Hàm Răng Ngọt Ngào

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tịnh Hảo

Cành cây bắt đầu đâm chòi, nụ hoa sắp nở rộ.

Hoa anh đào rơi đầy đất, trên cành còn có vài chú ve đang ẩn núp.

Mùa đông đi qua, mùa xuân cũng trôi qua, mà trong bầu không khí đầu hạ này tràn ngập hơi thở chia ly.

Quảng trường Ánh Tuyết luôn chào đón từng đợt sinh viên mặc đồ tốt nghiệp đến chụp hình.

Khi Nguyễn Kiều đi qua thì trong lòng cũng thấy hơi lạc lỏng. Thấm thoát trôi qua, năm hai của cô cũng sắp kết thúc.

Nhưng Nguyễn Kiều không có quá nhiều thời gian để cảm khái, cô cần đặt hết sức lực vào chuyện Lâm Trạm thi đại học.

Lâm Trạm tiến vào trường học lại tính ra chỉ hơn bốn tháng, thời gian ngắn như vậy phải chăm chút môn chuyên ngành và môn văn hóa, rất khó mà hoàn thiện hết được.

Lâm Trạm cũng biết rõ điều này, khó mà làm thiên tài được, hơn nữa anh vốn không có trời phú trong học tập cho lắm.

Năm nay anh lấy thẳng thân phận học sinh văn hóa để tham giam thi đại học.

Ngày thi vào một buổi trời nắng gắt.

Nguyễn Kiều mặc áo thun màu đỏ rực rỡ đưa anh đi thi.

Lâm Trạm cũng bị ép thay thành một chiếc áo thun màu đỏ tượng trưng cho may mắn, dây ngăn cách còn chưa được cởi bỏ xuống, mọi người đều đứng ở bên ngoài, rất nhiều cha mẹ đưa con đi thi, cứ dặn đi dặn lại thí sinh phải thật cố gắng.

Lâm Trạm cũng đứng ở một góc nghe Nguyễn Kiều lẩm bẩm: “Đừng bao giờ căng thẳng nhé, nắm chắc thời gian làm bài nào mình biết trước, môn thi đầu tiên là ngữ văn, nhất định phải để dành đủ thời gian để sáng tác văn có biết không, không phải đề thi lạ thì viết theo quy tắc như bình thường là được rồi…”

Lâm Trạm thi thoảng gật đầu, tỏ vẻ mình đều nghe thấy.

Cánh nhà báo trong thành phố đúng lúc nằm vùng kết nối phát sóng trực tiếp.

Dáng người Lâm Trạm anh tuấn cao lớn rất nhanh lọt vào ống kính máy quay phim, có phóng viên muốn tiến lên phỏng vấn anh nhưng Lâm Trạm lại nhẹ nhàng từ chối.

Nhưng quả thật anh rất dễ thu hút người khác, còn mặc chiếc áo thun ngắn tay màu đỏ rực rỡ, có thể nói đây đúng là Ớt Chỉ Thiên rồi.

Lâm Trạm chỉ lấy lần thi này làm cuộc thử nghiệm, năm sau mới là trận chiến của anh nên tâm tình rất thoải mái, nhưng trông Nguyễn Kiều lại khá giống thí sinh dự thi hơn.

Lâm Trạm nhìn dáng vẻ Nguyễn Kiều căng thẳng hồi hộp thế này, anh cảm thấy hơi buồn cười.

Đến giờ dây ngăn cách được gỡ xuống, Lâm Trạm vẫn chưa hòa vào dòng người mà đứng ở một góc hôn lên trán Nguyễn Kiều.

“Anh đi thi đây, em đừng chờ ở đây, nóng lắm.”

Nguyễn Kiều gật đầu, vẫn không quên khích lệ bảo anh cố lên.

Mặc dù lần này là thử nghiệm nhưng cô cũng hy vọng sự cố gắng của Lâm Trạm có thể nhận được hồi đáp xứng đáng.

May mà câu “cần cù bù thông minh” không hề sai chút nào.

Kết quả thi đại học có vào tháng bảy, Nguyễn Kiều kéo Lâm Trạm ngồi trước máy tính, căng thẳng làm mới trang chủ.

Ngữ văn 101, toán học 113, tiếng Anh 83 điểm, nghệ thuật tích hợp 172, tổng điểm là 469.

Tỉnh Bình Nam là tỉnh lớn về giáo dục nên điểm chuẩn trúng tuyển cũng không hề thấp.

Nguyễn Kiều không có khái niệm gì về tuyến điểm của xét tuyển đợt hai, chỉ nhớ năm cô thi đại học tuyến hồ sơ xét tuyển đợt một của khoa Văn tỉnh Bình Nam là 570 điểm, nếu không có điểm để tuyển sinh thí sinh tự do thì ít nhất cũng phải cần 620 điểm mới thi đậu đại học Nam Thành.

May mà hồ sơ xét tuyển đợt một
của khoa Văn năm nay hạ xuống 551 điểm, hồ sơ xét tuyển đợt hai là 485 điểm, hai năm qua đã hủy bỏ điểm kiểu AB của xét tuyển đợt ba, hồ sơ xét tuyển đợt ba là 432 điểm.

Nói cách khác, sự cố gắng của Lâm Trạm trong bốn tháng này đã đủ để anh vượt qua hồ sơ xét tuyển đợt ba, cách điểm xét tuyển đợt hai chênh lệch không lớn lắm.

Nếu như trước đây anh muốn tham gia cuộc thi sinh viên nghệ thuật, thì với thành tích này đã có thể đến rất nhiều khoa chính quy của học viện nghệ thuật.

Nguyễn Kiều và Lâm Trạm đều khá bất ngờ.

Nguyễn Kiều hỏi anh: “Trước đây anh thi đại học được bao nhiêu điểm?”

Lâm Trạm sờ đầu, cau mày nhớ lại, lúc đó thi đại học giống như đi chơi, dù sao bộ phận Quốc tế không xét điểm.

Anh chần chừ trả lời: “Chắc là một hay hai trăm điểm thì phải…”

Nguyễn Kiều cảm thán: “Anh lợi hại quá.”

Lâm Trạm nhất thời không biết cô đang châm biếm hay là khen ngợi, kề sát vào nhéo mũi cô, lúc này Nguyễn Kiều mới ý thức được lời mình nói còn có ý nghĩa khác nên bèn vội giải thích: “Ối ối ối! Đừng có nhéo em! Em nói anh mới có bốn tháng mà có thể thi được điểm cao thế này thì quá lợi hại rồi!”

Lâm Trạm “hừ” một tiếng, buông cô ra: “Cũng bình thường thôi.”

Nguyễn Kiều in phiếu điểm của Lâm Trạm ra, bảo anh mang về ký túc xá dán lên tường.

Ngày hè nắng chói chang, người thi đại học hai lần như Lâm Trạm cũng không có mấy móng.

Bạn học ở chung một học kỳ có người tái chiến huy hoàng, cũng có người thất bại thảm hại, nhưng bọn họ đều giống nhau, đều kéo hành lý chuẩn bị xuất phát bước tới chiến trường mới mang tên đại học.

Hai người ngồi trên sân thể dục nhìn trường học đột nhiên yên tĩnh, đỉnh đầu là mầm xanh đầy nắng, còn có chú ve đang kêu không ngớt.

Nguyễn Kiều xoay đầu nhìn Lâm Trạm, chóp mũi anh đổ một tầng mồ hôi mỏng, từ khi nhuộm tóc về đen vào hồi tháng Giêng thì anh cũng nhuộm lại màu xám tro mà mình yêu thích nữa, lúc này anh híp mắt nhìn tòa phòng học, không biết đang nghĩ gì.

Nhưng mấy tháng ngắn ngủi, Nguyễn Kiều cảm thấy hình như anh trở nên trầm tính đi rất nhiều.

Đột nhiên Lâm Trạm quay đầu lại nhìn cô, hỏi: “Em nhìn anh làm gì?”

Nguyễn Kiều chống cằm, ánh mắt không hề có chút né tránh: “Không có gì.” Cô đưa tay ra nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Trạm: “Tiếp tục cố gắng nhé!”

Thấy dáng vẻ cô nghiêm túc thế này, Lâm Trạm cười đùa: “Em xem anh là đứa trẻ ba tuổi sao?”

Một năm nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn.

Lúc này, Nguyễn Kiều vì chương trình học chuyên ngành của năm ba mà vô cùng bận bịu.

Chuyên ngành


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện