*Edit: Tịnh Hảo
Trên TV đang chiếu cảnh nữ chính ôm nam chính trên giường bệnh khóc lóc kêu gào thảm thiết, Tống Loan Loan trên sofa cũng nước mắt nước mũi tuôn trào, còn cắn vài miếng khoai chiên kêu rộp rộp.
Chu Lộc mặt không đổi ấn nút tắt mở màu đỏ trên chiếc điều khiển.
Bỗng nhiên, tiếng khóc ở trong và ngoài TV đều im bặt.
Tống Loan Loan khựng một lát, cắn hết miếng khoai tây chiên bị nước mắt dính, nhìn Chu Lộc: “Chị Lộc! Cậu quản tớ xem TV làm gì!”
Chu Lộc từ tốn giơ cổ tay lên nhìn thời gian: “Mười một giờ, tớ phải đi ngủ.”
Nói xong, cô không nhìn Tống Loan Loan nữa, kéo dài bước chân đến phía phòng ngủ, tiện tay để điều khiển vào trong túi.
Trong phòng không có mấy đồ trang trí thuộc về con gái thừa thải nào cả, cô đặt điều khiển lên tủ đầu giường, nằm xuống giường nhìn ánh đèn chói lóa trên trần nhà.
Trước khi vào cửa cô nghe thấy Tống Loan Loan còn nghẹn ngào nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật không hề thay đổi mà!”
Hình như cô không hề thay đổi.
Vẫn giống như trước đây, xem mình là trung tâm, quái gở, lạnh lùng, ăn không ngồi rồi.
Lúc 13 tuổi là thế, khi 23 tuổi cũng vẫn thế.
Khi dời ánh mắt đi, đôi mắt chợt chua xót, cô nhớ đến chai thuốc nhỏ mắt Trình Dự đưa cho cô, sau khi cô kéo ngăn tủ bên giường lấy ra thì mới phát hiện, chai thuốc đã sớm hết từ lâu rồi.
Chai thuốc nhỏ mắt được thiết kế rất độc đáo, tuy là chai rỗng nhưng còn khúc xạ lại ánh sáng trong phòng.
Chói mắt.
***
Ngày hôm sau 8 giờ rưỡi sáng, Chu Lộc và Tống Loan Loan ra ngoài đi làm đúng giờ.
Thời tiết lúc này ở Thủ đô có sương mù rất nghiêm trọng, còn nghiêm trọng hơn nữa là sắp đưa tay lên không nhìn thấy bàn tay năm ngón nữa.
Hai người đeo khẩu trang, khi đến “Hàm răng ngọt ngào”, đúng lúc là 9 giờ.
Chu Lộc trực tiếp ngồi trên ghế sofa mềm mại, đeo tai nghe nhẩm hát, bắt đầu đọc sách.
Tống Loan Loan để túi xách xuống, phồng má lên, tức giận như con cá nóc.
“Chị Lộc! Lại là tớ à!’
Chu Lộc thản nhiên liếc cô ấy: “Vốn là cậu, quét sạch sẽ chút.”
Tuy phải đi du học hai năm ở hai quốc gia khác nhau, nhưng hai cô vẫn trở thành người không có việc làm giống y hệt nhau.
Sau khi trở về nước thì suốt ngày rảnh rỗi.
Trong nhà Tống Loan Loan cũng không trông cậy cô ấy có thể làm ra trò trống gì, an phận học hết bốn năm đại học đã xem như là cảm tạ trời đất rồi.
Tống Loan Loan vừa trở về nước thì trong nhà đã hỏi thăm tìm giúp cho cô ấy một chức vụ nhàn rỗi ở cục cảnh sát, nhiệm vụ mỗi ngày là dạo taobao, cắn hạt dưa ăn nhậu cùng đồng nghiệp.
Tống Loan Loan không có ý kiến gì về chuyện này, dù sao cô ấy cũng không có lý tưởng cao xa gì đối với cuộc sống này, nhưng trong nhà cứ dăm ba bữa lại giới thiệu đối tượng
khiến cô ngồi không yên.
Chu Lộc đã nghe Tống Loan Loan lải nhải vô số lần, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, người trong nhà không ưa bạn trai của cô ấy, nhất quyết không đồng ý.
Nói thật, Chu Lộc cũng chẳng biết phải làm sao.
Với điều kiện của nhà Tống Loan Loan, có thể vừa ý một nam sinh thích cosplay và chơi game, vậy mới là quái đản đấy.
Nếu như tài sản của nhà nam sinh kia hùng hậu thì nói không chừng còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng mấu chốt là vốn không phải thế.
Ra khỏi trường rồi, mọi chuyện liên quan đến tình yêu đều phải có thêm một điều kiện tiên quyết nữa. Không ngoài gì khác bốn chữ “môn đăng hộ đối”.
Nghĩ đến đây, Chu Lộc cụp mắt.
Cô và anh, cho dù có môn đăng hộ đối chăng nữa thì chẳng có ích gì.
Tống Loan Loan vì trốn việc xem mắt nên mới chạy đến Thủ đô, còn cô là vì sao? Chu Lộc cũng không biết.
Chỉ cảm thấy ở đâu cũng thế, không bằng tìm một nơi có nhiều người quen.
Lâm Trạm ngoài dự đoán của mọi người, học lại một năm rưỡi, thi đậu học viện mỹ thuật Thủ đô, Nguyễn Kiều tốt nghiệp cũng đến đại học Thủ đô học nghiên cứu sinh.
Người cha giàu có của Lâm Trạm nói tùy anh muốn làm gì, tự bản thân mình chọn, Lâm Trạm bèn nói muốn đến Thủ đô mở một cửa hàng, nói muốn tự tay làm nhãn hiệu băng dán.
Trực tiếp tạo ra thương hiệu rất cần vốn đầu tư khổng lồ, trong tính toán của anh là đầu tiên mở cửa hàng văn phòng phẩm cao cấp trước, sau này mới chuyển sang chế tạo ra sản phẩm thương hiệu.
Chu Lộc đúng lúc rảnh rỗi bèn cầm tiền của cha mẹ cho cô gây dựng sự nghiệp, ném cho Lâm Trạm, nhập vào vốn đầu tư rồi đến Thủ đô.
Lâm Trạm và Nguyễn Kiều đều phải đi học, không đi học thì sẽ đi hẹn hò nên rất ít khi tới cửa hàng.
Chu Lộc ngoài mặt là bà chủ, nhưng mỗi ngày đều đến nghe nhạc, đọc sách, chơi game.
Ngày trôi qua dễ chịu cũng là một ngày, mà sống không tốt cũng là một ngày.
Cô đã không còn động lực và niềm tin thức trắng thâu đêm học tiếng Anh nữa rồi, chỉ muốn sống thật thoải mái