*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Tịnh Hảo
Một tuần trôi qua rất nhanh, rốt cuộc việc nhà trường xử lý chuyện của Trần Dương Dương đã có kết quả.
Đúng như dự đoán của Nguyễn Kiều là khuyên nghỉ học.
Khi Trần Dương Dương thu dọn đồ đạc rời khỏi thì Nguyễn Kiều và Lâm Trạm đúng lúc trở về phòng ngủ lấy sách.
Trên hành lang thấy Trần Dương Dương mặc một bộ váy đỏ chót kéo hành lý, Nguyễn Kiều thoáng sững sờ, Trần Dương Dương vẫn ăn mặc khoa trương giống như lần đầu tiên gặp mặt vào đại học năm nhất, ngay cả khóe mắt cũng cong vút lên giống như ngày trước.
Thật ra rất nhiều người nhìn qua trông rất giống trước kia, nhưng mọi người đều biết đã không còn giống nhau nữa rồi.
Trần Dương Dương nhìn Nguyễn Kiều, không nói chuyện rồi dời ánh mắt lên người Lâm Trạm, cũng không nói lời nào.
Cuối cùng, cô ta kéo hành lý vòng qua hai người, vội vàng rời khỏi.
Giày cao gót bước đi trên nền đất phát ra tiếng lộp cộp quanh quẩn bên tai, nghĩ đến ánh mắt Trần Dương Dương nhìn Lâm Trạm, Nguyễn Kiều chợt cảm thấy mặc dù người khác nói Trần Dương Dương ham của cải ham tiền hay là cái gì đi chăng nữa, nhưng việc cô ta thích Lâm Trạm hẳng là rất nghiêm túc.
Không biết tại sao, trong lòng có loại cảm giác cô đơn.
Nguyễn Kiều quay đầu nhìn Lâm Trạm, đáy mắt Lâm Trạm chỉ có sự lạnh lùng ung dung, thấy Nguyễn Kiều nhìn sang, trong mắt anh mới có thêm một tí độ ấm, “Em đi lấy sách đi, đúng rồi, bản vẽ mà bạn của em cần anh đã vẽ xong rồi, đưa cho em đây.”
Nguyễn Kiều kinh ngạc: “Nhanh như vậy ư?”
Lâm Trạm khẽ cau mày.
Nhìn thấy bản vẽ của Lâm Trạm, Nguyễn Kiều thoáng kinh ngạc.
Không giống với rất nhiều băng dán bản giới hạn của chợ phiên sổ tay thích vẽ đồ ăn và công trình kiến trúc khác, Lâm Trạm vẽ một tuyến đường chuyên về ẩm thực, lấy tuyến đường làm chủ, phần phụ là mỹ thực, cửa hàng, con người và đủ loại trang trí.
Rất đẹp cũng rất thực tế. Còn có tính cá nhân của anh.
Lâm Trạm lại lấy ra một bản vẽ đưa cho cô: “Anh tìm kiếm đại thôi, tụi em mua băng dán còn cần cái gì mà… special gift? Anh xem cả buổi thì ý là quà tặng phải không? Nên anh tiện tay vẽ thêm một tờ giấy băng dán nữa.
Trong mắt Nguyễn Kiều tràn đầy vẻ kinh ngạc, vậy mà anh còn nghiên cứu cẩn thận.
Chủ đề băng dán dành cho special gift mà anh vẽ là chơi mạt chược, siêu dễ thương, Nguyễn Kiều nhìn sát vào, nét vẽ của anh rất tinh tế, pha màu cũng rất đặc biệt.
Nguyễn Kiều không kiềm được hỏi: “Lâm Trạm, có phải trước kia anh từng học vẽ chuyên môn không? Sao vẽ đẹp như vậy?”
Lâm Trạm tùy ý “ừm” một tiếng, “Trước kia trường cấp hai của anh bảo tụi anh chọn lớp theo sở thích, hồi tiểu học anh từng học vẽ tranh nên đương nhiên anh chọn vẽ rồi.”
Nguyễn Kiều nhìn không chớp mắt, Lâm Trạm còn nói: “Đây là bản gốc, bản điện tử anh sẽ gửi trên weixin cho em, có một số chi tiết màu sắc anh dùng máy tình chỉnh sửa lại.”
Nguyễn Kiều ngây người: “Anh cũng biết cái này?”
Lâm Trạm lắc đầu: “Không biết, anh đi hỏi bạn bên khoa mỹ thuật mua món đồ gọi là gì nhỉ, phải là bản vẽ kỹ thuật số không? Anh tiện thể mua luôn máy scan.”
Anh nói trông có vẻ hời hợt nhưng Nguyễn Kiều kinh ngạc đến miệng không khép lại được, thật ra cô đã sớm nói với Gạo Nếp là có lẽ phần xử lý hậu kỳ cần bọn họ làm, họa sĩ vẽ tay mình tìm không phải dân trong chuyên ngành, có một số chi tiết chỉnh sửa
có lẽ không thể xử lý bằng máy tính được.
Tuyệt đối không ngờ tới.
Nguyễn Kiều gửi bản vẽ cho Gạo Nếp, chưa được bao lâu thì đã nhận được câu trả lời của Gạo Nếp.
Gạo Nếp: [!!!]
Gạo Nếp: [Trời ạ, cậu tìm được đại thần nào thế, pha màu đẹp quá đi!]
Chốc lát, Gạo Nếp lại bắt đầu khủng bố cô.
Gào Nếp: [Tớ nhìn kỹ rồi gửi cho những người trong phòng làm việc xem, ai cũng thích hết đó! Cuộn này chắc chắn bán rất đắt khách đấy! Cậu mau nói cho tớ biết là đại thần nào đi! Tớ muốn thêm cô ấy! Có lẽ cuộn này sẽ thêm chút tiền nhuận bút cho cô ấy, có thể hợp tác lâu dài với bên tớ không, sau này chắc chắn sẽ rất hot đó!]
Gạo Nếp:[ Cảm màu thiên phú thật đó, oa oa oa! Thích quá đi!]
Gạo Nếp: [Cậu đâu rồi!]
Gạo Nếp: [Lúc nãy tớ lên weibo tìm Ớt Chỉ Thiên nhưng không có họa sĩ vẽ tay này, rốt cuộc weibo của cô ấy là gì vậy!]
Nguyễn Kiều đã lường trước Gạo Nếp sẽ vô cùng hài lòng nhưng không ngờ phản ứng lại mãnh liệt thế này.
Nhưng ngẫm kỹ thì cũng có thể hiểu được.
Hiện tại nhãn hiệu băng dán mọc lên như rừng, họa sẽ vẽ tay bị tranh tới tranh lui, đào gốc nhà lẫn nhau, khó mà bị trói buộc chỉ ở lại với duy nhất một xã đoàn.
Một bản vẽ với phong cách thường xuất hiện trong nhiều sản phẩm mới ở nhóm sổ tay thì sức cạnh tranh giữa các nhóm cũng suy yếu đi.
Thậm chí không ít họa sĩ vẽ tay sau khi có số lượng fan cơ bản đều độc lập đứng ra làm sản phẩm băng dăn dưới tên của mình.
Điều này khiến cho sản phẩm của họa sĩ vẽ tay đang hot mỗi bước đi đều là gian nan nối tiếp, mọi người chỉ có thể tranh thủ tăng thêm sự mới mẻ.
Nguyễn Kiều không nhận lời liền, chỉ nói sẽ trao đổi với họa sĩ thêm.
Chợ phiên sổ tay Nam Thành sắp đến, nhận được bản vẽ xong Gạo Nếp liền gửi cho xưởng để in ấn trước.
Dựa vào số lượng người chợ phiên sổ tay lần trước, họ vốn định in ra 300 cuộn nhưng trải qua đánh giá suy xét thì quyết định tăng gấp đôi lượng in ấn.
Sau khi Official chợ phiên sổ tay trên weibo đăng cuộn băng dán mới phiên bản giới hạn thì tin nhắn chợt tăng vọt.
Hôm tổ chức chợ phiên, hàng người xếp trước quầy chính thức rất dài, có rất nhiều người đều xếp hàng mua cuộn giới hạn của chợ phiên, khoảng 600 cuộn băng dán chia phân nửa cho hai buổi chợ phiên sáng chiều đều được bán sạch trong vòng một tiếng.
Kết thúc chợ phiên, rất nhiều bạn bè trên mạng chạy đến dưới tài khoản Official chợ phiên xin in thêm nữa hoặc xin lên kệ trên cửa hàng taobao.
Nhưng trước lúc chưa có bản thảo,