*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Tịnh Hảo
Mưa tháng sáu rơi tí ta tí tách.
Nguyễn Kiều đứng dưới mái hiên của tiệm trà sữa trú mưa, mặt đường gập ghềnh đọng thành một hố nước nhỏ, đạp lên vũng nước mưa khiến xung quanh văng tung tóe.
Nhiệt độ vẫn chưa vì cơn mưa rào mà giảm xuống, bên chân còn quanh quẩn hơi nóng chưa biến mất. Độ ẩm ở Nam Thành rất cao, trời mưa xuống, cả người chỉ cảm thấy dính dính.
Nguyễn Kiều cầm một ly trà sữa, ngón tay vô thức vuốt nhẹ thành ly.
Mưa dần dần ngừng, ánh mặt trời lại bắt đầu lú ra.
Tiếng chuông vang lên, Nguyễn Kiều và những phụ huynh trông ngóng bên ngoài đều đứng thẳng người, trông về phía cổng nhà trường.
Nhóm học sinh từ từ nối đuôi nhau đi ra khỏi cổng sắt, có người đang sôi nổi trao đổi đáp án đề thi, có người thì ngưỡng cổ tìm cha mẹ, còn có người bị phóng viên nằm vùng hỏi cảm giác sau khi thi xong.
Môn cuối cùng của kỳ thi đã kết thúc rồi.
Tất cả đều đã kết thúc.
Trên nét mặt của mọi người đều là vẻ thoải mái mà đã lâu rồi chưa có, giống như ánh mặt trời tỏa sáng.
Nguyễn Kiều lướt qua hơn một trăm gương mặt xa lạ, dừng ánh mắt trên người nam sinh mặc đồ đỏ ngắn tay, tóc của anh xõa tung mềm mại, hiện ra màu đen bóng dưới ánh mặt trời sau trời đổ cơn mưa.
Lâm Trạm đeo cặp da màu đen, anh dừng ở cổng trường, một tay kéo dây đeo cặp da, một tay khẽ che trán, khép hờ mắt, né tránh ánh sáng từ ánh mặt trời.
Hai người cách một con đường không rộng lắm mặt đối mặt một lúc lâu, không cần phải nói gì cả nhưng cả hai đều hiểu.
Lâm Trạm đột nhiên bật cười, Nguyễn Kiều cũng cười cùng anh, sau đó cô bước đi, chạy tới trước mặt anh.
Cô không hỏi anh thi thế nào mà chỉ hỏi anh: “Thi xong rồi, buổi tối anh muốn ăn gì?”
Lâm Trạm lắc đầu: “Không ăn.”
Nguyễn Kiều nghi ngờ.
Mắt Lâm Trạm nhìn lên trên, còn thổi một hơi lên trên, tay xoa loạn tóc mái trước trán: “Đi nhuộm tóc! Cái màu này quê mùa quá, sao mà tôn lên được phong độ đại họa sĩ tương lai của anh chứ?”
Nguyễn Kiều không nhịn được bật cười, không ngờ anh lại ôm chấp niệm nhuộm tóc này vượt qua một năm rưỡi.
“Được, được, được, đại họa sĩ! Đi nhuộm tóc thôi.”
Lâm Trạm hất cằm, tay choàng lên vai cô.
Hai người bước đi về trước, vừa đi vừa cười.
Đối với một số người, tháng sáu chính là mùa chia ly, nhưng cũng đối với một số người, đây lại là mùa để trùng phùng.
Xa cách một năm rưỡi, Nguyễn Kiều sẽ lại được gặp một Lâm Trạm nguông cuồng tự đại.
Trưởng thành không phải là loại kỹ năng mài giũa, mà là loại kỹ năng làm cho người ta hiểu được lúc nào thích hợp để thả lỏng bản thân.
Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh mặt trời vàng óng.
