“Tiểu Táo, vi sư…” Trọng Vũ đang muốn giải thích, đã thấy tiểu đồ nhi từ tring lòng ngực hắn đứng lên. Bất quá, giờ phút này tay hắn còn đang
nắm ngoại sam của nàng, hiện giờ nàng bỗng nhiên đứng lên như vậy, nhẹ
nhàng kéo, thấy non nửa đầu vai nàng đều lộ ra ngoài.
Đầu vai trắng nõn như tuyết như làm đui mù hai con mắt Trọng Vũ, con ngươi đen sẫm lập tức sâu thẳm đi.
Trên mặt Đường Táo nhất thời nóng lên, lập tức cầm quần áo mặc vào, ngữ khí tức giận nói: “Sư phụ, người trở về đi.”
… Nàng không nên nhất thời mềm lòng cho hắn ngủ lại, hiện giờ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Tiểu đồ nhi tức giận, Trọng Vũ liền vội vàng trấn an, nói: “Đúng vậy, là vi
sư sai rồi, Tiểu Táo đừng nóng giận.” Nhưng trong lòng lại nghĩ: Hắn
không nên vội vã như vậy, đợi tiểu đồ nhi ngủ say rồi động thủ cũng
không vội, giờ nhìn mà xem, tức giận rồi kìa.
Nếu là thường này, Đường Táo tất nhiên sẽ nghe theo lời sư phụ nói, nhưng hiện giờ một
chút cũng không mềm lòng. Rõ ràng bảo không khi dễ nàng nữa, cư nhiên
dám thừa dịp nàng ngủ… Rất quá đáng! Đường Táo cắn cắn môi, lần này nhất định không thể tha thứ cho sư phụ được!
Trọng Vũ sốt ruột, mềm
xuống cũng không được, nhất thời tâm tình lộn xộn, liền giang tay đem
nàng ôm vào trong ngực mình, cằm để trên đỉnh đầu nàng, gắt gao ôm chặt
lấy nàng, ngữ khí lơ đãng nói: “Vi sư nghĩ muốn thân thiết với ngươi,
nghĩ muốn sờ ngươi.”
“Sư phụ!”
Lại còn nói ra được những lời như thế, Đường Táo quả thật mắc cỡ chết đi được.
Trọng Vũ mặc kệ, vốn là nghĩ muốn cưng chiều nàng thật tốt, nhưng nàng lại
trơ mắt không cho hắn đụng chạm. Tiểu đồ nhi trước nay ngoan ngoãn có
thừa, hắn muốn ôm liền ôm, muốn hôn liền hôn, hiện giờ lại không chịu
nghe lời… Trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu đấy.
Hắn cúi đầu hôn lên trán nàng, ngữ khí ôn nhu đi một chút: “..Đều là tâm ý của vi sư, ngươi còn không hiểu sao?”
Đường Táo làm sao chịu nghe lời, bị nhốt ở trong ngực như vậy, nghĩ đến lời
hắn vừa nói, vội vàng giãy dụa, tức giận nói: “Sư phụ, người còn như vậy đồ nhi nhất định sẽ tức giận!” Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, sư
phụ lại thích bắt nạt nàng như vậy.
Tiểu đồ nhi không muốn nghe,
con ngươi Trọng Vũ buồn đi hẳn, ngữ khí có chút ủy khuất, “Đừng nóng
giận, về sau nhất định vi sư sẽ không khi dễ ngươi như vậy nữa, bất quá… hiện giờ đêm đã khuya, chúng ta đi ngủ trước đã, được không?”
Đêm tối khuya rồi, nàng nhẫn tâm đuổi hắn đi sao?
Động tác của Đường Táo cứng nhắc một chút, giờ phút này tựa vào ngực sư phụ, hai má dám vào ngực sư phụ, cảm giác ấm áp ôn hòa dần dần truyền đến..
còn có tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực kia nữa. Đường Táo bình tĩnh lại
tâm tình, nói: “Vậy sư phụ buông tay ra trước đi.”
Nghe thế,
Trọng Vũ mới lưu luyến không rời buông tay ra, thấy con ngươi nàng sáng
lên, lông mi hơi hơi nhếch lên, trên mặt không rõ là cảm xúc gì, nhất
thời trong lòng có chút không yên.
Đường Táo không nói một lời nào từ trên tháp đứng dậy, Trọng Vũ nghĩ tới điều gì, vội vàng gọi nàng lại.
“SUuw phụ ngủ đi, đồ nhi ngủ ở bên ngoài.” Đường Táo không quay đầu lại, ngữ khí thản nhiên nói.
Đây là để đề phòng hắn?
Ánh mắt Trọng Vũ trầm xuống, trong lòng có chút tức giận. Nhưng chuyên này cũng là do hắn gây sai lầm trước, không nên nóng vội.
Bất quá tiểu đồ nhi mảnh mai yếu đuối, làm sao có thể để nàng ngủ bên ngoài được. Trong Vũ đi đến bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn nàng, hòa nhã nói:
“Trên mặt đất lạnh, nhanh chạy về giường ngủ đi, vi sư ngủ ở bên ngoài.”
—- Phải ngủ bên ngoài, cũng là hắn đi.
Edit + beta: Lãnh DIễm Tuyền.
Truyện được đăng độc quyền tại blog Thiennguyetcac.
Nói xong, Trọng Vũ nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu nàng, xoay người muốn đi ra bên ngoài.
Đường Táo bối rối. Tức giận cũng rất tức giận, dù sao cũng là sư phụ. Trong
lòng còn đang suy nghĩ, tay đã bắt lấy tay của sư phụ.
“Tiểu Táo?” Thấy nàng nắm tay mình, Trọng Vũ kinh ngạc quay đầu lại.
Đường Táo ngẩng đầu liếc nhìn sư phụ, trên mặt không có biểu tình gì, nói:
“Sư phụ lên giường ngủ đi… có chuyện gì, ngày mai nói sau.” Nàng là đồ
nhi, mặc kệ sư phụ có khi dễ nàng như thế nào, đều vẫn phải kính trọng
hắn. Mấy ngày nay, sư phụ đối xử với nàng tốt hơn rất nhiều, nàng có
chút đã quên đi thân phận của mình rồi.
Trên mặt Trọng Vũ lộ vẻ vui vẻ, đang muốn nói chuyện.
“Bất quá… Mỗi người một chăn một đệm.” Đường Táo lập tức nói.
Tinh thần của Trọng Vũ ảm đạm đi một ít, cũng rất mau gật đầu, “Ân” một
tiếng. Mỗi người một chăn thì một chăn, ít nhất tiểu đồ nhi vẫn còn ngủ
bên cạnh hắn, như vậy là đủ rồi.
Không bị đuổi đi, Trọng Vũ cảm thấy mình thật may mắn.
Giằng co một phen, hai người lại một lần nữa đi lên giường. Đường Táo đem
chăn bọc kín mình thật chặt chẽ, rồi sau đó vòng qua, đưa lưng về phía
sư phụ. Trọng Vũ nằm xuống, nghiêng đầu nhìn cái ót của tiểu đồ nhi, sâu kín hít một hơi thật sâu.
Mái tóc dài của tiểu đồ nhi rối tung bên gối, hắn liền cầm lấy một ít đưa tới bên mũi ngửi ngửi.
Thơm quá….
Ngửi thấy mùi hương thân thuộc, Trọng Vũ mới cảm thấy tâm trạng mình dần dần yên tĩnh trở lại.
Đường Táo chưa ngủ, làm sao mà không biết hành động của sư phụ, nếu nàng lại
nói thêm vài ba câu, chỉ sợ đêm nay sẽ không ngủ được mất. Đường Táo
nhíu mi, rồi sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Thôi, sư phụ không hồ nháo quá trớn thì mặc kệ đi.
Chỉ là….
Đường Táo nhắm mắt lại, lông mi run rẫy.Mới vừa rồi tâm ý mà sư phụ nói, lai có chuyện gì xảy ra?
