*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nguyễn Kiều chạy một mạch đến cổng căn hộ, cô dựa vào vách tường nghỉ ngơi, có hơi lơ đãng.
Khi đang chuẩn bị lên lầu, hình như cô trông thấy chiếc xe quen thuộc đang chạy vào gara, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều lắm.
Trong thang máy đóng kín, dường như càng có thể nghe rõ tiếng tim đập hơn.
Bịch, bịch, bịch.
Tần suất càng lúc càng nhanh.
Lâm Trạm thật sự hiểu ý của cô không? Lời nói lúc nãy của mình có tổn thương đến anh không?
Cô hơi thấp thỏm, đầu hơi loạn.
Khi cô nhìn thấy Tống Minh Chiêu và Nguyễn Chấn Minh đang ngồi ở phòng khách xem TV thì loại hỗn loạn và thấp thỏm này đã đạt tới cực điểm.
Hai người đều nhìn về phía cô.
Nguyễn Kiều ở cửa sửng sốt vài giây rồi mới phản ứng kịp, chiếc xe lúc nãy...
Cô bất giác vén tóc bên tai, cố gắng che giấu sự hoảng loạn trong giọng nói, “Cha, mẹ… Hôm nay hai người ở nhà à.”
Sắc mặt Nguyễn Chấn Minh không được tốt, giọng nói cũng cứng đờ, “Vừa mới về!”
Tim Nguyễn Kiều đập nhanh hơn.
Hình như Nguyễn Chấn Minh còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Tống Minh Chiêu cắt ngang, “Kiều Kiều, con ăn cơm chưa? Không thì mẹ nấu cho con bát mỳ nhé?”
“Không cần đâu mẹ, con ăn rồi ạ.” Nguyễn Kiều vội lắc đầu, “Con muốn đi tắm trước.”
Nguyễn Chấn Minh lại định lên tiếng thì Tống Minh Chiêu lén đụng vào ông ấy, nói với Nguyễn Kiều: “Được, vậy con tắm trước đi, mẹ và cha con xem ti vi một lát, hôm nay phải ngủ sớm để ngày mai còn đi công tác.”
Nguyễn Kiều gật đầu, vội chui vào trong phòng.
Cửa phòng Nguyễn Kiều vừa đóng, Nguyễn Chấn Minh liền quay đầu chất vấn Tống Minh Chiêu, “Bà làm sao thế? Con bé ở dưới lầu với…”
Tống Minh Chiêu nhìn ông với ánh mắt cảnh cáo, giọng Nguyễn Chấn Minh chợt yếu đi rất nhiều.
Tống Minh Chiêu nhỏ giọng nói: “Con bé Kiều Kiều không muốn nói thì ông hỏi làm gì? Con bé là đứa nhỏ ba tuổi sao? Ngày thường không thấy ông quan tâm con gái gì cả, bây giờ lại hầm hầm lên.”
“Tôi!” Nguyễn Chấn Minh khựng lại, vẫn không biết phản bác như thế nào.
***
Nguyễn Kiều vào phòng, tim đập bình bịch dồn dập.
Cứ cảm thấy là cha mẹ đã trông thấy gì đó rồi.
Cô mở di động lên, lúc này mới chú ý Lâm Trạm gửi tin weixin qua.
Ớt Chỉ Thiên: [Nấm muội muội, hình như anh nhìn thấy xe của mẹ em.]
Ớt Chỉ Thiên: [Cùng vào với em, chắc chắn anh không nhớ lầm bảng số xe.]
Ớt Chỉ Thiên: [Nấm muội muội.]
Ớt Chỉ Thiên: [Nấm muội muội, em không sao chứ? Có cần đến nhà em giải thích không.]
Nguyễn Kiều nằm ở trên giường, dùng chăn che mặt.
Xong rồi, xong rồi, chắc chắn là thấy được rồi.
Lâm Trạm còn đang gửi tin weixin qua, Nguyễn Kiều cầm di động trả lời anh.
Sadako không quên người đào giếng: [Không cần, chắc mẹ em không có thấy, mẹ không có hỏi em.]
Bây giờ Nguyễn Kiều cảm thấy muốn bùng cháy, buổi tối không tài nào ngủ được, sáng hôm sau bèn thu dọn hành lý, lặng lẽ trở về trường.
Học kỳ này cô không muốn trở về nhà!
***
Một ngày tựa như trang giấy trắng lại chậm rãi trôi qua, ban ngày cũng bắt đầu trở nên dài hơn.
Ve trên cành cây kêu không dứt báo hiệu mùa hè đã đến, áo quần càng ngày càng mỏng, sân phơi vào đầu tháng sáu đều là áo thun và váy ngắn.
Còn chưa đầy một tháng nữa là phải nghênh đón đợt thi cuối kỳ.
Có lẽ lời nói lúc đó của Nguyễn Kiều có tác dụng, hai ba tháng này, Lâm Trạm đều rất ít trốn học, cũng không thường lêu lổng ở ngoài.
