết Nguyễn Kiều suy nghĩ cái gì mà cả người cúi đầu như đi vào cõi thần tiên, một lúc lâu vẫn chưa có chút phản ứng gì.
Bên tai truyền đến tiếng thảo luận rất nhỏ, “Đây là Lâm Trạm… bộ phận quốc tế kìa…”
Khi nghe thấy cái tên quen thuộc thì Nguyễn Kiều mới bất giác giương mắt.
Mà Lâm Trạm đứng trước mặt cô khẽ nghiêng đầu, không biết nhìn cô đã bao lâu.
Thấy Nguyễn Kiều rốt cuộc cũng nhìn mình, Lâm Trạm hơi cúi người về trước, tay chống trên bàn cô.
“Này, Quả Hồng muội muội, nghĩ cái gì thế.”
Nguyễn Kiều không lên tiếng.
Anh lại xoa đầu Nguyễn Kiều, lầm bầm nói: “Nhìn ủ rũ như một cây nấm.”
Trong phòng học còn có rất nhiều người chưa rời khỏi, Nguyễn Kiều cảm thấy có chút không được tự nhiên bèn vỗ vào tay anh, “Đừng chạm vào tóc em.”
Lâm Trạm không để ý, lại dùng mu bàn tay sờ trán cô, “Vẫn ổn, không có sốt.”
Anh lại hỏi, “Có mang nước theo không?”
Nguyễn Kiều nghĩ rằng anh muốn uống liền lấy ra, đặt tới trước mặt anh.
Nhưng đột nhiên cô cầm về, “Em bị cảm còn chưa khỏe hoàn toàn, anh đừng uống nước của em, lát nữa đi mua nước khoáng nha.”
Lâm Trạm không đáp, lục lọi trong cặp sách mình một lúc, tìm thấy thuốc cảm rồi ném lên bàn.
“Uống thuốc trước đã.”
Đúng lúc này, Hứa Ánh đi toilet xong trở về.
Cô ấy định gọi Nguyễn Kiều cùng đi ăn cơm, nhưng bạn trai người ta đã tìm tới cửa, cô ấy cũng không phải là người không biết điều, lặng lẽ quay lại chỗ ngồi rồi thu dọn cặp sách một cách nhanh nhất.
“Kiều Kiều, bạn trai tớ vừa mới gọi điện thoại tìm tớ… tớ không đi ăn cơm với cậu được