Hôm sau khi Đường Táo tỉnh lại, phát hiện bên cạnh đã không còn bóng dáng
của sư phụ. Nếu như là ngày trước, chỉ cần sư phụ động đậy là nàng biết, hiện giờ ngay cả sư phụ tỉnh lại cũng không phát hiện ra. Nàng đưa tay
sờ sang bên cạnh, vẫn còn chút ấm, chắc là ra vừa đi không lâu.
Đường Táo rũ mắt, trong lòng có chút mất mác.
Trước giờ nàng rất nghe lời sư phụ nói, nhưng bây giờ không thể dung túng cho hắn được nữa.
Dùng bữa sáng xong, Đường Táo liền đi đến Ánh Nguyệt Hiên. Ánh Nguyệt Hiên
và Thính Tuyết Cư ngay gần nhau, chỉ đi một lát là tới. Nhưng mới chỉ
sáng sớm, đã thấy Phù Nguyệt đứng ở ngoài điện, này.. thật là có chút
ngoài dự đoán của Đường Táo.
Do chuyện tình phức tạp của sư phụ,
tìm Phù Nguyệt tâm sự là vô cùng hợp lý, thấy bộ dáng Phù Nguyệt vô cùng tốt, mới sáng ra đã tưới
hoa, miệng ngâm nga mấy câu hát, một bộ dáng
thảnh thơi yêu đời.
Cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, sao lạ vui vẻ như thế cơ chứ.
Edit + beta: Lãnh DIễm Tuyền.
Truyện được đăng độc quyền tại blog Thiennguyetcac.
Nhìn thấy Đường Táo, Phù Nguyệt cũng không giống như thường ngày qua nghênh đón, biểu tình hôm nay thật đúng là rất khác lạ.
Đường Táo có chút chột dạ, đã đáp ứng với Phù Nguyệt là không được để ý đến
sư phụ, nhưng ngày ấy nhìn thấy bộ dáng say rượu đáng thương của sư phụ, nàng mới nhịn không được cho hắn ngủ lại, lúc sau đó lại.. lại không
đi. Bất quá, cũng không thể trách nàng nha, hắn là sư phụ mà.
“A, không phải là còn bận hầu hạ sư phụ ngươi sao, sao lại có thời gian
rảnh rỗi mà đến đây?” Động tác trên tay không ngừng lại, ngữ khí trêu
chọc nói.
Đường Táo cười hắc hắc vài tiếng, sau đó đi qua đem cái bình trong tay Phù Nguyệt cầm lấy, thay nàng tưới hoa, nhìn thấy bao
nhiêu ân cần thì có bấy nhiêu ân cần.
Trong tay Phù Nguyệt không
còn gì, ôm hai tay đứng ở một bên, nàng cao hơn Đường Táo một chút, giờ
phút này đứng đó, như nữ hoàng ngạo nghễ, mở miệng khẽ nói: “Nói đi, có
phải sư phụ ngươi lại khi dễ ngươi hay không?”
Đường Táo dừng lại một chút, đem cái bình qua một bên, nghiêng đầu nhìn Phù Nguyệt, cẩn
thận nói: “Kỳ thật… cũng không tính là khi dễ.” Chuyện sư phụ khi dễ
nàng, nàng thật sự không muốn nói cùng Phù Nguyệt, dù sao.. Phù Nguyệt
cũng đã từng thích sư phụ.
Ánh mắt Phù Nguyệt nhẹ nhàng vụt qua,
liếc nhìn cái trán trơn bóng của Đường Táo, dấu hồng nhợt nhạt kia như
ẩn như hiện, nếu không phải là mắt nàng tinh, có khi cũng nhìn không ra. Phù Nguyệt đi đến bên cạnh Đường Táo, thấp giọng nói: “Không giữ đúng
lời với ta còn chưa tính, bất quá nếu lần này còn không nghe, thì lần
sau đừng tìm ta nữa.”
Nếu lần này Tiểu Táo không chịu thua kém, về sau cũng đừng hy vọng nàng giúp… cả đời đều bị ăn hiếp.
Đường Táo vội lắc đầu, ngữ khí kiên định nói: “Ta nghe.”
