Nghe thấy được sư phụ đồng ý cho nàng vào hầu hạ, Đường Táo nắm chặt
chiếc khăn trong tay, hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới bể tắm sau bình
phong.
Sư phụ có một cái bể tắm rất lớn, ba năm này nàng sớm
chiều ở chung với sư phụ, cũng ở tại Thừa Hoa Điện, cũng dùng chung một
bể tắm.
Đường Táo không nghĩ nhiều lắm, trong đầu thầm nhủ: cùng
sư phụ tắm chung một cái một cái bể tắm, có thể cọ sát được càng nhiều
tiên khí. Nhưng sau khi biết được sư phụ là ma chứ không phải là tiên,
nàng cũng không có nghĩ sang hướng khác.
— ở trước mắt sư phụ, nàng chưa bao giờ từng nghĩ tới chuyện nam nữ.
Nàng tôn kính sư phụ, nghe lời sư phụ nói, mọi chuyện đều theo ý của sư
phụ. Có đôi khi sư phụ phát giận, nàng liền sợ, có đôi khi chính mình
làm sư phụ phát giận, nàng liền cầu sư phụ tha thứ. Mấy năm nay sống
cùng sư phụ, cho tới bây giờ đều là tự sư phụ tức giận với nàng. Nhưng
bất quá trong lòng nàng hiểu được, sư phụ cũng rất cưng chiều nàng, rất
thương nàng.
Sư phụ đối xử tốt với nàng, nàng đều biết.
Hiện vào tầm mắt là tấm thân lõa thể của sư phụ. Đường Táo nhìn ba năm, lau
ba năm, hiện giờ nhìn, cảm giác vẫn rất khó tả thành lời.
Tuy
rằng nàng có đọc qua sách, biết được là cô nương gia không thể tùy tiện
nhìn cơ thể của nam nhận, nhưng sư phụ lại không giống vậy, sách viết:
Một ngày làm vi sư, cả đời làm sư phụ. Nàng phận làm đồ nhi, tất nhiên
là phải hiếu kính sư phụ, hầu hạ sư phụ tắm rửa. Có một lần đột nhiên sư phụ hỏi nàng có muốn lập gia đình không, trong lòng mà nói, nàng cũng
muốn, nhưng nếu so sánh giữa việc đó và sư phụ, nàng lẫn lựa chọn sư
phụ.
Trọng Vũ xoay người nhìn tiểu đồ nhi nhà mình, không phát
giác có điều gì bất thường, biểu cảm như thường nói: “Trước kỳ lưng đi.”
“Vâng.” Đường Táo gật đầu, sau đó ngồi xổm xuống phía sau sư phụ, bắt đầu ngoan ngoan thay sư phụ kỳ lưng, bàn tay mềm mại nhỏ bé kia sờ trên lưng hắn, làm hắn vừa thoải mái vừa… Thật sự là tra tấn hắn vô cùng.
Tiểu
đồ nhi hầu hạ hắn ba năm, hắn đều không nghĩ tới một hướng nào khác, chỉ xem nàng là nha hoàn hầu hạ bình thường. Hiện giờ không giống với trước kia, hắn có tâm với tiểu đồ nhi, sao có thể trơ mắt nhìn người mình
thương làm loạn trên người mình như vậy được, nước ở bể tắm làm cổ họng
hắn khô ráo lên.
Có chút nóng.
“Tiểu Táo.”
Động tác trên lưng dừng lại một chút, Đường Táo cúi đầu “Ân” một tiếng.
“… Giúp vi sư kỳ phía trước.” Âm thanh Trọng Vũ trầm đi một nửa, như là có chút khẩn trương, ngay cả hơi thở cũng đều rối loạn.
Đường Táo ngẩn người, ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn sư phụ, bàn tay nắm khăn
dùng chút sức, các ngón tay bỗng trắng bạch, “Vậy.. sư phụ quay người
lại đây.”
Nghe thấy vậy, Trọng Vũ quay người lại. Vốn là một nam
nhân tuấn tú, hiện giờ đầu tóc rối tung, thân mình ngâm trong nước, phía trên ngực đều là nước, nhìn mê hoặc vô cùng.
Không phải Đường
Táo không cảm nhận được ánh mắt của sư phụ, nhưng vẫn cúi đầu, sau đó
đưa cái khăn trong tay lên, giúp sư phụ lau ngực.
Tư thế như vậy, ánh mắt Trọng Vũ dọc theo cần cổ của nàng xuống đến ngực, lại thấy thân thể nàng dính sát vào người mình, liền có chút không nhịn được, đưa tay ra nắm lấy tay tiểu đồ nhi, thấy vẻ mặt nghi hoặc của nàng, liền không
chút do dự đem nàng kéo vào bể tắm.
“Rầm” một tiếng, trong bể nước bắn tung tóe.
Đường Táo bị mất phương hướng, cứ thế thẳng tắp ngã vào bể tắm, Trọng Vũ động tác cực nhanh, một tay ôm lấy nàng vào ngực. Cô nương thân mình ướt đẫm ở trong nước, lộ ra đường cong hoàn hảo, lẳng lặng dính sát vào người
hắn. Trọng Vũ cúi đầu nhìn, thấy hai gò má trắng nõn của nàng, liền nhịn không được ôm nàng chặt hơn, hô hấp dồn dập nói: “Tiểu Táo…”
Đường Táo không nghĩ tới rằng sư phụ sẽ kéo nàng xuống nước, nhất thời thân
mình đứng không vững, may mà sư phụ ôm lấy nàng thì nàng mới không bị
ngã. Nhưng ôm nhau gắt gao như vậy, Đường Táo có thể cảm nhận được rõ
ràng biến hóa trên người sư phụ.
Trước kia nàng không biết, nhưng hôm nay…
Nàng nhớ tới bức tranh thứ ba ở bản thoại kia, nữ tử kia cầm… của nam tử…
Mặt Đường Táo bỗng nóng lên như lửa, theo bản năng giãy dụa muốn thoát
ra khỏi lòng ngực sư phụ, nhưng sức lực sư phụ quá lớn, nàng làm sao có
thể là đối thủ của sư phụ được.
Bên tai là giọng nói ấm nóng mà dồn dập của sư phụ.
“Sư phụ!” Đường Táo tức giận. Âm thanh của tiểu cô nương nũng nịu, nghe
không ra nửa phần tức giận, nhưng thật làm cho người nghe muốn khi dễ.
Tính tình Trọng Vũ từ trước một nay muốn cái gì liền làm cái đấy, hiện giờ
tiểu đồ nhi xinh đẹp yêu kiều đang ở trong lòng ngực mình, liền không
nhịn được muốn thân cận một phen.
Hắn cúi xuống muốn hôn mặt của
nàng, nhưng tiểu đồ nhi một chút cũng không ngoan, lắc lắc đầu không cho hắn thân mật. Trọng Vũ đưa tay lên chế trụ gương mặt của nàng, bởi vì
đang trong bể tắm, khuôn mặt trắng nõn bắt đầu phiếm phiếm hồng.
Nhìn càng đẹp mắt hơn một chút.
Sư phụ muốn hôn mình mình, Đường Táo đưa tay lên lồng ngực hắn, cố dùng sức đẩy sư phụ ra.
“Ngoan, đừng nhúc nhích.” Âm thanh Trọng Vũ nghiêm đi vài phần, thấy nàng không nghe lời, liền nhẹ nhàng cắn mặt của nàng.
Nghe xong lời sư phụ nói, Đường Táo bất động. Nhưng bản thân vẫn đang bị sư
phụ ôm, ủy khuất trong lòn ngay lập tức bùng lên, nước mắt lạch cạch thi nhau rơi xuống. Trọng Vũ đang hôn mắt nàng, đột nhiên cảm thấy trên môi truyền đến một trận ẩm ướt, liền lập tức phản ứng lại, mở to mắt nhìn
tiểu đồ nhi đang nước mắt lưng tròng.
Như thế nào lại… khóc?
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Truyện được đăng độc quyền tại blog Thiennguyetcac.
Trọng Vũ kinh hãi, lập tức dời khỏi khuôn mặt nàng, vội thay nàng lau đi nước mắt, có chút luống cuống cùng bối rối, vội vàng ôn nhu nói: “Là vi sư
không tốt, đừng khóc…”
Lần trước ở trên giường, hắn hôn lâu như
vậy, thân lại còn dùng sức như vậy, cũng không thấy nàng khóc, hiện giờ chẳng qua chỉ mới hôn mặt nàng, mà đã khóc thành ra như vậy rồi. Tiểu
đồ nhi luôn nhu thuận từ khi còn nhỏ, Trọng Vũ căn bản là không có cơ
hội giáo huấn nàng bao giờ, hiện giờ khóc, nhất thời trong lòng hỗn
loạn, không biết nên làm gì tiếp bây giờ.
Đường Táo khóc đến khó chịu, miệng thì thào: “Đồ nhi không thích… đồ nhi không thích sư phụ như vậy..!”
Không thích?
Động tác Trọng Vũ dừng lại, hoàn toàn có chút ngơ ngẩn, tiểu đồ nhi không thích cùng hắn thân cận sao?
Thừa dịp Trọng Vũ sững sờ, Đường Táo ngay lập tức đẩy sư phụ ra, cũng bất
chấp quần áo đang ướt sũng, liền chạy một mạch ra bên ngoài.
Trọng Vũ nhìn bóng dáng của tiểu đồ nhi, trên người nào còn nửa phần tình
dục. Đây là vấn đề mà hắn chưa từng nghĩ tới, tiểu đồ nhi ngoan ngoãn
như vậy, nghe lời như vậy, hắn chưa từng nghĩ tới… nàng lại không thích.