Cho dù là đi ra ngoài cũng là dẫn Nguyễn Kiều theo, hoặc đã nói trước cho Nguyễn Kiều biết.
Lại sắp đến kỳ thi đại học mỗi năm một lần, trong vòng bạn bè đều là những lời chúc đến Sùng An, các loại hình ảnh hô hào khẩu hiệu không ngừng được chuyển đi, ngày thi đại học,m ọi người đều đổi ảnh đại diện thành huy hiệu trường của Sùng An, Nguyễn Kiều cũng không ngoại lệ.
Hình như có chút cảm xúc bùi ngùi nào đó, cô của năm ngoái đi ra từ trường thi, kết thúc cuộc sống ba năm trung học.
Thật ra cô rất ít khi trở về Sùng An, theo như cô biết, có rất
nhiều bạn thời cấp ba ở lại Nam Thành cứ cách mấy bữa là về Sùng An.
Nhớ khi đó cô Tề đã từng nói, “Cô hy vọng sau này các em lên đại học rồi sẽ thường về đây, bởi vì đàn anh đàn chị khi trở về, phần lớn đều vì cuộc sống đại học không được như ý như thời trung học, họ để lại tiếc nuối ở Sùng An. Mỗi lần quay về đều là tìm lại hồi ức. Cô hy vọng học trò của cô không để lại bất kỳ tiếc nuối gì ở Sùng An.”
Lúc mới vào Nam Đại, Nguyễn Kiều từng nghĩ rằng mình sẽ trở thành một trong số đó.
Vẫn may là chưa có.
***
Kết thúc một tiết học, Nguyễn Kiều thu dọn cặp sách đi ra ngoài, nhưng bất ngờ là không nhìn thấy Lâm Trạm.
Hôm nay lớp của Lâm Trạm có tiết ở phòng kế bên, bình thường vào lúc này Lâm Trạm sẽ chờ ở cửa.
Cô thò đầu nhìn vào phòng học bên cạnh mới phát hiện có bạn đang phát tài liệu.
Trên bục có hai giáo viên, một người là giáo viên phụ trách môn, một người hình như là giáo viên hướng dẫn của bọn họ.
Người hướng dẫn ở trên bục cất cao giọng nói: “Chiếm dụng thời gian của mọi người vài phút, nội trong tuần này điền cho xong tờ đơn mục đích này rồi giao cho lớp trưởng, lớp trưởng nhớ thu lại nhé.”
“Lớp trưởng đâu, Lâm Trạm?”
Một lúc lâu Lâm Trạm mới ngồi dậy từ gần cửa sổ, uể oải đáp.
Nghe giọng là biết còn chưa tỉnh ngủ.
Đợi người hướng dẫn lớp bọn họ và giáo viên phụ trách môn đều rời khỏi, Nguyễn Kiều tiến vào từ cửa sau phòng học.
Tống Loan Loan ngồi phía sau Lâm Trạm, vừa thu dọn cặp sách vừa nhai kẹo cao su, trên tóc còn đang uốn cúp mái bằng lô quấn tóc.
Thấy Nguyễn Kiều đi vào, cô ấy chào hỏi, “Kiều Kiều!”
Nguyễn Kiều bật cười, nhìn mái đang quấn của cô ấy nói: “Loan Loan, cậu không lấy lô quấn tóc ra sao?”
Tống Loan Loan khựng lại, mắt nhìn lên trên, lúc này mới phản ứng kịp, “Ôi! Suýt chút nữa là quên.”
Lâm Trạm nghe thấy giọng Nguyễn Kiều bèn xoay người nhìn cô.
Nguyễn Kiều đến chỗ ngồi bên cạnh anh, thu dọn cặp sách giúp anh.
Lúc nhìn thấy tờ đơn mục đích vừa phát đặt ở trên bàn, Nguyễn Kiều tiện tay cầm xem.
Thì ra là… chọn trường theo mục đích khi du học.
Cô kẹp vào trong sách của Lâm Trạm, nhẹ giọng hỏi: “Này, anh muốn chọn trường nào?”
Lâm Trạm nhíu mày, giọng không cao không thấp, nghe ra không để tâm lắm, “Cũng không muốn đi.”
Nguyễn Kiều kéo cặp da cho anh xong, nâng mắt nhìn: “Tại sao?”
Hai người đi ra ngoài, Lâm Trạm ôm lấy bả vai Nguyễn Kiều, kề tai nói nhỏ với cô: “Nếu anh đi du học, vậy thì phải xa em hai năm, vừa nghĩ tới điều này là không muốn đi rồi.”
Giọng Lâm Trạm mang theo vẻ chọc ghẹo, mặt Nguyễn Kiều hơi ửng đỏ, lấy tay đánh anh, “Đừng nói bậy.”
Hành lang không có ai, Lâm Trạm thừa cơ hôn cô một cái, “Anh nói thật đấy, haizz… Nếu không thì em cũng xin