***
“Quả Hồng muội muội, Quả Hồng muội muội…”
Lâm Trạm ăn xong một túi khoai tây chiên rồi tiện tay ném vào thùng rác, khẽ nhíu mày.
Không có ai trả lời, anh lại kêu lên: “Nguyễn Kiều, em đâu rồi?”
Nguyễn Kiều thu dọn hành lý xong, ló đầu ra từ trong phòng, nhìn Lâm Trạm đang ngồi trên ghế sofa: “Anh cứ kêu em làm gì thế?”
Lâm Trạm nửa nằm trên ghế, dáng vẻ như ông lớn chỉ
vào phía TV: “Em lấy con mèo xấu xí này ra đi, béo thế này mà còn chắn trước TV, phụ đề bị nó che mất hết rồi!”
Nguyễn Kiều lườm anh, vừa ôm mèo vừa nói móc anh: “Anh bị bại liệt sao? Anh không thể động sao.”
Lâm Trạm “hừm” một tiếng, rồi mở một gói khoai tay chiên ra: “Anh có bị bại liệt, có thể động hay không, chẳng lẽ em không biết sao? Tối qua ai la không được, quá nhanh rồi hả?”
Giọng điệu của anh thản nhiên, nói xong còn nhìn Nguyễn Kiều, khẽ nhướng mày.
Mặt Nguyễn Kiều chợt ửng đỏ, muốn ném con mèo qua để đè chết anh.
Không biết là do Lâm Trạm quá “dơ” hay là sợ Nguyễn Kiều ném mình qua thật mà chú mèo rụt thân hình béo ục lại, chui vào trong lòng Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều vội vuốt lông nó: “Đi thôi, đừng để ý tới tên ác bá kia.”
Chú mèo béo ru rú trong ngực Nguyễn Kiều, liếc Lâm Trạm, rồi kêu hai tiếng “meo meo” để ra oai.
Lâm Trạm lườm nó, khẽ mỉm cười.
Con mèo béo Ba Tư mặt tịt khá là có ý đồ, được bạn thân của Nguyễn Kiều - Tô Hòa gửi nuôi ở nhà hơn nửa tháng, cứ thường phá hỏng chuyện tốt của anh.
Nhiều lần anh muốn thế này, thế kia với Nguyễn Kiều thì nó chạy ra kêu meo meo liền, đã vậy kêu meo meo xong rồi còn bỏ chạy, e là trong lòng cảm thấy khá kích thích.
May mà anh và Nguyễn Kiều sắp đến Thủ đô, coi như là nhắm mắt làm ngơ chú mèo béo này, Lâm Trạm lười so đo với nó.
Sau khi Lâm Trạm thi xong thì mọi thứ đều thuận lợi.
Nhuộm tóc về màu tro bảnh bao, lần này còn nhuộm hạng cao cấp gì đó, sẽ đổi màu dưới các ánh đèn khác nhau? Nguyễn Kiều cảm thấy hơi ngạt thở.
Trùng hợp là nhóm bộ phận Quốc tế Giang Thành cũng được nghỉ về nước, mọi người họp mặt, yêu thương Lâm Trạm giống như chú gấu trúc vậy.
“Lâm Trạm được lắm đó, từ trong cái ổ gà này mà bay ra ngoài làm phượng hoàng nha.”
Nam sinh kia vừa mở miệng thì mọi người xem thường, Giang Thành còn siết cổ nam sinh kia nói: “Chú em à, có biết nói chuyện không đó, ai là ổ gà hả, chúng ta đều là học sinh nghiêm túc nhé.”
“Nghiêm túc! Nghiêm túc!”
Tuy miêu tả không hợp lý lắm nhưng ý nghĩa cũng không sai.
Quả thật mọi người đều rất khiếp sợ, ai mà ngờ Lâm Trạm không nói lời nào thi đến học viện mỹ thuật Thủ đô chứ! Thành tích chuyên ngành vượt trội, thành tích