Phù Nguyệt nở nụ cười, đưa tay lên xoa đầu nàng, hai tròng mắt phát sáng:
“Thực ngoan, bất quá… Về sau cũng đừng ngoan như vậy trược mặt sư phụ
ngươi.” Nữ nhận nếu nghe lời, là muốn bị khi dễ, huống chi vị trí của
Tiểu Táo này lại là đồ nhi, sợ là quá nghe lời, sau này sữa sẽ có chút
khó khăn.
Đường Táo ngây ngốc một chút, này… có chút khó khăn.
Từ lúc bái sư đến nay, nàng đều lấy sư phụ là kính trọng, nào dám trái
nghịch ý hắn. Nàng chỉ biết lúc nàng ngoan ngoan, sư phụ mới thích, mới
không đuổi nàng đi.
Làm như đã sớm đoán được bộ dáng của Đường
Táo, Phù Nguyệt bắt đầu bắt tay vào dạy dỗ, chậm rãi nói: “Đêm đó ta
uống rượu, có một nam tử có ý nghĩ muốn khinh bạc ta…”
Đường Táo sửng sốt, gữ khí kinh ngạc hỏi: “Hắn đâu?”
Bên trong Ma Cung này, lại có người dám khinh bạc Phù Nguyệt, cũng không sợ Phù Yến sư thúc…
Phù Nguyệt không trả lời, chỉ nhìn Đường Táo nói: “Nếu có nam tử có ý nghĩ muốn kinh bạc ngươi, ngươi nên làm gì bây giờ?”
Đường Táo nghĩ cũng không muốn nghĩ: “Tất nhiên là không được.”
Cô nương gia sao có thể để cho nam tử tùy tiện khinh bạc được.
Đáp án này làm Phù Nguyệ thực vừa lòng, nàng đưa tay hái một bongo hoa rồi
cài lên tóc Đường Táo,vốn là tiểu cô nương xinh đẹp, hiện giờ nhìn vào
thấy rạng rỡ hơn vài phần, thật đã mắt nhìn. Nàng nhìn biểu cảm của
Đường Táo, lúc này mới không vội nói: “Nếu nam tử kia… là sư phụ ngươi
thì sao?”
“…A?” Đường Táo ngây ngốc, không biết nên trả lời như thế nào.
Mới sáng sớm Trọng Vũ đã trở về Thừa Hoa Điện, đêm qua hắn không thể chợp
mắt nổi, vẫn nhìn chằm chằm vào cái ót của tiểu đồ nhi, nhìn thế nào
cũng thấy không đủ, thế mà lại nhìn suốt cả một đêm.
Trời sáng, hắn mới đứng dậy. Trước khi đi lặng lẽ hôn lên mặt nàng một cái, lúc này mới ngừng nhìn, ra khỏi Thính Tuyết Cư.
Hắn xưa nay không biết thế nào là đối nhân xử lý, thường ngày đề là đồ nhi
lẽo đẽo sau hắn, hiện giờ lại biến thành hắn phải tốn tâm tư để làm nàng vui vẻ.
Suy nghĩ suốt cả hai canh giờ đều không có biện pháp, Trọng Vũ đành bất lực, đứng dậy đi tìm Phù Yến.
Trọng Vũ tới Linh Thủy Cư, gặp Phù Yến đứng ở bên ngoài, một thân áo xanh
phong lưu tuấn tú, thật có vài phần phong đạo tiên nhân, như biết hắn
đến, Phù Yến nghiêng người qua.
Lúc quay người lại, cũng làm cho
Trọng Vũ một phen sửng sốt, hắn đến gần, nhịn không được hỏi: “Mặt của
ngươi… xảy ra chuyện gì vậy?”
Edit + beta: Lãnh DIễm Tuyền.
Truyện được đăng độc quyền tại blog Thiennguyetcac.
Giờ phút này trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện một khối u ứ đọng máu, giống
như là bị người ta đánh một quyền, nhìn qua rất nghiêm trọng, có thể
thấy được người kia xuống tay với lực đạo rất lớn.
Ngay cả Phù Yến cũng dám đánh.
…Là ai đã ra tay với hắn?