Nhưng hôm nay lại là sự thật: nàng không thích. Không thích mình thân cận với nàng, nên nàng mới khóc.
Ở Ánh Nguyệt Hiên, Phù Nguyệt vừa mới tắm rửa xong chuẩn bị lên giường
nghỉ ngơi, liền thấy trước điện truyện tới âm thanh hỗn loạn. Cung tỳ
chưa kịp bẩm báo, đã thấy một tiểu cô nương toàn thân ướt sũng chật vật
chạy vào.
Phù Nguyệt hoảng sợ, nhìn Đường Táo trước mắt, không
chỉ có toàn thân ướt đẫm, mà tóc tai quần áo xộc xệch, hoàn toàn là một
bộ dáng… một bộ dáng vừa mới bị khi dễ.
Nhưng bên trong Ma cung này, người dám khi dễ nàng, lại chỉ có một.
Tâm Phù Nguyệt “lộp bộp” một cái, cũng không để ý đến chính mình, liền chạy qua đấy. Thấy hai tròng mắt Đường Táo hồng hồng, có chút đau lòng, cũng không hỏi đã có chuyện gì xảy ra, mà chỉ nói một câu: “Trước đem quần
áo ướt này cởi ra, bằng không để lạnh sẽ rất phiền toái.”
Bất quá chỉ là chuyện của thầy trò bọn họ, nhưng lấy tính tình của tôn thượng mà nói, cũng khó trách nàng sẽ khóc như vậy.
Phù Nguyệt giúp nàng thay một bộ quần áo khác, đưa nàng đến bên tháp ngồi,
thấy âm thanh nức nở đã nhỏ dần, mới nhỏ giọng hỏi: “Đến tột cùng là
chuyện gì? Như thế nào lại khóc thành như vậy?”
Đường Táo cúi đầu không nói gì. Nàng biết Phù Nguyệt thích sư phụ, cho nên chuyện này
nàng tốt nhất không nên nói. Sư phụ thân mật với nàng, còn cho nàng
những quyển bản thoại đó… nàng sao có thể đủ can đảm để nói cho Phù
Nguyệt biết được?
Thấy nàng không nói một lời, rõ ràng là một bộ
dáng có tâm tư. Phù Nguyệt từ trước đến nay thẳng tính đã quen, định hỏi lại, nhưng có thấy có cung tỳ tiến vào, nói là Tôn thượng đến đây.
Tới cũng thật nhanh. Phù Nguyệt mỉm cười. Mấy năm nay, nàng có tâm đối với hắn, nhưng hắn vẫn coi như chưa từng mở một con mắt nhìn nàng, hiện giờ mọi chuyện thành ra như vậy, nói không hâm mộ ghen tị là giả, bất quá
cũng may hiện giờ nàng đang dần dần buông xuống đoạn tình cảm đó rồi.
Vừa nghe thấy sư phụ đến đây, Đường Táo vội ngẩng đầu lên nhìn Phù Nguyệt,
ánh mắt có chút bất an, như một con nai ngơ ngác đang bị kinh sợ.
“Tôn thượng đến đây, ngươi…”
“Phù Nguyệt, ta, ta hiện tại không muốn gặp sư phụ.” Đường Táo nhỉ giọng
nói. Nàng vừa khóc vừa chạy như vậy, còn chưa nghĩ ra phải đối mặt với
sư phụ như nào đâu.
Sắc mặt Phù Nguyệt hơi thay đổi, thấy bộ dáng tội nghiệp này của nàng, hít sâu một hơi, đưa tay lên sờ tay nàng:
“Được rồi, ta ra ngoài nói chuyện cùng Tôn thượng, bảo ngươi ở chỗ ta
một đêm. Có chuyên gì, ngày mai nói sau.”
“Ân.” Đường Táo gật đầu.
Phù Nguyệt đứng dậy đi ra bên ngoài, gặp Trọng Vũ đang mặc áo bào trắng
đứng ở Trác Nhiên, hẳn là có chút vội vàng ngay cả tóc cũng không buồn
chải, rối tung như vậy, nhìn tuấn tú hơn trước mấy lần.
Nàng sớm
đã nên nghĩ tới, bộ dáng vừa rồi của Tiểu Táo, rõ ràng là đang tắm rửa…
Phù Nguyệt cong môi, đi lên phía trước nói: “Tôn thượng, Tiểu Táo hiện
giờ đã ngủ, ta sẽ hảo hảo chiếu cố nàng. Nếu có chuyện gì, để ngày mai
nói cũng sẽ không muộn.”
Ngủ rồi? Lời này nói ra Trọng Vũ làm
sao có thể tin, mới vừa rồi nàng khóc thương tâm như vậy, một lát sau
sao có thể ngủ được? Lông mày Trọng Vũ nhíu lại, nhìn Phù Nguyệt một
thân áo khoác mỏng, nói: “Ngày mai ta sẽ lại đến.”
