Hầm Táo Ký

Đau Lòng


trước sau

Nào biết Phù Yến vừa cười, vừa sờ lên mặt, ngữ khí thản nhiên nói: “Không sao, chẳng qua… bị tiểu mèo hoang cào một chút.”

Bị mèo hoang cào mà có thể ra nông nỗi như này? Trọng Vũ vốn không thích xen vào chuyện của người khác, mà đây là còn là chuyện của Phù Yến, hắn lại càng lười hỏi đến. Hiện giờ đến cả hắn cũng còn đang cảm thấy rất phiền đấy.

Trọng Vũ nhíu nhíu mi tâm, nói: “Ngươi từ trước đến nay đề hiểu được tâm ý của cô nương gia, cho ta một ít chủ ý đi.”

Lại là tâm tư của cô nương gia…

Khóe môi Phù Yến cười càng sâu, nhìn sắc mặt của sư huynh nhà mình, nói: “Không phải vẫn đang tốt đẹp sao? Sao lại để Tiểu Táo tức giận rồi hả?” Tính tình của Tiểu Táo có bao nhiêu tốt đẹp, hắn không phải không biết. Sư huynh cũng thật là có bản lĩnh, mới có thể đem một tiểu đồ nhi nhu thuận hiếu thảo như vậy sinh khí.

Này…

Trọng Vũ nhướng mày, hắn không phải chỉ là người hơi nóng vội một chút thôi sao? Hắn châm chước trong chốc lát, nhìn Phù Yến nói: “Ngươi đã nói ta nên làm thế nào để Tiểu Táo vui vẻ.”

Phù Yến sờ sờ cằm, nhíu mày, “Kỳ thật… đây cũng không phải là điều quá khó.” Bằng bộ dáng này của sư huynh hắn, lại thêm vài ba năm tình nghĩa sư phụ, huống hồ Tiểu Táo lại luôn hiếu thuận như vậy, chuyện này cũng không tính là khó khăn.

Giờ phút này Tiểu Táo đang ở Ánh Nguyệ Hiên, liền nghe thấy bên ngoài có một tiếng vang lớn, liền thấy một con bạch hạc hướng về phía này bay đến. Nhìn thấy con bạch hạc này, nụ cười yếu ớt của Phù Nguyệt đột nhiên tắt ngấm, nhíu nhíu mày.

Đường Táo thấy dưới chân bạch hạc có một tờ giấy, cầm lên đọc nội dung bên trong, nhất thời ý cười trên mặt dần dần thu liễm đi.

Phù Nguyệt chưa xem, chỉ hỏi một câu: “Chuyện gì?”

Đường Táo giương mắt nói: “Phù Yến sư thúc nói, sư phụ đang ở chỗ hắn, còn.. uống rượu. Giờ phút này bảo ta đi qua đó.” Thời điểm nói những lời này, Đường Táo cúi đầu. Nghĩ thầm: mới vừa hôm trước uống rượu say nhèm, như thế nào mới sáng sớm đã uống rượu?

Uống như vậy, như thế nào… cũng không biết yêu quý lấy bản thân mình.

Phù Nguyệt không cần đoán cũng biết chuyện gì xảy ra, nàng khẽ nhếch môi, khinh bỉ hừ một tiếng: “Đó là kỹ xảo để lừa ngươi, nếu không phải có ta ở đây, giờ phút này chắc chắn ngươi sẽ nghe lời bọn họ nói.” Tiểu cô nương đơn thuần như này, một cái khổ nhục kế, đến cả “uống rượu làm thơ”, làm sao mà có thể kháng cự được.

Đường Táo kinh ngạc một chút, rồi sau đó cũng rất mau bình tĩnh lại, chợt nói: “Ngươi nói là, sư phụ hắn…”

“Nhớ kỹ lời ta vừa nói không?”

Đường Táo gật đầu, “Ân.”

“Vậy qua đó đi.” Phù Nguyệt thản nhiên nói, đuôi lông mày lạnh lùng.

—– nàng thật muốn nhìn xem, là nàng lợi hại, hay sư huynh nàng cao minh hơn.

Đường Táo rất nhanh liền tới Linh Thủy Cư.

Quả nhiên, người mặc áo bào trắng đang nằm sấp trên bàn đá thạch anh kia là sư phụ, trong tay còn cầm một vò rượu chưa uống xong, hoàn toàn là bộ dáng say đến bất tỉnh nhân sự. Đường Táo vội vàng qua đó, nhưng vừa nghĩ đến những lời Phù Nguyệt nói, bước chân chậm lại một chút, thoáng dừng lại.

“Phù Yến sư thúc, mặt của người…?” Đường Táo hoảng sợ nhìn Phù Yến, mới chỉ mấy ngày không thấy, như thế nào lại thành bộ dáng như vậy?

Phù Yến khẽ ho nhẹ một tiếng, nói: “Không sao. Ngươi vẫn nên đi nhìn xem sư huynh đi, sáng sớm liền chạy tới chỗ ta uống rượu, giờ thành ra bộ dáng như thế này đây.”

Đường Táo lúc này mới quay đầu liếc nhìn sư phụ một cái, thấy hai má hắn đỏ ửng, hô hấp nhẹ nhàng. Đường Táo thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói: “Không có gì đáng ngại, gần đây tửu lượng của sư phụ rất tốt.” Hắn không cần thân thể của chính mình, nàng lo lắng cho hắn cũng không làm được tích sự gì.

Ngữ khí thản nhiên này, một chút hàm xúc lo lắng nghe cũng không ra, nam nhân đang vờ ngủ say mí mắt giật giật, chưa từng mở mắt.

Không ngờ phản ứng của Đường Táo lại thế này, Phù Yến cười nhợt nhạt, lời nói thấm thía: “Ngươi nhìn xem, sư huynh mấy vạn năm nay đều không bao giờ tự chiếu cố lấy chính mình, đều là bộ dáng như vậy, kỳ thật nhìn cũng thấy đáng thương. Bất quá hiện tại cũng may là có ngươi, sư huynh ta rốt cuộc cũng có người chăm lo cho, một ngày ba bữa cơm đều do ngươi chuẩn bị, nhìn khí sắc tốt lên không ít.”

Đường Táo nở nụ cười, bộ dáng thuận theo tự nhiên nói: “Chiếu cố sư phụ, là việc ta nên làm.”

Lời này nói ra… Nam nhân bên đằng kia nhịn không được nở nụ cười, nụ cười có vài phần nhộn nhạo.

“Kỳ thật, chuyện ngươi và sư huynh ta cũng biết vài phần, chỉ là… sư huynh của ta tính tình của ta là như thế, ba năm, ngươi nhất định là biết rất rõ. Hiện giờ hắn chuyển biến tính cách rất nhiều, không chọc giận ngươi sinh khí nữa. Tiểu Táo, ta chưa từng thấy sư huynh của ta để ý một người như vậy…”

Đường Táo đột nhiên hiểu ra cực nhanh, nàng nghiêng đầu liếc nhìn sư phụ một cái, sau đó cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Sư thúc, người muốn nói cái gì?”

“Ngươi có từng nghĩ tại sao sư huynh lại ra nỗng nỗi như thế không?” Phù Yến nói.

Đường Táo không nghĩ, chỉ là mới vừa rồi lời Phù Nguyệt nói nàng vẫn còn nhớ, khóe môi nhất thời cong lên, cười nhìn Phù Yến: “Ý của Phù Yến sư thúc, là sư phụ để ý đến ta có đúng không?”

Phù Yến lúc này mới cảm thấy có chỗ không thích hợp lắm, hắn nhìn bộ dáng của Đường Táo, lập tức liền hiểu ra, “Này…”

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Truyện được đăng độc quyền tại blog Thiennguyetcac.

“Phù Yến sư thúc, ta đã ở bên người sư phụ ba năm rồi. Đều một mực chiếu cố sư phụ, mọi chuyện đều nghe theo sư phụ, sư phụ tức giận với ta, ta cũng không oán hận lấy nửa câu, bởi vì theo lý mà nói, sư phụ nguyện ý thu ta làm đồ đề, dạy ta pháp thuật, đã là ban ân cho ta lắm rồi. Chỉ là sư thúc… người không giống như vậy, ở thời điểm sư phụ tức giận với ta, người đều đứng ra giúp đỡ, hơn nữa còn chưa từng hung dữ với ta lần nào, ta…” Nói xong, mặt tiểu cô nương chậm rãi đỏ lên.

Nguy rồi!

Phù Yến biết tình huống không đúng, vừa muốn nói chuyện, liền nghe Đường Táo đem những lời còn lại nói ra nốt rồi.

“Phù Yến sư thúc, lần trước sư phụ có hỏi ta muốn gả cho người không? Ta nói với sư phụ là ta thích người, sư thúc người… nguyện ý lấy ta không?” Đường Táo trợn tròn mắt, một đôi con ngươi ngập nước mắt như nữ nhân gia thẹn thùng chờ được gả đi, làm cho người nhìn thương tiếc không thôi.

… Nhưng Phù Yến lại sợ hãi.

Nam nhân đang vờ ngủ say chợt đứng lên, trên mặt âm trầm cực kỳ, một đôi con ngươi đen hung ác nhìn chằm chằm Phù Yến, người sau lưng chợt lạnh, vội vàng lui lại mấy bước.

Mặc dù đã có chuẩn bị, nhưng thấy sắc mặt sư phụ dọa người như vậy, Đường Táo cũng bị dọa sợ, chỉ là…. Đường Táo nhíu mày, kế tiếp nên làm thế nào bây giờ?

Nguyên là chờ Phù Yến thuyết phục tiểu đồ nhi, làm cho nàng biết tâm ý hắn dành cho nàng, sau đó để cho nàng dìu mình về Thừa Hoa Điện, hắn nhân cơ hội đó thân cận một phen, huống hồ tiểu đồ nhi dễ mềm lòng, nhất định là luyến tiếc không để ý đến hắn.

Nhưng không ngờ tới câu chuyện lại phát triển thành cục diện như bây giờ…

“Sư huynh, chuyện này…”

“Câm miệng!”

“…”

Trọng Vũ
thấy tiểu đồ nhi đang lẳng lặng đứng ở đó, không nói một tiếng nào, trên mặt ửng đỏ vẫn còn chưa tan đi, bộ dáng xinh đẹp hiện giờ làm hắn nhìn đến phiền lòng. Vẫn thích Phù Yến? Cư nhiên còn muốn… Gả cho hắn?

Nằm mơ!

Trọng Vũ không nói gì, cánh tay dài duỗi ra đem nàng ôm vào trong ngực, một lát đã không thấy bóng người.

Phù Yến nhìn bạch quang biến mất trong chớp mắt, bất đắc dĩ nhíu mi tâm. A Nguyệt này, đem hại hắn thành ra thê thảm như vậy…

Toàn bộ thân mình Đường Táo đều bị sư phụ ôm chặt vào trong lòng, làm như dùng sức quá mức, làm nàng có chút không thở nổi. Chỉ là sư phụ tức giận, không hiểu sao trong lòng nàng có chút vui sướng. Đường Táo cười cười, hai tay để ở trước ngực hắn, kỳ thật… Vừa rồi nàng ở trước mặt sư thúc đỏ mặt, là do nàng nghĩ cảnh tượng ngày hôm đó của sư phụ.

Phù Nguyệt dậy nàng nói mấy lời đỏ mặt, mặt đỏ không phải nói là đỏ được, rơi vào đường cùng nàng mới…

“Sư phụ?” Đường Táo cẩn thận gọi một tiếng.

Trọng Vũ bây giờ rất muốn đánh người, nhưng nghĩ đến những lời nói của nàng, nhẹ sức một chút, người trong ngực nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Rất nhanh đã tới Thừa Hoa Điện, Trọng Vũ đi vào, cửa điện phía sau rất nhanh liền đóng sập mạnh một phát, trong điện nhất thời Im lặng vô cùng, chỉ có tiếng hít thở.

Đều là bị làm cho tức chết!

Trọng Vũ cúi đầu, nhìn khuôn mặt vô tội ủy khuất của tiểu đồ nhi, lạnh lùng nói: “Thích Phù Yến?”

“Sư…”

“Còn muốn gả cho hắn?”

“Ta…”

Mí mắt Trọng Vũ hằn lại, thở hổn hển nói: “Không cho phép!”

Đường Táo lúc này mới ngẩng đầu lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy vì sao sư phu lừa đồ nhi là say rượu?”

Này…

Trọng Vũ nhất thời nghẹn lời, tức giận trong lòng tiêu tán vài phần, mới ủy khuất nói: “Vi sư chọc giận ngươi tức giận, không biết nên làm cái gì bây giờ, cho nên mới…” Hắn đây không phải là vì không có biện pháp mới đi tìm Phù Yến sao? Nếu hắn nghĩ ra được biện pháp, có đánh chết hắn cũng không thèm đi!

Gặp bộ dáng này của sư phụ, Đường Táo có chút đau lòng, sư phụ cùng sư thúc vậy mà đều lừa nàng, trong lòng nàng vốn cực kỳ tức giận. Trầm mặc một lúc, Đường Táo mới nói: “Đồ nhi không thích sư phụ lừa đồ nhi.”

