*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từ khi ra khỏi phòng tự học đến giờ, Nguyễn Kiều vẫn đỏ mặt.
Cô đi rất nhanh, Lâm Trạm không nhanh không chậm đi theo ở phía sau, cứ che miệng phát ra tiếng cười nhẹ.
Anh không cười thì còn ổn, vừa cười là Nguyễn Kiều càng xấu hổ hơn.
Đi được một đoạn, Nguyễn Kiều không nhịn được nữa, cô quay đầu trừng Lâm Trạm, “Anh cười cái gì vậy!”
Một tay Lâm Trạm kéo dây cặp da, khẽ nghiêng đầu, dáng vẻ uể oải.
Anh ngoắt tay với Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều không nhúc nhích, anh đành phải bước lên trước đi đến bên cạnh Nguyễn Kiều.
Gió đêm đầu hạ như một ly rượu ấm áp, hơi thở bên tai như nhiễm chút men say.
Anh cách Nguyễn Kiều rất gần, giọng cũng lọt thẳng vào tai, “Thật ra anh không quan tâm đến việc thăng hoa lắm.”
Nói xong, anh cà lơ cà phất bước tiếp về trước.
Nguyễn Kiều đứng yên tại chỗ, cổ cũng từ từ ửng đỏ, cô thấy bóng lưng Lâm Trạm thản nhiên thế này, cảm giác tần suất tim đập càng lúc càng nhanh.
Qua một hồi lâu cô mới đuổi theo, cô dừng sau lưng Lâm Trạm, sau đó kiễng chân xoa đầu Lâm Trạm thành kiểu tóc lộn xộn
Có thể nói đây là cách trả thù khá ngây thơ.
Lúc đầu Lâm Trạm còn chưa phản ứng kịp, đợi đến lúc Nguyễn Kiều tính chạy, anh trở tay bắt được cô ôm vào trong lòng.
“Em được lắm đó, Quả Hồng muội muội.”
Nguyễn Kiều giãy giụa, “Ôi, anh buông em ra.”
Nói xong, cô dùng gót chân giẫm lên Lâm Trạm.
Lâm Trạm xoay người cô lại đối diện với mình, sau đó khẽ ôm lấy cô, đặt chân của cô lên chân bị giẫm của mình, vòng tay ôm eo cô càng chặt hơn.
“Có phải giẫm lên chân anh là có thể cao lên hai cm không nhóc chân ngắn.”
Hai người cách rất gần, nhưng dù giẫm lên chân Lâm Trạm thì đỉnh đầu Nguyễn Kiều cũng không đến sống mũi của Lâm Trạm.
Cô ngửa đầu nhìn Lâm Trạm, dùng trán chạm vào cằm anh, “Anh mới là đồ chân ngắn đó, cả nhà anh đều chân ngắn.”
Lâm Trạm cười nói, “Đây còn không phải là thừa nhận mình chân ngắn sao.”
Nguyễn Kiều ngẩn ra, mới phát hiện mình lại rơi vào bẫy của Lâm Trạm, chớp mắt gương mặt lại ửng đỏ.
Lâm Trạm đưa một tay ra xoa đầu của cô, sau đó cụp mắt đặt xuống một nụ hôn.
Hai người tình tứ ở dưới tàng cây một lúc, thừa lúc đường mòn vào ban đêm yên tĩnh, Lâm Trạm ôm sát Nguyễn Kiều.
Gió thổi như có như không lay chuyển lá cây xào xạc, một chú ve sầu ẩn núp dưới cây vẫn đang tưng bừng kêu.
Bước chân của Lâm Trạm vừa phải, đi cũng rất nhẹ.
Hai người thỉnh thoảng thì thầm to nhỏ, nhẹ giọng cười.
Khi sắp đi đến cuối đường, Nguyễn Kiều lấy một viên kẹo sữa dâu tây ra từ trong túi áo, cô gỡ bỏ bao bì đút cho Lâm Trạm.
***
Một tuần trôi qua rất nhanh.
Sáng thứ bảy, Nguyễn Kiều phải xuất phát đến Sùng An.
Bình thường cô không hay mặc váy, nhưng Lâm Trạm nói đàn chị phải có dáng vẻ của đàn chị, không thể ăn mặc giống học sinh cấp ba được.
Vì thế vào thứ sáu, Nguyễn Kiều đã bị Lâm Trạm kéo đến cửa hàng gần trường dạo quanh một vòng, mua một chiếc áo thun màu vàng nhạt và váy denim của nhãn hiệu có tiếng.
Thẩm mỹ của trực nam thật không trưởng thành hơn gì cả, nhưng chiếc váy denim này lại rất hợp với Nguyễn Kiều, lộ ra chân vừa trắng vừa dài, còn rất thẳng.
Buổi sáng lúc Nguyễn Kiều chuẩn bị đi, Lâm Trạm cũng vừa rời khỏi giường.
Lâm Trạm mặc áo thun đen thoải mái làm đồ ngủ, dựa vào cánh cửa vừa ngáp.
Nguyễn Kiều dỗ dành anh.
“Được rồi, không cần tiễn đâu, em đi cùng với một bạn. Hôm nay anh phải về nhà đúng không? Anh đừng ngủ nữa, trở về nhà với cha mẹ anh sớm một chút.”
Lâm Trạm lờ mờ đáp lời, vẻ mặt còn chưa tỉnh ngù.
Trước khi Nguyễn Kiều đi, anh còn ôm cô cọ xát trong cổ.
Nguyễn Kiều dở khóc dở cười.
***
Nhiệm vụ hôm
nay trừ trở về Sùng An tuyên truyền Nam Đại cho đàn em ra, thì còn phải họp lớp vào buổi tối.
Phần lớn bạn học đều là lần đầu tiên gặp nhau sau kì thi đại học, Nguyễn Kiều khá vui vẻ, ở trên đường cô lén lục cây son môi vị đào từ trong túi ra, màu hồng quýt khá thiếu nữ, cô son sơ một tí, hy vọng khí sắc của mình trông tốt hơn chút.
Tuy Tô Hòa không tới, nhưng vẫn có mấy bạn chung phòng ngủ thời cấp ba đến, quan hệ của mọi người vẫn tốt, gặp nhau có thể tán gẫu đôi lời.
Đương nhiên, ban ngày vẫn phải làm chuyện chính sự.
Sùng An đặc biệt chuẩn bị cho học sinh tốt nghiệp đã tham gia thi đại học xong một buổi tọa đàm chiêu sinh, sinh viên đại diện cho các trường đại học phải lần lượt lên phát biểu.
Cũng không phải là kiểu diễn thuyết vô cùng chính thức gì, chỉ nói về một số tâm đắc trong học tập, những chuyện thú vị trong đại học, làm sao chọn được chuyên ngành, còn có một số kế hoạch sau khi vào đại học của bản thân.
Buổi sáng là tọa đàm, buổi chiều cùng bạn học đi thăm hỏi cô Tề, đúng lúc có vài giáo viên từng giảng dạy bọn họ trước kia cũng đang ở trường nên cùng nhau thăm hỏi luôn.
Gần một năm không gặp, mọi người thay đổi không ít.
Những bạn nữ trước kia nhìn rất bảo thủ nhưng giờ đều nhuộm tóc, bấm lỗ tai, ăn mặc xinh đẹp, đều biết trang điểm hết.
Nam sinh cũng thế.
Có một số bạn nam trước kia lúc nào cũng đeo mắt kính, đồng phục cũng ăn mặc lôi thôi.
Một năm trong đại học, thay đổi kiểu tóc cũng có mà trang điểm cũng có, ngay cả lưng bị gù giờ cũng thẳng đi không ít, thần thái khác ngày xưa rất lớn.
Đã lâu không gặp mặt, mọi người đều có nhiều chuyện để tán gẫu.
Cùng trò chuyện với giáo viên, thoáng cái đã qua một nửa buổi chiều.
Lớp trưởng đã đặt phòng lớn để ăn tối và ca hát.
Chỉ là trong nhà cô Tề tạm thời có chút việc cần xử lý, không thể đi ăn cùng họ được.
Sau khi tạm biệt với cô Tề, mọi người đều xuất phát đến nhà hàng.
Nguyễn Kiều vẫn luôn đi cùng với bạn chung phòng ngủ - Vương Tư Vũ.
Trong lớp cấp ba, trình độ của Vương Tư Vũ cũng bình thường, thi đại học cũng phát huy bình thường, thi vào được một trường thông thường ở nội thành xung quanh Nam Thành.
Bình thường hai người có trò chuyện qua weixin, thỉnh thoảng có bấm like hoặc để lại bình luận trong vòng bạn bè, quan hệ không tính là vô cùng thân thiết, chỉ có thể xem như là bạn bè bình thường.
Lúc ăn cơm hai người trò chuyện câu được câu không.
Vương Tư Vũ đã có bạn trai, gần đây sắp tới sinh nhật, đây là lần đầu tiên cô ấy có bạn trai nên không biết phải mua quà gì, bèn kéo