Hàm Răng Ngọt Ngào

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giống như lời nói của Nguyễn Kiều, thật ra Nam Thành cũng rất nóng, chỉ là bình thường mặt trời chói chang sẽ không bước ra khỏi cửa phơi nắng, mọi người đều thoải mái ngồi trong phòng có máy điều hòa.

Nhưng sắp tới khai giảng, Lâm Trạm không thể nào thoải mái làm tổ trong phòng điều hòa được.

Anh phải chuyển nhà.

Gia đình anh mua cho anh một căn nhà có thể vào ở ngay, học kỳ trước anh đã nói với người trong nhà khai giảng học kỳ sau sẽ đến ở, mẹ của anh còn đặc biệt tìm dì đến quét dọn vệ sinh, căn nhà rất sạch sẽ, chỉ cần xách hành lý vào ở là được.

Lâm Trạm muốn chuyển nơi ở, còn sống chết đòi Nguyễn Kiều cùng đến xem.

Nguyễn Kiều bị anh nhây đến không chịu nổi, đành phải cùng anh đến một lần.

Ngôi nhà tọa Bắc hướng Nam, sáng sủa sạch sẽ, ánh mặt trời chiếu vào trông sáng chói.

Nguyễn Kiều đứng trên sân thượng, nhìn màu xanh tươi ở tiểu khu, ngắm trường học cách đó không xa.

Lâm Trạm đặt hành lý xong bèn đến sân thượng tìm cô, đang định ôm từ phía sau thì Nguyễn Kiều đúng lúc quay đầu lại, vẻ mặt như phát hiện ra châu lục mới chỉ vào tòa nhà màu xám cách đó không xa nói với anh: “Lâm Trạm, tòa nhà kia chính là phòng ngủ của chúng ta đúng không, thật ra cũng rất gần.”

Lâm Trạm uể oải “ừm” một tiếng.

Anh gập khuỷu tay chống lên cạnh cửa sổ, nghiêng đầu hỏi Nguyễn Kiều: “Quả Hồng muội muội, em có cảm thấy căn nhà này thiếu một chút hơi ấm cuộc sống không?”

Nguyễn Kiều không nghĩ nhiều trả lời liền: “Không có người ở đương nhiên thiếu hơi thở cuộc sống rồi, anh ở đây thì sẽ có thôi.”

“Ý của anh là… em có cảm thấy cần một chút cây xanh gì đó… trang trí một tí không?”

Nguyễn Kiều nhìn anh từ trên xuống dưới, cảm thấy anh thật quái lạ, “Thiếu thì anh mua mấy chậu là được rồi, còn có thể nuôi thêm cá vàng nữa.”

Lâm Trạm cong khóe môi: “Vậy cùng đi nhé.”

Lúc này, chuông báo động trong lòng Nguyễn Kiều chợt vang to, cô lui về sau hai bước, sau đó vội chạy về trên ghế sofa cầm gối ôm không buông tay.

“Anh đi đi, em không đi đâu, nóng chết mất, em ở đây hưởng máy điều hòa chờ anh trở về.”

Lâm Trạm đi qua rất nhanh để ức hiếp người ta, một chân của anh chắn ngang trên đầu gối Nguyễn Kiều, sau đó kéo đầu gối mà Nguyễn Kiều đang quyết chết ôm lấy, “Em đừng có lười như vậy được không, ở trong thôn đâu có lười thế này đâu, đi hưởng chút tia cực tím có thể kéo dài tuổi thọ đó.”

“Kiến thức của anh là do giáo viên âm nhạc dạy à? Chưa từng nghe đi phơi nắng sẽ bị ung thư da sao?” Nguyễn Kiều bị Lâm Trạm thọc lét khiến cô cười rộ lên, vừa cười vừa quay đầu nhìn anh, tiện thể ngăn cánh tay anh lại.

Lâm Trạm cũng nhếch miệng, “Kiến thức của anh là do cô Nguyễn dạy đấy.”

Lâm Trạm vừa trêu chọc vừa rút tay, dù sao vẫn là nam sinh có sức lực lớn hơn, anh vừa rút tay thì cả người Nguyễn Kiều đều lật sang một bên giống như đang chiên
trứng ốp la.

Nguyễn Kiều đột nhiên bị lật theo hướng chính diện, chân bất giác cong lên.

Chân của Lâm Trạm vẫn còn để ngang lên, cô vừa gập đùi, chân Lâm Trạm bất ngờ yếu đi một tí, tiếp theo cả người đều nhào ra phía trước.

Chóp mũi hai người đối diện nhau, khi sắp kề sát nhau thì Lâm Trạm kịp thời chống một tay bên tai Nguyễn Kiều.

Khoảng cách bị kéo ra, hai người sững sờ bốn mắt nhìn nhau.

Cũng không biết hương chanh tươi mát trong bầu không khí hay là hương chanh trên người Lâm Trạm quá mức mãnh liệt, mà Nguyễn Kiều nhất thời hơi ngẩn người.

Lâm Trạm kề sát cô, cách một bộ quần áo, dường như cơ thể đang dâng lên hơi nóng nào đó.

Anh nhìn lông mi Nguyễn Kiều khẽ rung động, một giây sau, nụ hôn không chút do dự rơi lên môi.

Từ trước giờ Nguyễn Kiều đều bị động, nụ hôn hơi sâu một chút, không biết nên đáp trả như thế nào, giống như đứa bé mới sinh ra, trừ khóc và bị động ra thì không nghênh đón gì cả, chỉ có thể mặc cho người khác đùa giỡn.

Lâm Trạm cảm thấy mình hoàn toàn mất đi ý thức, tay bắt đầu chạy loạn xung quanh trên người Nguyễn Kiều, từ góc quần áo chậm rãi mò vào trong, da thị trơn nhẵn non mềm, âm ấm mềm mại, luyến tiếc không dứt ra được.

Sau đó tay anh dừng trên phía trước mềm mại của Nguyễn Kiều.

Hôm nay cô mặc áo lót kiểu thể thao, thuận tiện cho hoạt động nhưng không tiện để cởi ra.

Chỉ là trong khoảnh khắc tạm dừng đó, hai người đều đột nhiên hoàn hồn, ánh mắt đối diện nhau đều tỉnh táo lại rất nhiều.

Lâm Trạm rất nhanh ngồi dậy từ bên người Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều giống như chú thỏ bị hoảng sợ chạy vào trong toilet mặc cho mang dép lê ngược.

Nguyễn Kiều nhìn cô gái mặt đỏ bừng mắt ngập nước, tóc và quần áo rối bù ở trong gương, phút chốc tim dập rất mạnh.

Giống như…. loại cảm giác vừa mới chạy xong đường chạy dài 800 mét, tim đập bình bịch và tiếng hít thở hổn hển không do mình kiểm soát được nữa, ngay cả chân cũng hơi mềm đi.

Sau một phút, Nguyễn Kiều mới chậm rãi từ toilet đi ra ngoài.

Đúng lúc Lâm Trạm dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn.

Trong không khí vẫn còn sót lại mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Nguyễn Kiều cảm thấy kỳ quái… Dáng vẻ đó của anh, sao mà giống sau khi hút thuốc chứ?

Lâm Trạm nâng mắt, đúng lúc chống lại ánh mắt đang quan sát của


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện