Nhìn bộ dáng của tiểu đồ nhi thẹn thùng xinh đẹp, Trọng Vũ càng nhìn
càng thích chí. Hắn biết tiểu đồ nhi da mặt luôn luôn mỏng, chuyện này
đối với nàng mà nói đích xác có chút khó xử, chỉ là….
Ánh mắt
Trọng Vũ sâu thêm vài phần, thanh âm cực kỳ ôn nhu: “Tiểu Táo luôn hoàn
thành tốt lời vi sư giao cho, vậy việc này cũng có thể làm tốt, đúng hay không?”
Tiểu đồ nhi của hắn là ngoan nhất, nghe lời hắn nhất.
Đường Táo làm sao dám chống đối lời sư phụ nói, trong lòng đang tính toán làm thế nào để cự tuyệt sư phụ, chỉ là nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra
được biện pháp gì. Quyển sách cầm trong tay giống như củ khoai lang nóng bỏng tay vậy, vừa nghĩ tới những hình ảnh bên trong liền không dám
ngẩng đầu lên nhìn sư phụ.
Cái thuật song tu này… Thật kỳ quái.
Nếu cự tuyệt sư phụ, chỉ sợ sư phụ sẽ tức giận. Hơn nữa sư phụ cũng đã nói, đây là lễ vật của buổi sinh thần. Bất quá thời gian năm ngày nữa, nàng
chạy đi đâu tìm lễ vật khác cho sư phụ đây, mà nếu có tìm được, mang về
đây, chắc gì sư phụ đã thích.
Đường Táo nhíu mày, suy nghĩ nhất định trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
—- Chỉ cần sư phụ vui vẻ, liền liều đi.
Đúng như theo dự kiến, Trọng Vũ sung sướng cười, con ngươi cong lại. Thấy
bên tai tiểu đồ nhi ửng hồng, liền đưa tay lên nhéo khuôn mặt nàng: “Nếu có cái gì không hiểu, cứ đến hỏi vi sư.”
…. Hắn ước gì tiểu đồ nhi tới hỏi…
Đường Táo ngây ngốc gật đầu, lại lập tức lắc đầu. Nội dung như này, nàng nào có gan dám hỏi.
Buổi tối hôm trước nàng xem cùng sư phụ, hôn nàng, sờ nàng, trong lòng nàng
bây giờ nghĩ đến cũng không thể trơ mắt mà bình tĩnh được. Cái quyển
sách này, nàng cứ chậm rãi mà xem vậy, chậm rãi còn chưa tính, nếu để
cho nàng đến hỏi sư phụ, chỉ sợ…
“Vậy… đồ nhi đi vào trước.” Đường Táo cầm quyển sách trong tay, cúi đầu nói.
Trọng Vũ thuận tay, véo má nàng một phát, “Đi thôi.” Nếu hắn nói thêm vài ba
câu nữa, chỉ sợ tiểu đồ nhi mặt sẽ xấu hổ đến nỗi như bị thiêu cháy mất.
Không nói cũng được, dù sao về sau… Hắn sẽ chậm rãi chỉ bảo cho nàng, dạy nàng.
Vừa dứt lời, Đường Táo liền lập tức xoay người chạy vào trong thiên điện,
tay áo nhẹ nhàng lên xuống, cực kỳ giống như một con tiểu bồ câu đang bị kinh hãi. Vào thiên điện, Đường Táo đứng ở trước cửa sổ, gặp sư phụ còn đang đứng ở trong viện nhìn mình, ánh mắt hốt hoảng, liền cúi đầu, sau
đó đem quyển sách trong lòng ngực lấy ra đặt lên trên bàn.
Sư phụ đi vào nội điện, Đường Táo mới nhẹ nhõm thở ra một hơi. Nàng đưa tay sờ sờ mặt mình, tuy rằng vẫn còn nóng, những cũng không giống như lúc vừa
rồi.
Thiên điện này là nơi nàng vẫn thường xuyên đọc sách, mỗi
ngày nàng sẽ đến Tàng Thư Các lấy một ít sách và tịch thư, hàng ngày trừ bỏ việc hầu hạ sư phụ, học tập pháp thuật.. đại đa số thời gian rảnh
rỗi của nàng là mang sách đến thiên điện này đọc. Hiện giờ cái mà nàng
đang xem cũng là…, Đường Táo đưa tay lên che mặt, đến xoay người cũng
không dám.
Chỉ còn thời gian năm ngày, nàng phải nhớ những thứ
trong quyển sách này. Đường Táo phát sầu, không biết vì sao tự dưng sư
phụ lại cho mình học cái thuật song tu này.
Mở trang thứ nhất ra, là trang mà hôm trước nàng ở trong ngực sư phụ cùng nhau xem;
Trang thứ hai mở ra, nàng cũng đã xem qua rồi;
Trang thứ ba…
Đường Táo dừng lại một chút, không dám nhìn xuống dưới nữa.
Một lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi mở mắt ra, lọt vào mắt đầu tiên là phía
bên phải của bức tranh, bức tranh vẽ nam tử đang ôm lấy nữ tử, đưa tay
đặt ở trước ngực nữ tử, còn nữ tử kia… Đường Táo ngây ngốc một lúc, nhìn tay nàng kia đang để ở…
Mặt Đường Táo nổ “Bùng” một tiếng, bật
người dạy, đem sách khép lại. Nàng nâng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên
ngoài ánh sáng tươi mát, mà mặt nàng cũng là sắc mặt đỏ hồng.
Không nên, không nên, không thể nhìn nữa.
Đường Táo cắn cắn môi. Hiện giờ đổi ý, còn kịp sao?
Phù Yến gặp sư huynh nhà mình trong tâm tình vô cùng tốt, trên mặt tràn đầy tươi cười, nhìn đến nỗi nhộn nhạo. Hắn nhớ tới sự việc ngày ấy, nghĩ
thầm, lấy tính tình của sư huynh nhiều năm như vậy, sợ là sẽ gây sức ép
phá hủy tiểu táo yêu kia mất.
Bất quá đã nhiều ngày rồi, hắn nhìn thấy Tiểu Táo sắc mặt không tồi, không khỏi có chút hoài nghi năng lực
thực sự của sư huynh. Phù Yến đưa tay lên vuốt vuốt cằm nhìn Trọng Vũ,
ánh mắt trở lên vi diệu.
Nếu là tình huống không tốt, hiện giờ cũng sẽ không vui vẻ ra như vậy.
Nhưng có khi nào Tiểu Táo kia thoạt nhìn mảnh mai yếu ớt, kỳ thật thể chất cũng không yếu chút nào?
Phù Yến không kiềm chế được nghi hoặc ở trong lòng, quay người lại lại thấy người sau lưng trừng mắt liếc hắn một cái, càng khiến lòng hắn ngứa
ngáy.
Đây quả thực là qua cầu rút ván! Sớm biết rằng như vậy đã không giúp…
Trọng Vũ lười phản ứng với hắn, nhàn nhã ngồi ngủ ở trên ghế, ánh sáng chiếu
vào mặt hắn, nguyên lai là ngũ quan tuấn mỹ nhìn ôn hòa đi rất nhiều.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Truyện được đăng độc quyền tại blog Thiennguyetcac.
Phù Yến hít sâu một hơi, nhắm mắt nghĩ: Thôi, để ngày khác hắn tự mình hỏi Tiểu Táo một chút là được.
Dù sao Tiểu Táo ngoan ngoãn như vậy, nhất định sẽ nói cho hắn biết.
Ở Linh Thủy Cư một lát, Trọng Vũ liền trở về Thừa Hoa Điện, trong lòng
cân nhắc, đã qua nửa ngày, cũng không biết tiểu đồ nhi bây giờ thế nào
rồi? Nếu như có vấn đề gì không hiểu, sao không thấy đến hỏi hắn?
Nhìn một hồi quanh Thừa Hoa Điện, lại phát hiện tiểu đồ nhi không có ở đây,
hắn đi vào thiên điện, liền thấy quyển diễm bản kia đang lẳng lặng đặt ở trên bàn. Trọng Vũ lật lật vào trang, nhìn vào nội dung bên trong không khỏi sửng sốt, không biết tiểu đồ nhi sẽ là bộ dáng ngại ngùng như thế
nào…
..Nếu xem không hiểu, có thể cùng hắn xem mà.
Đường
Táo không dám xem tiếp nữa, nàng giở tổng cộng là ba trang, hai trang
đầu lần trước nàng đã xem qua, trang thứ ba nàng xem thoáng qua liền
khép lại. Hiện giờ Đào Đào đã đi Thường Vũ Sơn, bên cạnh nàng ngoài sư
phụ ra, chỉ còn Phù Yến sư thúc cùng Phù Nguyệt.
Chuyện này cũng không thể nói cùng hai người họ được.
Rơi vào đường cùng, Đường Táo liền ôm Đường Cao đi đến bên hồ đi dạo một
chút, còn muốn suy nghĩ thêm mấy biện pháp nữa. Mấy ngày nay, Đường Cao nhu thuận không ít, bị sư phụ dày vò cho thành như vậy, hiện giờ thấy ỷ lại mình vào phần.
Đường Táo ôm Đường Cao trong ngực, bàn tay nhỏ bé đặt lên trên mai lạnh lẽo của nó, rồi sau đó vuốt vuốt đầu nó và cái.
Sư phụ càng ngày càng kỳ quái, nàng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Ngô… ta muốn bơi.” Đường Cao trong ngực lớn tiếng nói.
Đường Táo sửng sốt, gật gật đầu, đem Đường Cao bỏ vào trong hồ, nàng ngồi xổm bên hồ, nhìn những dòng nước bị Đường Cao làm rẽ ra, không khỏi có chút vui sướng. Kỳ thật một ngày tốt như vậy, bên người có sư phụ, có Đường
Cao, còn có sư thúc cùng Phù Nguyệt.
Cái hồ này gần Ánh Nguyệt
Hiên của Phù Nguyệt, Đường Táo nghĩ Đường Cao còn muốn ngao du một lúc
lâu nữa, liền nghĩ muốn đi đến chỗ Phù Nguyệt ngồi một lúc.
Mấy ngày nay, nàng vẫn luôn đến Thanh Vân Các của Đào Đào, không có cơ hội đến chơi với Phù Nguyệt.
Thời điểm tới Ánh Nguyệt Hiên, Phù Nguyệt đang nằm trong nội điện xem thoại bản.
Phù Nguyệt cùng Phù Yến sư thúc giống nhau, đều là hộ pháp, nhưng lại rảnh
hơn Phù Yến sư thúc rất nhiều. Trong Ma cung này, tất cả những việc bận rộn nhất đều là do Phù Yến sư thúc đảm nhiệm, sư phụ thì thích ăn thích ngủ,Phù Nguyệt thì yêu thích bản thoại, hai người này cứ thế nhàn nhã
cho đến hết ngày.
Nhìn Phù Nguyệt nhàn nhã như vậy, trong đầu
Đường Táo liền hiện lên hình ảnh Phù Nguyệt cùng sư phụ ở một chỗ, dung
mạo đều như hoa, tính tình lại hợp, đây là hợp nhất.
Đường Táo thoáng nhíu mày, nghĩ thầm: Trách không được Phù Nguyệt lại thích sư phụ.
Phù Nguyệt thấy Đường Táo đến đây, liền phất tay ý bảo nàng ngồi đợi ở bên
cạnh. Đường Táo đi qua đó, ngồi vào bên giường, nghiêng đầu qua liếc mắt một cái liền nhìn thấy hình ảnh trong bản thoại của Phù Nguyệt, nhất
thời trợn mắt há hốc mồm.
Thấy được phản ứng của Đường Táo, Phù Nguyệt mặt không chút thay đổi nhíu nhíu mày: “Muốn xem sao?”
Đường Táo vội vàng lắc đầu, mặt đỏ bừng lên, nghĩ: Như thế nào… đều thích xem loại bản thoại này?
Nhìn Đường Táo thẹn thùng như vậy, Phù Nguyệt lại hứng trí bừng bừng ngay
lập tức, đôi mắt đẹp liếc nhìn chung quanh nghiền ngẫm ý cười, không vội nói: “Dù sao lúc rãnh rỗi cũng sẽ xem, những lời trong bản thoại này
cũng không sai, có thể giải buồn. Ngươi mấy năm nay không phải hay chạy
đến Tàng Thư Các sao, sao có thể không xem qua những bản thoại này?”
Bên trong Tàng Thư Các, ở bên trong đều là bản đẹp, hơn nữa còn là những
bản mới ra của lục giới, khẩu vị đủ loại, cái gì cần có
đều có… Khẩu vị
có nặng đến đâu đi chăng nữa, có điều, vẫn rất kích thích. Tiểu Táo này
mặc dù là tiểu cô nương, nhưng nhìn một chút cũng không sao cả, hơn nữa… Chả diễm bổn đấy, còn muốn Tôn Thượng phải thông suốt.
Đến lúc đó nhiều cái đa dạng như vậy…
Đường Táo vội lắc đầu, ấp úng nói: “Không… không có.” Nàng mới không thèm xem mấy cái này đâu.
Mới đầu Phù Nguyệt cũng không cảm thấy được cái gì, nhìn bộ dáng kiểu diễm
ướt át của tiểu cô nương trước mắt, rõ ràng là đã xem qua, ý cười trên
mặt càng sâu, đưa tay lên vỗ vai Đường Táo: “Xem qua thì xem qua, cái
này không có gì phải sợ cả, thẹn thùng làm cái gì?”
Đường Táo nào dám nói chuyện, cúi đầu xuống là trong lòng rối như tơ vò, trong lúc vô tình nàng liếc mắt nhìn lời thoại trong tay Phù Nguyệt một cái, dừng
một chút, trong lòng đột nhiên có một ý nghĩ kỳ quái.
Ở Ánh Nguyệt Hiên thêm nửa canh giờ, Đường Táo quay về, nhưng không quay về Thừa Hoa Điện, mà là đi Tàng Thư Các.
Tàng Thư Các đều là sách, nàng xem từ ngoài xem vào. Trong ba năm này, nàng
đã xem được hơn nữa sách rồi, nhưng bên trong Tàng Thư Các thì thật đúng là nàng chưa từng xem qua. Nhớ tới lời Phù Nguyệt nói, trong đầu Đường
Táo rục rịch, tay áo phất một cái, liền hướng về phía bên trong đi đến.
Đi vào đến bên trong, Đường Táo dừng lại.
Nhìn những bộ sách rực rỡ muôn màu kia, có chút hoa cả mắt. Nàng cẩn thận
nhìn lên những bộ sách đó, đưa tay lên tùy tiện cầm một quyển, vừa lật
mở ra, nội dung bên trong làm cho nàng mặt đỏ tim đập.
Đây cũng quá…
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Truyện được đăng độc quyền tại blog Thiennguyetcac.
Nhìn nó một lúc nữa, Đường Táo lập tức đem sách khép lại, rồi sau đó lại đi vào sâu thêm một chút.
—- nhưng tất cả đều là loại sách này.
Đường Táo nhíu mày. Đường Táo muốn quay người lại, nhưng trong lúc vô tình lại nhìn thấy cái ghế trống ở trung gian kia.
Mày liễu nhíu lại, Đường Táo liền cầm một quyển đi đến bên cạnh cái ghế trống kia.
Bốn bề vắng lặng, nàng chậm rãi đem quyển sách giở ra, nhìn đến nội dung
bên trong, Đường Táo đầu tiên là đỏ mặt, rồi sau đó ngây ngốc ngơ ngẩn
cả người.
Cái bản thoại này, cùng sách giảng song tu mà sư phụ đưa cho như thế nào lại giống nhau như vậy?
Đường Táo không ngốc, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, bỗng chốc nàng hiểu ra được. Sắc mặt nàng tái nhợt, đưa tay lên trả sách về giá sách, không ở
lại nơi này thêm nữa, liền lập tức chạy về Thừa Hoa Điện.
Trong
điện im lặng, sư phụ chắc đang ngủ trưa, Đường Táo chậm rãi đi tới thiên điện, đem quyển sách ở trên bàn vừa rồi mở ra xem.
Không còn chút ngượng ngùng như lúc ban đầu, sắc mặt Đường Táo như thường, chỉ là ngón tay có chút run rẩy.
Nhẹ nhàng mở ra, nhìn vào bên trong…
Quả nhiên là giống nhau như đúc.
Cho nên sư phụ cho mình xem chính là…
“Tiểu Táo.”
Nghe thấy thanh âm của sư phụ, thân mình Đường Táo run lên một chút, ngẩng
đầu lên một chút, liền thấy sư phụ đang bước đến phía mình, lúc này mới
nhớ đến quyển sách trong tay vẫn còn mở, chỉ là… Không kịp nữa rồi, sư
phụ đã đi tới bên cạnh nàng.
“Sư phụ..” Đường Táo gọi một tiếng, cắn cắn môi, nhưng vẫn không đem nghi vấn trong lòng nói ra.
Trọng Vũ tưởng rằng tiểu đồ nhi thẹn thùng không dám nhìn, hiện giờ thấy bộ
dáng lật sách của nàng như vậy, nhất thời trong lòng vui vẻ, đưa tay lên vai nàng, còn thật sự dò hỏi: “Nhìn xem như thế nào?”
Tiểu đồ
nhi không ngốc, xem mấy lần hẳn là đã nhớ kỹ, hơn nữa bên trong một nửa
là chữ, một nửa là tranh vẽ, cũng không đến nỗi khó nhớ lắm.
“Đồ nhi, đồ nhi không có xem.” Đường Táo không dám ngẩng đầu lên, ánh mắt lặng lẳng dừng ở đai lưng của sư phụ.
Rõ ràng là nhìn, lại nói không nhìn.
Trọng Vũ cong môi, biết tiểu đồ nhi thẹn thùng, cũng không vạch trần. Hiện
giờ cúi đầu, một bộ dáng thẹn thùng, còn tốt hơn là lấy lòng hắn. Hắn
nghiêm trang nắm lấy vai nàng: “Thuật song tu này đối với ngươi cực kỳ
hữu ích, vi sư là muốn tốt cho ngươi, ngươi không được lười biếng, Năm
ngày sau, vi sư muốn đích thân kiểm tra.”
Tự mình kiểm tra?
Nếu không biết được, Đường Táo sẽ cảm thấy nó không có gì khác thường,
nhưng vừa lúc nãy biết được sách này không phải là sách gì khác, mà
là…mà là bản thoại! Trong lòng nàng lại càng loạn thêm.
“Nhớ rõ chưa?” Đỉnh đầu truyền đến thanh âm của sư phụ.
Nghe vậy Đường Táo nhẹ nhàng gật đầu: “… Đồ nhi đã biết.”
Thực ngoan. Trọng Vũ đưa tay xoa đầu tiểu đồ nhi vài cái, thanh âm êm ái
nói: “Trước đó vài ngày, vi sư đáp ứng ngươi, mang ngươi ra ngoài vui
đùa một chút. Chờ qua sinh thần của vi sư, liền mang ngươi ra ngoài
chơi. Tiểu Táo muốn đi nơi nào?”
Tiểu đồ nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, sư phụ như hắn, cũng tự nhiên muốn cưng chiều nàng nhiều thêm một chút.
Đường Táo lắc đầu, nhu thuận nói: “Đồ nhi nghe theo sư phụ. Sư phụ đi chỗ nào, đồ nhi liền đi chỗ đó.”
Lời này thật dễ nghe, Trọng Vũ mày dãn ra, tươi cười ôn hòa.
Thời điểm dùng bữa tối, Trọng Vũ thấy tiểu đồ nhi cúi đầu không nói một lời
nào, nghĩ rằng chắc là do cây nho cùng cây trúc kia đi nên tâm tình chưa bình phục, liền cũng không nói gì, gắp cho nàng một khối thịt bò.
Đường Táo nhìn miếng thịt bò trong bát, giương mắt về phía sư phụ cười cười: “Tạ ơn, tạ ơn sư phụ.”
“Ăn nhiều một chút.” Trọng Vũ nói. Vóc dáng tiểu đồ nhi nhỏ xinh, trên
người cũng không có mấy lạng thịt, giống như so với ba năm trước kia
càng gầy hơn một chút, bất quá… Ánh mắt Trọng Vũ dọc theo cổ Đường táo
nhìn xuống, chỗ nào cần có, vẫn không gầy.
Dùng xong bữa tối, là
tắm rửa. Từ lúc biết tâm tư của mình dành cho đồ nhi đến nay, Trọng Vũ
liền không cho nàng hầu hạ tắm rửa nữa, lo lắng nhất là bởi vì sợ không
nhịn được, hai là sợ tiểu đồ nhi nhìn thẫy chỗ kia sẽ bị dọa sợ.
Trọng Vũ đem người âm trong bể nước ấm, nghĩ đến ngày tiểu đồ nhi nằm ở dưới
thân của hắn, thất thời cười cười, thân mình dần nóng lên.
“Sư
phụ, có cần đồ nhi hầu hạ không ạ?” Đường Táo cầm khăn trong tay, hướng
vào bên trong hô to một tiếng. Tuy rằng đã nhiều ngày sư phụ không cho
nàng hầu hạ, nhưng việc phải làm, nàng vẫn hỏi.
Nghe thấy âm
thanh ngọt ngào của tiểu đồ nhi, hắn liền có chút nhớ nhung hoài niệm
rằng đồ nhi sẽ ở sát bên người hắn. Nghĩ như vậy, Trọng Vũ càng cảm thấy được thân mình có chút nóng hơn, hắn đã nhận ra mình khác thường, thầm
nghĩ: Nếu để cho tiểu đồ nhi nhìn thấy, liệu có thể bị dọa sợ hay không?
Chỉ là…
Trọng Vũ suy nghĩ trong chốc lát, thản nhiên nói: “… vào đây đi.”
Chung quy là vẫn phải nhìn, không bằng để nàng sớm biết đi.