Giả say lừa nàng, bất quá cũng là muốn nàng đau lòng, hắn biết rất rõ ràng ý của mình, sao có thể thấy nàng khổ sở được.

Hóa ra chính là như thế, thấy ngữ khí yếu ớt của đồ nhi, hốc mắt chợt đỏ, Trọng Vũ nhất thời luống cuống tay chân, ôn nhu nói: “Không có lần sau, Tiểu Táo, đừng nóng giận, chỉ cần… chỉ cần ngươi đừng thích Phù Yến.”

Duy nhất chỉ có điều này là hắn không thể dung túng.

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Truyện được đăng độc quyền tại blog Thiennguyetcac.

“Đồ nhi vốn không thích Phù Yến sư thúc.” Đường Táo yếu ớt nói. Nguyên tưởng rằng sư thúc trước nay đều giúp mình, hiện giờ lại giúp sư phụ khi dễ mình, thật là hơi quá đáng.

Lời này vừa thốt ra làm Trọng Vũ vừa mừng vừa sợ, ánh mắt bỗng chốc sáng ngời, vội nói: “Vậy vừa rồi những lời kia?”

“… Là đồ nhi thuận miệng bịa chuyện, ai bảo các người khi dễ đồ nhi.” Sư phụ cùng sư thúc, nhưng lại khi dễ một tiểu đồ nhi nhỏ bé như nàng.

“Là vi sư sai rồi.” Trọng Vũ nhận sai cực nhanh. Biết tiểu đồ nhi không thích Phù Yến, hắn làm gì còn tức giận nữa, bây giờ mà nàng có mắng chửi hắn, hắn cũng vui tươi hớn hở đón nhận.

Nghe sư phụ nói, Đường Táo thụ sủng nhược kinh, trong lòng lại nghĩ: Phù Nguyệt thật lợi hại.

“Đều là do chủ ý của Phù Yến, vi sư cũng thực đáng thương, lần sau nếu nhìn thấy Phù Yến, nhất định vi sư sẽ dạy dỗ hắn một trận.” May là tiểu đồ nhi không thích Phù Yến, nhưng lời nói vừa rồi nàng nói trong lòng hắn vẫn còn rất khó chịu.

—- Phù Yến này, nhất định phải trị.

Phù Yến sư thúc tuy rằng quá phận thật, Đường Táo cũng không cản sư phụ mình đánh người, vừa nghĩ tới công lao to lớn của Phù Nguyệt.. Đường Táo cũng không nghĩ nhiều, gật đầu “Ân” một tiếng.

Thật kỳ quái, sao Phù Nguyệt lại hy vọng Phù Yến sư thúc bị đánh như vậy? Đường Táo nghi hoặc.

Trọng Vũ nhíu mày, tiếng nói trầm thấp: “Đêm qua vi sư chọc ngươi tức giận, nhất thời không ngủ được, sáng sớm đã cân nhắc rất lâu nhưng cũng không nghĩ ra được một biện pháp nào cả, lúc đó mới đi tìm Phù Yến, không nghĩ tới ngươi lại tức giận nhiều hơn.”

“Cả đêm không ngủ?” Đường Táo sửng sốt… trách không được sư phụ lại dậy sớm như vậy.

Trọng Vũ ủy khuất gật đầu.

“Vậy sư phụ còn chưa ăn sáng?”

Trọng Vũ lắc đầu, giơ hai ngón tay lên: “Vi sư đã uống hai vò rượu.”

Đường Táo vừa tức vừa đau lòng, liền nói một câu: “Vậy đồ nhi đi chuẩn bị cơm canh cho sư phụ, sư phụ đợi một lát.”Dứt lời từ trong ngực Trọng Vũ đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.

Đột nhiên nghĩ tới điều gì, Đường Táo dừng lại, quay đầu nhìn.

Thấy sư phụ mình đứng cô đơn của phía xa xa, dáng người cao lớn, đầu hơi hơi cúi thấp, bộ dáng nhìn rất đáng thương.

Đường Táo mềm lòng.

Hai tay dưới tay áo nắm chặt thành quyền, Đường Táo hít sâu một hơi, đi nhanh qua đó, ở trước mặt sư phụ không nói một lời kiễng chân lên hôn vào cằm hắn một cái, sau đó chạy như bay ra khỏi điện.

Trọng Vũ: “….”

“!!!”

Tiểu – đồ – nhi – hôn – hắn!!!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện