Nói lại một lần nữa sao?
Đường Táo clamf sao có gan dám nói lại,
vội đỏ mặt lắc đầu, yếu ớt nói: “Không…không được.” Ngày ấy nàng sợ sư
phụ không cần nàng, nên nàng mới đọc hết cái bản thoại. Cũng may trí nhớ nàng tốt, nhìn hai lần đã nhớ, huống hồ… nội dung bên trong cũng không
nhiều lắm, nên nói cũng không nhiều lắm.
Lúc sư phụ say, nàng mới dám nói cho sư phụ nghe. Dù sao đố cũng là lễ vật tặng sinh thần của sư phụ, lúc trước nàng đã đáp ứng rồi, không có cách nào khác.
Nói qua, chuyện này cũng không tính là quá lâu, giờ sư phụ bắt nàng nói lại một lần nữa, nàng tuyệt đối không chịu.
Tâm tình Trọng Vũ vô cùng tốt, cố ý nói: “Mới vừa rồi ngươi đối xử với vi
sư như vậy, vi sư bây giờ vẫn còn rất tức giận đấy. Chỉ là một cái yêu
cầu nho nhỏ, ngươi cũng không chịu, còn nói rất quan tâm đến vi sư?”
Việc vừa rồi, Đường Táo vốn rất thẹn thùng trong lòng, nghe sư phụ nói vậy,
lại càng thêm áy náy, ấp úng nói: “Đó…là do sai lầm của đồ nhi, sư phụ
trách phạt đồ nhi như thế nào cũng được, chỉ là… cái này thì nhất định
không được.”
Nàng tình nguyện bị sư phụ phạt quỳ hay cấm túc, cũng không muốn nói cái này.
Trọng Vũ không lên tiếng. Nàng biết rất rõ chính mình luyến tiếc nàng, còn cố ý nói như vậy, xấu lắm.
“Sư phụ?” Đường Táo mở to hai mắt, sợ hắn lại tức giận.
Lại giả bộ đáng thương. Trọng Vũ nhíu mày, đưa tay ra nhéo mặt nàng, sợ
nàng đau, cũng không dám dùng sức. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, hắn muốn hôn một cái, nhưng lại sợ dọa sợ nàng.
Bất quá…
Cái gì khác cũng có thể sao? Trọng Vũ nở nụ cười, đem môi tiến đến sát
bên tai tiểu đồ nhi, thanh âm trầm thấp: “Vậy… giúp vi sư sờ một lần.”
“Sờ…” Lời còn chưa nói hết, Đường Táo liền ngậm miệng lại — bởi vì nàng hiểu được.
Nghĩ tới việc hồ nháo đêm qua, sư phu cư nhiên lại còn…. Đường Táo xấu hổ,
tức giận đẩy hắn ra, nói: “Sư phụ, người…đồ nhi không để ý đến người
nữa.”
Sớm biết rằng nhất định sư phụ được một bước sẽ muốn tiến
thêm một tấc, nàng sẽ không quan tâm hắn nữa, để cho hắn hiểu được, nàng cũng không dễ bị khi dễ như vậy đâu. Trí nhớ đêm qua vẫn còn rất rõ
ràng, Đường Táo mơ hồ có thể tưởng tượng lại được tình huống lúc đó.
Hơi thở dồn dập của sư phụ, còn có…
Hai bàn tay nắm lại thật chặt, Đường Táo không dám nghĩ lại nữa, nhưng
không có cách nào khống chế được. Đường Táo dùng hết sức nắm chặt tay
lại, con ngươi ủy khuất đến phát khóc. Rõ ràng hay khi dễ nàng như vậy,
nàng cư nhiên còn ngây ngốc đi kính yêu hắn.
Cái sự việc này, một cô nương làm sao có thể làm, hiện giờ chính mình…
Nghĩ đến vậy, nước mắt rơi xuống. Đường Táo sụt sịt mũi, nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý đến hắn.
Trọng Vũ vốn định nói giỡn, đêm qua giải quyết cùng tiểu đồ nhi, đã là ngoài
dự liệu rồi, hiện giờ chẳng qua là dùng lời nói khi dễ một phen. Hắn
biết da mặt nàng mỏng, tất nhiên sẽ không miễn cưỡng nàng, chờ về sau
khi danh chính ngôn thuận rồi, nàng không đồng ý hắn cũng không cho.
Hắn nghĩ mỗi ngày về sau sẽ khi dễ nàng như thế.
Khóc? Trọng Vũ cũng luống cuống. Đưa tay ra ôm lấy nàng, giúp nàng lau nước
mắt, nhu hòa nói: “Đừng khóc, vi sư chỉ nói đùa thôi.”
Đường Táo
không nói một lời nào, Trọng Vũ bất đắc dĩ hít sâu một hơi, ôm nàng chặt hơn, bàn tay vỗ về lưng nàng, bất mãn nói: “Nhìn mà xem, thật sự vi sư
đã làm hư ngươi rồi.” Chỉ biết khóc nhè cùng chơi xấu, hắn lại không bắt nàng phải làm, cũng không bắt nàng phải giúp hắn..
Đường Táo tựa vào lòng ngực sư phụ, nhẹ nhàng cọ cọ, yếu ớt nói: “Về sau không được
nói đùa với đồ nhi về việc này nữa.” Đêm qua nếu không phải thấy sư phụ
thật sự rất khó chịu, nàng cũng sẽ không mềm lòng đến vậy.
Hơn
nữa lại còn lâu như vậy… Hai má Đường Táo nóng bừng, vừa thẹn thùng vừa
không dám cười, nàng không nghĩ tới chính mình dám làm việc đó thật.
“Lời như thế, vi sư chỉ nói với một mình ngươi…” Trọng Vũ ủy khuất, dựa vào
tính tình của mình, mình thích, bất kể nàng có thích hay không, ăn trước nói sau, dáng vẻ không giống như hiện tại —- chỉ cho ôm, không cho ăn.
Nghe lời này, Đường Táo tuy rằng thẹn thùng, nhưng trong lòng nàng cũng vui
vẻ. Nàng biết sư phụ đối với nàng khác với ngày xưa, mấy năm nay, nàng
không thấy bên cạnh sư phụ có người nào khác, cùng Phù Yến sư thúc lớn
lên từ nhỏ, nhưng nàng thấy sư phụ thân cận với nàng hơn.
“Vi sư
khó chịu, nếu ngươi không chịu giúp, vi sư có thể chịu đựng được, ngươi
nhìn mà xem, vi sư vẫn tốt mà.”Trọng Vũ đặt cằm lên người tiểu đồ nhi,
vô cùng thân thiết cọ cọ: “Vi sư sợ ngươi khóc…”
So với sự khó chịu của hắn đêm qua, hắn càng đau lòng vì tiểu đồ nhi hơn.
Đường Táo mềm lòng, nàng không biết sự khó chịu của sư phụ đến nhường nào,
chỉ là… thời điểm giúp hắn, nàng chỉ cần biết hắn có bao nhiêu thoải
mái, bao nhiêu khái hoạt… Đường Táo lẳng lặng cúi đầu, không nói gì, ánh mắt vẫn còn chút hồng hồng, nhìn tốt hơn là đang khóc rất nhiều.
Im lặng trong một lúc, Đưỡng Táo mới rầu rĩ lên tiếng: “Vậy…một tháng một lần.”
Tuy rằng làm như vậy không tốt, nhưng nàng sợ sư phụ khó chịu.
Trọng Vũ nghe thế sửng sốt trong chốc lát, lúc sau mới hiểu ra, một trận kinh hỉ ập đến, cúi đầu nhìn thẳng vào ánh mắt nàng, thương lượng: “Ba lần.” Một lần quá ít.
Biết ngay là sẽ như vậy. Đường Táo không dám nhìn hắn, cúi đầu nói: “Đồ nhi đổi ý.”
Trọng Vũ vội vàng hôn lên trán nàng, dụ dỗ nói: “Ngoan, một lần quá ít.”
“vậy…” Như quyết định một việc trọng yếu, Đường Táo ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ
nhắn đỏ bừng, nói: “Hai lần. Nhưng sư phụ phải đáp ứng với đồ nhi, cho
Tư Trúc ở đây, không được đuổi hắn đi.”
Việc này… Trọng Vũ nhíu mày.
Hắn không thích cây trúc kia, mặc dù chỉ có một nam tử nhỏ nhoi bên cạnh đồ nhi thôi là hắn đã thấy không thích rồi, lại còn là cái cây trúc này,
làm chi hắn có chút thấy hờn giận. TIểu đồ nhi tốt như vậy, nếu nam tử
thấy, tất nhiên sẽ thích, vậy Tư Trúc kia cũng không ngoại lệ. Nhưng
cũng may, các nam tử khác tiểu đồ nhi không để ý, chỉ có mỗi Tư Trúc
này, tiểu đồ nhi lại đem hắn trở thành bạn tốt.
Nếu không đáp ứng, tiểu đồ nhi sẽ tức giận, nói không chừng một tháng một lần cũng sẽ không được. Trọng Vũ lo lắng.
Con ngươi đen của Trọng Vũ trầm xuống, vẻ mặt không biết ra sao bây giờ:
“Được rồi, bất quá… nếu hắn bám lấy ngươi, vi sư sẽ không mềm lòng.” Tốt nhất nên thức thời một chút.
Thật vất vả mới thuyết thục được sư phụ, Đường Táo vội gật đầu, nhu thuận nói: “Sư phụ xin hãy yên tâm.”
Nàng cũng không phải là cô nương tùy tiện, cùng nàng thân cận, từ đầu
đến cuối chỉ có một mình sư phụ thôi.
Đỉnh đầu truyền đến một trận cười khẽ, Đường Táo khó kiểu ngẩng đầu lên nhìn sư phụ mình, nhướng mày nói: “Sư phụ?”
Trọng Vũ cọ cọ cái mũi của nàng, mở miệng chậm rãi nói: “Đêm nay vi sư sẽ như vậy.”
Đường Táo: “…”
Vốn là thuê hai căn phòng, tuy rằng Đường Táo biết kiểu gì ban đêm sư phụ
cũng mò đến phòng nàng. Hiện giờ Tư Trúc ở phòng của
nàng, mà sư phụ dặn là không được quá thân cận với Tư Trúc, nàng không có biện pháp nào
khác, chỉ có thể ở phòng của sư phụ. Việc này làm sư phụ vui vẻ đến nỗi
mỉm cười không thôi, vội ôm lấy nàng lên giường.
Sư phụ mà, nàng không cản được, đành mặc kệ hắn.
Hôm nay so với hôm qua còn mệt mỏi hơn, nàng thật sự đã không còn sức, sư
phụ vừa nắm tay nàng, cuối cùng không biết làm sao, lại mơ mơ màng màng
ngủ thiếp đi. Hôm sau khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong ngực sư phụ,
nhớ lại một màn đêm qua, liền xấu hổ đến mức không dám nhìn hắn.
Hai người họ là thầy trò, nhưng qua chuyện hôm nay, đã vượt quá phận thầy
trò. Trước kia nàng không hiểu, nhưng hiện tại đã hiểu.
Trước kia nàng không biết đồ nhi có phải ở bên cạnh sư phụ để chiếu cố hay không, hiện giờ nhớ lại, từ ngày đầu tiên gặp sư phụ, nàng đã làm những việc
không nên làm. Nàng đẩy sư phụ… buổi tối còn trèo lên người sư phụ.
Đường Táo nhịn không được mỉm cười, cười chính mình ngu đần, may người đó là sư phụ, nàng lại cảm thấy may mắn.
“Tiểu Táo…” Trọng Vũ tỉnh dậy, theo thói quen cọ cọ người trong ngực, Đường
Táo theo bản năng né tránh, rồi sau đó trấn an ôn nhu nói: “Sư phụ ngủ
thêm một lát đi, đồ nhi đi múc nước.”
Ánh mắt Trọng Vũ vẫn còn chưa mở hẳn, tư thái “Ân” một tiếng.
Đường Táo đứng xuống giường mặc quần áo, liền đi đến gian phòng cách vách.
Đêm qua Tư Trúc một bộ dáng mê man bất tỉnh, nàng sợ Tư Trúc xảy ra
chuyện gì, giúp hắn lau rửa sạch sẽ, liền phát hiện trên người hắn không có vết thương nào hết, chỉ có một dấu răng nhợt nhạt ở chỗ cánh tay,
hình như đã vài ngày.
Hiện giờ cũng không biết hắn đã thế nào rồi.
Đẩy cửa đi vào, thấy Tư Trúc vẫn đang ngủ, tư thế này cũng chưa xê dịch một chút nào. Đường Táo có chút lo lắng, nhưng nhìn thật cẩn thận vẫn không thấy dấu hiện của vết thương nào cả. Đường Táo đang muốn nhìn kĩ lại
xem, đã thấy Tư Trúc đang ngủ đột nhiên mở mắt.
Trên mặt Đường Táo vui vẻ, đang muốn nói chuyện, sau đó ngẩn ra.
Có chút không đúng lắm.
“Tư…”
Edit +beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Không phải, Tư Trúc không phải như thế. Đường Táo nhìn nam tử có hai tròng
mắt đỏ sậm đằng trước, trên mặt tràn đầy sát khí, không phải là Tư Trúc
ôn nhu khiếm tốn nữa.
Tư Trúc nhìn nàng, đột nhiên hướng về phía
nàng. Đường Táo cảm thấy tình huống có chút không ổn, lập tức đọc sẵn
một câu thần chú.
Ngay sau đó, phía sau cửa “Phanh” một tiếng, là thanh âm của cửa phòng bị phá. Đường Táo tưởng sư phụ, nhưng nhìn lại
lại thấy bộ dáng của Đào Đào cùng Mộ Hành, cũng kinh ngạc trong chốc
lát.
Phía sau bọn họ còn có một đôi nam nữ, đều mặc tử y, dung mạo xuất chúng, nhưng nàng không biết.
“Tiểu Táo?” Trên mặt Đào Đào lộ vẻ sửng sốt, nhìn Đường Táo phía trước mà kinh ngạc không thôi.
Đường Táo thấy Mộ Hành và nam tử phía sau đều bước về phía Tư Trúc, rất nhanh làm mấy cái pháp thuật, tròng mắt Tư Trúc dần dần biến đổi, sau đó ngã
xuống giường.
Đường Táo thấy thế, vội hỏi: “Tư Trúc hắn… làm sao vậy?”
Vẻ mặt Đào Đào lộ vẻ khó xử, cúi đầu nói: “Việc này rất dài dòng, ta sẽ nói lại với ngươi tỉ mỉ sau.”
“Ân.” Đường Táo gật đầu. Mấy ngày này, Đào Đào cùng Tư Trúc đi Thường Vũ Sơn
bái sư, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì mà Tư Trúc lại thành ra
như vậy.
“Đại sư huynh, tình huống Tư Trúc như thế nào?” Mộ Hành tiến lên hỏi.
Vẻ mặt của nam tử tử y không chút thay đổi, chỉ thản nhiên nói: “Nếu độc
này không giải hết, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” Nói xong lời
này, ánh mắt liền nhìn về phía Đường Táo, cũng không biết tại sao, con
ngươi bình tĩnh chợt có một tia kinh ngạc.
Dù sao cũng là tiểu cô nương, bị một nam tử xa lạ nhìn chằm chằm như vậy, không khỏi có chút không quen.
Trọng Vũ đang ngủ say, vừa nghe thấy động tĩnh liền chạy nhanh đến, nhưng vừa vào cửa đã thấy một nam tử xa lạ đang nhìn chằm chằm vào tiểu đồ nhi
của mình, nhất thời lửa giận bốc lên trong lòng.
Đường Táo thấy
sắc mặt của sư phụ không ổn, vội cầm tay hắn ngăn lại, nhẹ nhàng nhéo
tay hắn, nhỏ giọng nói: “Không được đả thương người.”
“Nhưng hắn nhìn ngươi.” Trọng Vũ nghiêm trang nói.
Nhiều người như vậy, Đường Táo cũng không muốn mọi việc thêm phức tạp, hiện
giờ sự tình của Tư Trúc ra sao còn chưa rõ, vừa nghe xưng hô của Mộ Hành đối với người nọ, người này chắc là đệ tử trong Thường Vũ Sơn. Xem ra,
Đào Đào cùng Tư Trúc đã thuận lợi việc bái sư, nàng làm sao có thể để sư phụ đả thương người được? Ít nhất, phải biết trước mọi việc ra sao đã.
“Sư phụ, người đừng nóng giận, được không?” Đường Táo vội trấn an.
Trọng Vũ không nói gì, ánh mắt lạnh lùng.
Đường Táo không có biện pháp, nghĩ tới điều gì đó, do dự mà vươn thêm một
ngón tay ra, cúi đầu nói: “Nghe lời đồ nhi nói, liền… thêm một lần.”
Trọng Vũ nghe xong, có chút động đậy, nhưng vẫn không vui, vẫn không lên tiếng.
Đường Táo trợn mắt, hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Vậy…hai lần.”
Đường Táo thấy sư phụ vẫn không muốn, đang lo lắng, đã thấy sư phụ nghiêng
đầu nhìn nàng, một đôi con ngươi đẹp u ám, rồi sau đố dựng thẳng ngón
tay lên, nói: “… Ba lần