Phù Nguyệt có
chút kinh ngạc. Nàng không phải không hiểu Tôn thượng, lấy tính tình của hắn mà nói, thỏa hiệp nhanh như vậy, thật là có chút ngoài dự kiến của
nàng. Nhìn nam tử đứng cô đơn trước mặt, Phù Nguyệt mỉm cười nghĩ thầm:
Hóa ra cũng có một ngày như vậy.
Trọng Vũ suy nghĩ, lại ngẩng đầu lên nhìn hướng cẩm điện của Phù Nguyệt, có chút không yên lòng, liền
dặn dò Phù Nguyệt: “Hảo hảo chiếu cố nàng, sáng mai ta đến mang nàng
về.”
“Tôn thượng xin yên tâm.”
Thấy Trọng Vũ đi rồi, Phù
Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn, nhìn như đứa nhỏ tội nghiệp bị vứt bỏ, có chút đáng thương. Phù Nguyệt nhìn trong chốc lát rồi trở về tẩm điện,
thấy Đường Táo vẫn đang ngơ ngác ngồi bên tháp. Hiện giờ tóc nàng rối
tung, bộ dáng nhìn qua nhỏ bé lại không ít.
Phù Nguyệt đi qua, lấy tay xoa đầu nàng, ngữ khí thản nhiên nói: “Tôn thượng đã về rồi.”
Đường Táo suy nghĩ một chút, rồi sau đó nâng mắt lên nhìn Phù Nguyệt, cắn cắn môi, cẩn thận hỏi: “Sư phụ ngươi… có tức giận hay không?”
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Truyện được đăng độc quyền tại blog Thiennguyetcac.
Phù Nguyệt nở nụ cười: “Quả táo ngốc, người nên tức giận là ngươi, không
phải sao?” Mặc dù quả táo nhỏ này chưa nói cho nàng biết, nhưng nhìn
tình hình hiện giờ mà nói, đại khái ra sao nàng vẫn có thể tự mình đoán
được.
Ba năm nay Tiểu Táo hiếu thuận nghe lời, mọi chuyện đều
nghe theo Tôn thượng, bất quá chính là lại đứng ở lập trường đồ nhi và
sư phụ. Hiện giờ nếu là ở chuyện tình cảm, Tiểu Táo lại ngoan như vậy,
sợ là sẽ bị Tôn thượng làm hư.
Cho tới bây giờ đều là nam tử cưng chiều cô nương gia, nào có được trái đạo lý.
Cũng may… Tiểu Táo coi như là có chừng mực.
Nếu khinh địch như vậy thì đã bị ăn từ lâu rồi, nàng thật lo lắng tháy Tiểu Táo đấy.
Phù Nguyệt ngồi xuống cạnh nàng, cầm lấy tay Đường Táo, thấy bàn tay của
nàng lạnh như băng, liền nhẹ nhàng nhéo nhéo: “Nếu ngươi tin ta, liền
dựa theo những lời ta nói, bảo đảm về sau Tôn thượng sẽ không dám tùy
tiện phát giận với ngươi, cũng không dám tùy tiện khi dễ ngươi.”
Nghe thấy Phù Nguyệt nói vậy, Đường Táo cảm thấy hai má mình có chút nóng,
nhẹ nhàng lắc đầu chối bỏ: “Sư phụ hắn không có…” Khi chữ ‘khi dễ’ còn
chưa nói ra khỏi miệng, Đường Táo chợt dừng lại.
“Lần trước ta nói với ngươi là ta thích sư phụ ngươi, hoàn toàn là nói giỡn, ngươi không cần chú ý.”
“A?” Miệng Đường Táo khẽ nhếch lên, nhìn Phù Nguyệt chăm chăm, không dám tin nói: “Khai, có nói giỡn hay không?”
Phù Nguyệt gật đầu, đôi môi mỉm cười làm dung nhan càng thêm quyến rũ, nói
từng tiếng rõ ràng: “Trong lòng ta đích thực là có thích một người, cũng không phải sư phụ ngươi.”
Cho dù là trước kia, hay hiện tại… cũng không phải, Phù Nguyệt cắn môi, nàng không thể tiếp tục lừa dối mình được nữa.
Phù Nguyệt… thích người khác chứ không phải là sư phụ sao? Đường Táo kinh
ngạc một chút, mở to mắt ra nhìn Phù Nguyệt. Tuy rất muốn hỏi người đó
là ai, nhưng lại cảm thấy được có chút đường đột, liền không hỏi nữa.
Bất quá, nghe xong lời Phù Nguyệt nói, trong lòng Đường Táo cũng vui vẻ
hơn một chút.
Sư phụ không thích Phù Nguyệt, mà hiện giờ, Phù Nguyệt cũng không thích sư phụ.
Chỉ là, trong lòng nàng vui vẻ là vì cái gì? Đường Táo nhíu mày, có chút nghi hoặc.
“Thế nào? Muốn nghe ta kể hay không?” Phù Nguyệt hỏi. Đều là nữ tử, nàng
đương nhiên là đứng về phe của Tiểu Táo, tuy rằng nàng biết huynh trưởng tất nhiên sẽ giúp đỡ Tôn thượng, nhưng nàng rất muốn thử một lần.
Nàng mới không thể để Tiểu Táo bị bắt nạt suốt được.
Hiện giờ trong lòng Đường Táo lộn xộn, căn bản không biết làm sao bây giờ.
Bên người có Phù Nguyệt giúp nàng, đây là điều không thể tốt hơn, làm
sao có thể cự tuyệt. Tâm tình Đường Táo tốt lên rất nhiều, nhìn Phù
Nguyệt mỉm cười: “Ân, ta nghe lời ngươi.”
…Nàng mới không cần vẫn bị sư phụ khi dễ.
Trọng Vũ về tới Thừa Hoa Điện, tâm tình liền trầm ngay tức khắc, nhớ tới lúc
vừa rồi ở trong bể tắm khi dễ tiểu đồ nhi, trong lòng hối hận cực kỳ.
Hắn vẫn cứ nghĩ, tiểu đồ nhi nghe lời hắn như vậy, hắn làm cái gì nàng
cũng ngoan ngoãn phối hợp. Hiện giờ hắn đã biết tâm tư của mình dành cho nàng, một lòng muốn khi dễ nàng, cũng không vì nàng mà nghĩ tới.
Hắn thật không ngờ… nàng lại khóc.
Trọng Vũ nhìn cung điện trống rỗng, phiền não nhíu mày. Thấy con rùa kia đang đi dạo thong thả, liền nhăn mặt đi qua, đưa chân lên đá cho nó một phát bay lên trời cao, sau đó đi nhanh về phía tẩm điện.
Đường Cao: “….”
Trọng Vũ một đêm không chợp mắt, một lòng chờ đến sáng ngày hôm sau. Thật vất vả mới thấy được trời sáng, muốn đi qua đó đem tiểu đồ nhi về, lại lo
lắng giờ phút này nàng vẫn còn đang ngủ, liền ở lại giường ngồi chờ thêm nửa canh giờ.
Lúc sau vẫn là không kiềm chế đuộc, trong lòng đã
sớm có tính toán, nếu tiểu đồ nhi vẫn còn tức giận, hắn sẽ nói chuyện
với nàng.
Trên thực tế, Đường Táo đêm qua cũng là một đêm không
yên giấc, trong đầu đầy những suy nghĩ rối loạn, bên người không có sư
phụ, lại thêm việc Đào Đào cùng Tư Trúc rời đi, càng làm nàng sầu não.
Khi tỉnh lại, theo bản nang quay sang nhìn người bên cạnh, không thấy
được dung nhan khi ngủ của sư phụ, mà là Phù Nguyệt, nàng mới nhớ ra,
chính mình tối hôm qua đã chạy
tới chỗ Phù Nguyệt.
Đường Táo đá chăn đệm dưới chân, trong lòng chỉ nghĩ đến sư phụ.
Ba năm này, mỗi sáng tỉnh dậy, người đầu tiên nàng nhìn thấy chính là sư
phụ, sau đó là đứng dậy mặc quần áo, thay sư phụ sắp xếp lại chăn đệm,
cuối cùng là chuẩn bị đồ ăn sáng cho sư phụ.
Hôm nay, thật có vài phần không quen. Đường Táo bĩu môi, nhẹ nhàng hít một hơi.
Ở lại Ánh Nguyệt Hiên cùng Phù Nguyệt dùng bữa sáng, nhưng ánh mắt Đường Táo lại thường thường nhìn ra bên ngoài cửa.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Truyện được đăng độc quyền tại blog Thiennguyetcac.
Hôm qua nàng biết sư phụ đưa bản thoại cho nàng, lại ở trong lúc tắm rửa
lôi nàng ngã xuống bể tắm, nàng kỳ thực rất tức giận. Một đêm đi qua,
cơn giận trong lòng nàng cũng vơi đi nhiều rồi, một lòng thầm nghĩ: Nếu
không có nàng, đồ ăn sáng không hợp với sư phụ thì biết làm thế nào bây
giờ?
Mày đẹp Đường Táo nhăn lại, Phù Nguyệt nhăn mặt mỉm cười,
vươn tay ngọc ra búng một cái lên cái trán trơn bóng của Đường Táo, nói: “Không chịu thua kém ngươi.”
Nghe vậy, Đường Táo không nhịn được bật cười, gật đầu nói: “Ta biết rồi.”
Đêm qua nghe xong lời của Phù Nguyệt nói, nàng cảm thấy tốt lên một chút.
Tuy rằng hiện giờ sư phụ đối xử với nàng không tồi, chỉ là… nếu sư phụ
có thể không nhắc tới cái này nữa, vậy là tốt rồi.
—- bằng không sư phụ lại lừa gạt mình đọc bản thoại.
Nghĩ tới bản thoại, Đường Táo lại rầu rĩ, trong lòng có chút luống cuống.
Thời điểm Trọng Vũ tới, thấy tiểu đồ nhi đang cùng Phù Nguyệt dùng bữa sáng. Chỉ một đêm không thấy nàng, hắn lại cảm giác được là rất lâu rồi, nhất thời đôi mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt của tiểu đồ nhi.
Ngày
thường tiểu đồ nhi đều mặc váy màu xanh nhạt, hiện giờ quần áo đều là do Phù Nguyệt chuẩn bị, một thân váy đỏ càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ
nhắn kiều diễm của nàng, như cây hoa thược dược nở rộ trong viện.
Đường Táo không dám nhìn sư phụ, tay trong áo nắm lại gắt gao, có chút câu nệ.
Không khí thật quái dị, Phù Nguyệt vội vàng đứng dậy ho nhẹ một tiếng, đi đến trước mặt Trọng Vũ, nói: “Đêm qua Tiểu Táo nói với ta, hiện giờ Tiểu
Táo đã là đại cô nương rồi, ở lại trong điện có chút không tiện, liền
nghĩ ra ở ngoài…”
Chưa nghe xong lời Phù Nguyệt nói, Trọng Vũ
không kiềm chế nổi liền đi nhanh tới trước mặt Đường Táo, cúi đầu nhìn
đỉnh đầu nàng, thanh âm ôn hòa nói: “Muốn ra ở ngoài? Tiểu Táo, nói cho
vi sư, ngươi muốn ra ở ngoài sao?” Hắn thầm nghĩ chắc là do tiểu đồ nhi
vẫn còn tức giận chuyện hôm qua, Phù Yến cũng đã nói, cô nương gia cáu
kỉnh là việc hết sức bình thường, nhưng hôm nay… lại bàn bạc chuyện muốn ra ngoài ở?
Là không muốn ở một chỗ cùng với hắn sao?
Nếu như thường ngày, Đường Táo đương nhiên sẽ lắc đầu. Nhưng đêm qua nàng
cũng đã đồng ý với Phù Nguyệt, tất cả đều nghe theo ý nàng ấy.
Đường Táo không ngẩng đầu, chỉ khẽ gật đầu.
Trọng Vũ sửng sốt, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt thành quyền, tức giận
trong lòng đột nhiên tăng lên tới đỉnh điểm, trên mặt cũng không đoán
được suy nghĩ, ngữ khí không vội vàng, không bình tĩnh nói: “Muốn bàn
liền bàn đi, tất cả vi sư đều nghe theo ngươi.”
Sư phụ lại không
tức giận? Đường Táo cảm thấy kinh ngạc, ngơ ngác cúi đầu, qua thật lâu
mới nghe thấy âm thanh của Phù Nguyệt: “Được rồi, sư phụ ngươi đi rồi.”
Đi rồi sao? Đường Táo ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa sổ, vừa vặn nhìn
thấy bóng dáng rời đi của sư phụ, cái mũi nàng chua xót, có chút nhớ
nhung đến muốn khóc.
“Có phải sư phụ đang tức giận hay không?”
Đường Táo hối hận, tuy rằng sư phụ khi dễ nàng, nhưng nàng không muốn
bàn chuyện ra ngoài ở, nàng muốn ở cùng một chỗ với sư phụ.
Như
biết được tâm tư của Đường Táo, Phù Nguyệt vỗ vỗ bờ vai gầy yếu của
nàng: “Được rồi, đừng khổ sở nữa, rất nhanh sẽ không còn chuyện gì nữa.
Bên cạnh Ánh Nguyệt Hiên còn một tòa lầu các, tuy rằng không lớn, nhưng
lại rất phù hợp cho ngươi ở tạm. Ngươi tạm thời ở chỗ đó đi, có ta ở
đây, vừa lúc có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
“Ân.” Đường Táo rầu rĩ lên tiếng, đầu có đều là hình bóng rời đi vừa rồi của sư phụ.
—- sư phụ nhất định là tức giận.
Cách Ánh Nguyệt Hiên không xa là Thính Tuyết Cư, Đường Táo nghe lời Phù Nguyệt nói xong liền đến nơi này.
Thính Tuyết Cư này đều đã được quét dọn sạch sẽ, trang trí đầy đủ mọi thứ.
Trong lúc Đường Táo quay về Thừa Hoa Điện dọn dẹp đồ đạc, trong lòng rất sợ
khi phải nhìn thấy sư phụ, kết quả… chỉ thấy Đường Cao đang nằm trên
mặt đất.
Đường Táo đem Đường Cao ôm lên lòng, Đường Cao ủy khuất
gục vào lòng ngực nàng, nói là sẽ cùng nàng đi Thính Tuyết Cư. Tất nhiên Đường Táo sẽ không đáp ứng, sư phụ bên người không có nàng đã đủ cô đơn rồi, nếu ngay cả Đường Cao cũng bị nàng mang đi, chẳng phải sư phụ sẽ
rất đáng thương sao?
Cho nên Đường Táo nhẫn tâm từ chối thỉnh cầu của Đường Cao.
Đường Táo đi vào trong điện, đem đồ đạc của mình sửa soạn đầy đủ.
Nàng không có nhiều đồ lắm, rất nhanh đã thu thập xong. Ánh mắt dừng ở quyển sách trên bàn kia, liền dừng lại. Đường Táo cúi đầu nhìn quyển sách, do dự trong chốc lát, liền đem nó bỏ vào hồ lô bên hông.
Không có sư phụ, trong lòng Đường Táo có chút mất mát, cố ý ở lại Thừa Hoa Điện một lúc lâu.
Phải đi, Đường Táo xoay người, vì nàng không mang theo Đường Cao đi, mà giờ
phút này nó đang tức giận, đem đầu rụt vào không thèm để ý đến nàng.
Thật sự là khó hầu hạ. Đường Táo cong môi, nhỏ giọng nói: “Đường Cao ngoan, phải chăm sóc tốt cho sư phụ, biết không?”
Đường Táo sờ hồ lô bên thắt lưng, thấy đã đầy đủ mọi thứ, cũng nên đi. Nàng
nhìn Thừa Hoa Điện trống rỗng, sau đó đi ra ngoài. Mới vừa bước ra bên
ngoài, liền gặp sư phụ đi tới, chân Đường Táo dừng lại, trong lòng hoảng loạn, ngay cả lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, không biết nên làm cái gì
bây giờ?
Nhìn thấy Đường Táo, Trọng Vũ có chút kinh ngạc,nhưng vừa thấy tay nàng vuốt vuốt hồ lô bên hông, liền biết là nàng tới lấy đồ.
Trọng Vũ nhíu mày, thấy nàng đang nhìn mình chăm chăm, liền đi qua: “Đồ đã thu thập xong?”
Đường Táo hoảng hốt, sau đó gật đầu: “Sư…”
“Vậy là tốt rồi, vi sư có chút mệt mỏi, đi ngủ trưa trước.”
Ngữ khí Trọng Vũ không giống với trước đây, Đường Táo nghe thấy lãnh đạm
rất nhiều. Đường Táo rũ mắt xuống, nhìn sư phụ đi qua người nàng, nhịn
không được quay đầu lại nhìn, nàng nhìn bóng dáng sư phụ, trong lòng
thầm nghĩ: Chỉ cần sư phụ bảo nàng ở lại, nàng sẽ không đi đâu nữa… Cho
dù Phù Nguyệt có tức giận, nàng cũng sẽ không đi Thính Tuyết Cư nữa.
—- Chỉ là sư phụ không bảo nàng ở lại, ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn nàng lấy một cái.
Hốc mắt Đường Táo nóng lên, vội vàng xoay người chạy ra sân.
Lúc này Trọng Vũ mới dừng cước bộ lại, xoay người nhìn tiểu đồ nhi chạy
nhanh ra ngoài, trong lòng lại sinh ra tức giận cùng khó chịu: Không
lương tâm!
Sao lại phải chạy nhanh như vậy? Tưởng hắn là con mãnh thú sao?
Tuy rằng bên người không có sư phụ, nhưng còn Phù Nguyệt.
Ở Thính Tuyết Cư vài ngày, nàng không cần hầu hạ sư phụ, cũng không cần
tốn tâm tư giúp sư phụ chuẩn bị cơm canh, nhưng bất quá nững thứ đấy đã
thành thói quen, mỗi ngày đều tỉ mỉ chuẩn bị cơm canh, như thế rất tiện
nghi cho Phù Nguyệt, hôm nào cũng đến đây ăn ké.
Đã qua ba ngày,
ngày mai là sinh thần của sư phụ. Mấy ngày này, nàng cũng muốn chuẩn bị
lễ vật cho sư phụ, nhưng nghĩ lao tâm khổ tứ đến đâu đi chăng nữa, cũng
nghĩ không ra. Buổi tối, nàng do dự sờ hô lô bên thắt lưng, bên trong
chứa bản thoại mà lần trước sư phụ đưa cho nàng.
Nếu nàng nghe lời sư phụ nói, sư phụ sẽ không tức giận nữa.
Nhưng vừa nghĩ tới lời Phù Nguyệt nói, nàng liền do dự.
Phù Nguyệt bảo nàng không được chủ động nhận sai, chỉ là… Nếu sư phụ không
tới tìm nàng, chẳng phải vĩnh viễn nàng không thể nhìn thấy sư phụ nữa
sao? Ngày mai là sinh thần của sư phụ, nếu nàng làm sư phụ vui vẻ, nàng
có thể một lần nữa trở về Thừa Hoa Điện.
Phù Nguyệt nhất định sẽ mắng nàng không có khí cốt!
Chỉ là…
Đường Táo nghĩ thầm: nàng vốn không có khí cốt mà.
Sinh thần bảy vạn tuổi của sư phụ, nội cung Ma cung tất nhiên là sẽ lo liệu
long trọng. Đường Táo cũng thay một bộ quần áo mới, nhìn và gương hảo
hảo nhìn một phen. Đã ở cùng Phù Nguyệt mấy ngày, Phù Nguyệt dạy nàng
rất nhiều cách búi tóc rất đẹp. Nàng nhìn cây trâm hải đường trong tay,
trong lòng lo lắng một trận.
Ngồi ở cửa sổ thật lâu, cũng không
thấy có người đến. Nàng nhịn không được hiểu cung tỳ ở Thính Tuyết Cư,
cung tỳ kia báo lại là vẫn chưa nhận được lời mời tham dự sinh thần của
sư phụ nàng.
Đường Táo ngơ ngẩn. Nàng là đồ nhi duy nhất của sư phụ, nhưng hôm nay… sư phụ không cần nàng nữa rồi.
Đường Táo trong lòng bối rối, nhịn không được ngồi trước cửa sổ khóc nấc lên. Đêm qua không ngủ, hiện giờ khóc một chút đã cảm thấy có chút mệt mỏi.
Đường Táo ghé sát đầu vào cửa sổ, trên mặt còn nước mắt, nhìn đáng
thương vô cùng.
Mơ mơ màng màng được một lúc, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, trên mặt như có cái gì liếm qua, có chút
nóng. Đường Táo chậm rãi mở mắt ra, đã khóc qua nên giờ ánh mắt có chút
hơi sưng đỏ.
Nàng giương mắt lên nhìn người bên cạnh, nhưng lại ngây ngẩn cả người.
“Sư… sư phụ?”
Đường Táo vừa mừng vừa sợ, rất nhanh ý thức được điều gì đó, dùng sức mở to mắt.
Không phải là mơ, là sư phụ thật.
Trọng Vũ nhìn tiểu đồ nhi, giữ chặt cánh tay nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, nỉ non một tiếng: “…Tiểu Táo.”
Thanh âm sư phụ có chút không thích hợp. Lúc này Đường Táo mới ngửi được mùi
rượi trên người sư phụ, nhất định là đã uống không ít, hiện giờ người
toàn là mùi, bất quá… hôm nay là ngày đặc thù, uống rượu cũng là chuyện
bình thường.
Sư phuj đến tìm nàng, mọi khó chịu trong lòng lúc
trước đều tan thành mây khói, thấy sư phụ không nói lời nào mà chỉ ôm
nàng, Đường Táo liền thật cẩn thận mở miệng gọi một tiếng.
Trọng
Vũ buông lỏng tay, cúi đầu nhìn tiểu đồ nhi ánh mắt đỏ hồng trong ngực,
nhưng nhìn vẫn xinh đpẹ cực kỳ. Hắn cười cười, cúi đầu hôn trán nàng,
như là ý thức được điều gì, than thở một câu: “Tiệc không vui…” Hắn lại
nhẹ nhàng vuốt mặt nàng, sờ soạng trong chốc lát, lại tức giận nhíu mày, ngữ khí ủy khuất nói: “Không lương tâm… vi sư đối xử với ngươi tốt như
vậy.”
Sư phu say quá rồi, thân mình có chút đứng không vững, lắc
người đi đến bên tường. Phía sau Đường Táo là bức tường, hiện giờ thành
tư thế nàng dựa vào tường, sư phụ ở đằng trước nhìn nàng chằm chằm.
“Tiểu Táo..”
“Đồ nhi ở đây.” Đường Táo nhẹ nhàng sờ lấy thắt lưng của sư phụ, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Biết vì sao vi sư cho ngươi cái kia không?”
Là bản thoại sao?
Đường Táo sửng sốt một chút, nhưng không lên tiếng.
Ngay sau đó nàng liền ngửi thấy mùi rượu tới gần, trên trán có một vật gì đó hôn lên, ròi xuống tới môi. Đường Táo cảm thấy thân mình nàng run lên,
dưới chân lảo đảo một chút, sư phụ lại dùng sức ôm chặt lấy nàng.
Đường Táo không hề động đậy, đỉnh đầu lại truyền đến âm than trầm thấp của sư phụ: “Chuyện ở trên đấy, chính là chuyện mà vi sư muốn làm với ngươi…”