*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tịnh Hảo
Người đàn bà chanh chua mắng chửi không ngừng ở dưới lầu, trên miệng giống như có lắp máy mắng chửi lời lẽ bẩn thỉu vậy, chửi mà hơi thở không hề ngắt quãng cứ bắn liên thanh không dứt, năng lực chuyển sang từ mới cũng rất mạnh.
May mà bảo vệ cũng không phải ngồi không, thấy sức chiến đấu của bà ta dữ dội như thế bèn nói đôi câu vào trong bộ đàm kêu thêm hai người tới giúp, chốc lát đã bắt được bà ta đuổi ra ngoài.
Tiếng oanh tạc kia ở bên tai dần dần khuất xa, còn Chu Lộc giống như cây cột vẫn đứng ngây ngốc ở đó không động đậy.
Tống Loan Loan không phải là người nhẫn nại, đứng đó một lát rồi nhìn Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều cũng cảm thấy lúng túng không biết nên làm thế nào.
Tống Loan Loan không ngừng làm mấy động tác ám hiệu, lúc thì kéo vạt áo Nguyễn Kiều, lúc thì chọt eo Chu Lộc.
Ba người đang đứng trao đổi ánh mắt với nhau, quyết định xoay người giả vờ thản nhiên quay về chỗ của mình.
Không ngờ các cô còn chưa chuẩn bị tâm lý xong thì phía sau có một giọng nói quen thuộc truyền đến: “Hoan nghênh đến với Vương Giả Vinh Diệu, còn 5 giây nữa là bắt đầu trận đấu.”
Nguyễn Kiều: “…”
Chu Lộc: “…”
Tống Loan Loan: “…”
Trần Dương Dương tỏ vẻ điềm nhiên xoay ngang điện thoại bắt đầu chơi game, nhân vật anh hùng trong game mà cô ta chọn là Mễ Nguyệt, giọng nói của Mễ Nguyệt khá là lẳng lơ, vừa mở miệng chính là câu: “Chinh phục được đàn ông cũng chính là chinh phục được cả thế giới.”
Nguyễn Kiều không thể nào không khâm phục Trần Dương Dương, thật đúng là có con tim sắt đá.
Lúc này trong phòng ngủ cũng không thích hợp phát ra động tĩnh gì nữa, nên Chu Lộc không nhờ Nguyễn Kiều giảng đề tiếp, Nguyễn Kiều cũng trèo lên giường lặng lẽ bắt đầu ngủ bù.
Tục ngữ nói đúng, chuyện tốt không truyền ra ngoài nhưng chuyện xấu sẽ truyền xa nghìn dặm.
Người phụ nữ trung niên cao quý kia mắng chửi 10 phút ở dưới lầu, đến tối, cả diễn đàn Nam Đại đã truyền khắp chuyện này, mỗi lần làm mới trang chủ là sẽ có mấy bài post thảo luận liên quan đến.
Nguyễn Kiều không hơi đâu quan tâm, nhưng Hứa Ánh thích nhất là bát quái.
Cô ấy vừa đến trường chưa được bao lâu thì đã lôi kéo Nguyễn Kiều đi ăn cơm, việc đầu tiên chính là tám chuyện về Trần Dương Dương ở phòng ngủ của các cô.
Hứa Ánh với vẻ mặt tò mò hỏi: “Kiều Kiều, rốt cuộc có đúng như trên diễn đàn đã nói hay không?”
“Trước kia tớ cứ nghĩ nhà cô ta cực kỳ có tiền, mấy nhãn hiệu khác thì tớ không biết, nhưng những nhãn hiệu in logo như LV, Dior nè thì tớ biết đó, không phải lúc trước tụi mình cùng học chung môn tâm lý sao, tớ thấy cô ta xách toàn mấy túi của nhãn hiệu lớn, hơn nữa mấy bộ đồ mặc trên người nhìn qua rất đắt đó.”
Nguyễn Kiều nâng mắt: “Trên diễn đàn đã nói gì?”
“Chính là…” Hứa Ánh khựng lại, nhìn quanh bốn phía rồi đè thấp giọng kề sát vào cô, “Có người nói cô ta được người khác bao nuôi, hôm nay có người đến dưới lầu phòng ngủ của các cậu làm ầm một trận, cậu không biết sao?”
Nguyễn Kiều trả lời: “Có biết.”
Hứa Ánh: “Thì đó, trên diễn đàn có người nói cô ta lúc học cấp ba đã thế rồi.” Giọng của cô ấy lại đè thấp xuống một tí, “Trường cấp ba của cô ta đứng hạng thứ mười mấy, dù sao cũng không phải là một trường tốt gì, có người đồn rằng thời cấp ba có một gia đình giàu có đưa cho cô ta năm vạn để phá t.rinh đó.”
“Còn nữa, có người đăng tấm hình giường chiếu nửa người trên của cô ta lên diễn đàn.”
Tay đang gắp thức ăn của Nguyễn Kiều dừng lại giữa không trung.
Hứa Ánh giải thích: “Chính là đang dắp chăn nằm cùng với người con trai trên giường, trong khách sạn đều dùng chăn mền màu trắng, tựa đầu vào giường trông rất thân mật, trên diễn đàn có hình đó, tớ tìm cho cậu xem nha.”
“Không… không cần đâu.”
Nguyễn Kiều nhất thời hoang mang.
Hứa Ánh còn tiếp túc tám: “Bình thường cô ta giở thói kêu căng làm gì, tớ không nhìn nổi điệu bộ ghê tởm đó, cô ta còn mặt nặng mày nhẹ với cậu ở
phòng ngủ nữa, phục cô ta luôn đấy, còn có thể giả bộ xem mình như là thiên kim tiểu thư.”
Nguyễn Kiều không nghe rõ những lời ở phía sau, cô hơi mất tập trung.
Buổi tối Trần Dương Dương còn đang ở phòng ngủ, không phải chơi game thì cũng đang chat weixin, nhìn dáng vẻ của cô ta như người không có việc gì xảy ra.
Cô ta tự tại nhưng những người khác trong phòng ngủ không tự do như thế được, nếu không tán gẫu thì mấy người khác chỉ có thể lên giường đi ngủ sớm một tí.
Buổi chiều Nguyễn Kiều có ngủ một lúc nên đến tối không hề thấy buồn ngủ tí nào, vào lúc Nguyễn Kiều định gửi tin weixin cho Lâm Trạm thì đột nhiên có một món đồ được ném từ trong lỗ điều hòa.
Nguyễn Kiều sựng một lúc rồi ngồi dậy xem.
Là bịt mắt hơi nước.
Cô rất nhanh nhận được tin nhắc của Lâm Trạm.
Ớt Chỉ Thiên: [Ngủ sớm một tí, không phải ngày mai em đi phỏng vấn chiêu sinh sao?]
Nguyễn Kiều trả lời tin nhắn rất nhanh.
Sadako không quên người đào giếng: [Anh đang ở phòng ngủ à?]
Đáp lại cô là tiếng gõ khe khẽ từ đầu tường bên kia.
Sadako không quên người đào giếng: [Không phải chuyển ra ngoài rồi sao?]
Ớt Chỉ Thiên: [Vẫn là phòng ngủ tốt hơn, cách em một bức tường giống như đang cùng chăn gối với em vậy, một mình ngủ không được.]
Sau đó anh còn gửi một sticker cười xấu xa.
Nguyễn Kiều đỏ mặt, theo bản năng nhìn vách tường, cô còn có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Lâm Trạm ở bên kia là gì.
Ớt Chỉ Thiên: [Nhưng mà tốt nhất mấy ngày nay em nên dọn ra ngoài ở với anh, nghe nói Trần Dương Dường xảy ra chuyện rồi, con người một khi bị kích động thì chuyện gì cũng đều làm được, em không hợp với cô ta nên nếu cô ta phát điên, ai mà biết có thể làm ra chuyện gì chứ.]
Thật ra Nguyễn Kiều cũng rất lo điều này.
Nhìn qua trông Trần Dương Dương điềm nhiên ung dung, nhưng dựa theo tốc độ truyền tin thế này, chưa tới hai ngày thôi
Click vào đây để xem tiếp nếu không thấy ảnh
Tập tin gởi kèm:
Chương trướcChương tiếp
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý! Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện