Nghe sự tình Đào Đào kể xong, Đường Táo mới biết, Tư Trúc bị xà yêu gây
thương tích, hiện giờ độc xà đã ngấm sâu vào trong cơ thể, nguy hiểm đến tính mạng, độc này sẽ dần ăn mòn hết thân thể Tư Trúc, làm cho hắn đánh mất lý trí. Độc này rất lợi hại, Tư Trúc biết không có cơ hội chữa
khỏi, vì không muốn tổn thương đến các đệ tử của Thường Vũ Sơn, mới trộm ra ngoài, tính toán tìm một nơi chờ chết, lại chẳng biết vì sao đi lạc
tới cái trấn này.
Đường Táo biết Tư Trúc thiện tâm, nhìn thấy bộ
dáng này của hắn, nàng tự nhiên nghĩ ra được một biện pháp có thể cứu
hắn. Đường Táo nhìn thoáng qua sư phụ bên cạnh, nghĩ thầm: sư phụ là Ma
tôn, tư vi tất nhiên là cực cao, chỉ là độc xà, có thể trị được.
Nhưng là sư phụ không thích Tư Trúc.
Đường Táo biết, sư phụ không chỉ không thích mỗi Tư Trúc, mà những người ngồi trong phòng này, sư phụ đều chán ghét. Hiện giờ thật vất vả mới làm cho hắn ngồi im đấy, nàng phải đáp ứng yêu cầu của hắn đấy.
Ba lần.
Chỉ nghĩ thôi cũng làm Đường Táo thấy đỏ mặt. Nhưng trừ bỏ biện pháp này
ra, nàng không biết như thế nào mới có thể làm cho sư phụ nguôi giận.
Nàng liếc mắt nhìn tử y nam tử ngồi đối diện một cái, nghe Đào Đào giới
thiệu, đó là Đại sư huynh của Thường Vũ Sơn —- Tiêu Mộ Thâm, mà cô nương bên cạnh, xưng danh Bích Dung.
Mới vừa rồi ánh mắt của Tiêu Mộ
Thâm kia nhìn nàng thật kỳ quái, hiện giờ trong lòng đều có chút cảm
giác khác thường…. lại trùng hợp bị sư phụ thấy được, cũng khó trách sư
phụ lại tức giận.
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Đường
Táo lại sợ sư phụ cáu giận, liền cùng hắn đi ra ngoài, đi đến hành lang
của khách điếm. Tuy rằng đã đáp ứng yêu cầu của hắn rồi, trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt sư phụ còn chưa tốt lên.
“Sư phụ, nếu không… người cứu Tư Trúc đi.” Đường Táo ngẩn đầu lên, nhỏ giọng nói.
Nghe thế, Trọng Vũ nhíu mày, không hờn giận hừ một tiếng, thấy ánh mắt mong
chờ của tiểu đồ nhi, trong lòng lại càng tức giận. Hắn xưa nay không
thích xen vào việc của người khác, cây trúc kia chết đi cũng tốt, để
trong lòng tiểu đồ nhi đỡ phải mong nhớ.
Đường Táo biết sư phụ
thích ăn mềm không ăn cứng, ôm cánh tay hắn, thanh âm ngọt ngào nói:
“Hiện giờ sư phụ mang đồ nhi ra ngoài đi du ngoạn, không phải là rất vui vẻ sao? Nhưng bây giờ thấy Tư Trúc ra tình trạng như này, làm sao đồ
nhi có thể vui vẻ được.”
Lời này có chút khó nghe, cái gì mà gọi là “Tư Trúc gặp chuyện không may, nàng không vui vẻ được?”
Cùng hắn ở một chõ thì thấy không vui? Mặt Trọng Vũ càng lạnh lùng.
Đường Táo không có biện pháp, kiễng chân lên hôn cằm hắn, năn nỉ nói: “Sư phụ…”
Bị hôn, cả người Trọng Vũ đều cơ hồ muốn lâng lâng. Sắc mặt lạnh lùng cũng bị ánh mặt trời làm cho sáng lạn, lúc sau cũng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn
Đường Táo: “Cho dù vi sư có cứu, cũng không cách nào cứu được, ngươi cho là… trên người hắn là mang độc xà bình thường sao?”
Trong lòng
Đường Táo “Lộp độp” một tiếng, do dự nói: “Ngay cả sư phụ cũng không có
biện pháp sao?” Sư phụ lợi hại như vậy, mà còn không cứu được Tư Trúc,
độc xà này, quả thực nghiêm trọng như vậy sao?
Trọng Vũ đưa tay
vỗ đầu nàng, thản nhiên nói: “Vi sư đã lừa gạt ngươi bao giờ chưa?” Hắn
đích xác là không nghĩ cứu hắn, nhưng hôm nay, hắn cũng đích xác không
cứu được hắn.
Tuy ràng thời gian ở cùng Tư Trúc không lâu, nhưng
dù sao cũng đã từng sinh trưởng ở Phượng Ngự Sơn, nàng chỉ có hai người
bằng hữu là Đào Đào cùng Tư Trúc, bây giờ lại phải trơ mắt nhìn..
Trọng Vũ cúi đầu, thấy bộ dáng này của tiểu đồ nhi, liền ôm nàng vào trong
ngực. Cái đầu của tiểu đồ nhi nhỏ xinh, hiện giờ trưởng thành thành đại
cô nương, cũng chỉ đứng đến lồng ngực hắn. Ôm vào trong ngực như vậy,
liền có thể cảm nhận rõ ràng được sự mềm mại của nàng.
Mảnh mai yếu đuối như vậy, làm cho hắn không dám dùng sức.
“Vi sư mang ngươi ra ngoài đi chơi vui vẻ, bộ dáng này là sao?” Sớm biết
vậy tối hôm qua đã không đồng ý cho tiểu đồ nhi mang cái cây trúc kia về đây, bằng không cũng sẽ không rước tới nhiều người như vậy. Nhìn phiền
lòng.
Đường Táo không nói gì, chỉ lặng lặng dựa vào ngực sư phụ, giống như một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn.
Phía sau có tiếng mở cửa, Đường Táo phát hiện có người, liền muốn sư phụ
buông tay, Sư phụ thấy động tĩnh của nàng, cánh tay không chịu thả ra,
ngược lại còn ôm chặt hơn nữa.
“Sư…” Bây giờ đang là ban ngày,
hiện giờ có hành động vô cùng thân thiết như vậy sẽ khó tránh khỏi chê
cười, Đường Táo không muốn người ta nghĩ xấu, nàng liền dùng sức đẩy sư
phụ ra. Nàng xoat người, thấy cách đó không xa có người đang đi đến,
không phải ai khác mà là sư muôi của Mộ Hành, Bích Dung.
Bích
Dung nhìn đôi nam nữ trước mặt, nhớ tới xưng hô vừa rồi của hai người,
liền biết bọn họ là quan hệ thầy trò, nhưng những cử chỉ này… nàng là
người có giáo dưỡng, nhất thời nhìn có chút không vừa mắt, một đôi con
ngươi xinh đẹp nhăn lại, nghĩ thầm: Thật là một đôi loạn luân.
Hai má Đường Táo có chút nóng, thường ngày thân thiết với sư phụ, tất nhiên là không thấy có chỗ nào không ổn cả, nhưng hiện giờ bị người ngoài
nhìn thấy, mới bất giác cảm thấy được có chút khác người.
Chỉ là… nàng cùng sư phụ, chuyện khác người gì cũng đều làm cả rồi.
Bích Dung đi rồi, Trọng Vũ không khỏi có chút lo lắng,hơi cúi đầu hỏi: “Tức
giận?” Hắn biết tiểu đồ nhi hay xấu hổ, vừa rồi cố ý ôm nàng, chắc là
tức giận rồi.
Nghe giọng điệu cẩn thận của sư phụ, Đường Táo làm
sao mà nghe không hiểu ra được, nàng có tức giận sao? Đường Táo lắc đầu, cười cười: “Sư phụ thân thiết với đồ nhi, là chuyện đương nhiên mà.”
Kỳ thật, nàng không sợ người khác sẽ nói mình như thế nào, chỉ cần… sư phụ vui vẻ là được.
Tuy lời này nói rất hay, nhưng Trọng Vũ lại nghĩ theo một hướng khác: thầy
trò thầy trò, hắn không muốn lấy thân phận sư phụ sống cùng nàng một chỗ đâu.
Nhiều ngày không thấy, vốn định trò chuyện với nhau, nhưng
hôm nay tính mạng Tư Trúc thành ra như vậy, tất nhiên là không còn tâm
tư đấy nữa.
Thừa dịp sư phụ ngủ trưa, Đường Táo liền đến xem Tư
Trúc, vừa tiến vào phòng liền thấy trong phòng không có người, đi được
vài bước nữa mới thấy nam tử mặc tử y đứng trước cửa sổ. Bước chân Đường Táo dừng lại, không biết nên đi ra ngoài hay tiếp tục đi qua.
Dù sao ánh mắt Tiêu Mộ Thâm này nhìn mình, cứ có cảm giác thật không thoải mái.
Tiêu Mộ Thâm khó có được lúc xuất thần, vùa quay đầu lại liền thấy một tiểu
cô nương. Tiểu cô nương này bộ dáng rất xinh đẹp,nhìn còn nhỏ tuổi hơn
sư muội hắn. Hắn nhớ tới sự vô lễ lúc trước, sợ là dọa sợ nàng rồi, hiện giờ tiểu cô nương này dùng một đôi con ngươi ngập nước nhìn mình, tràn
đầy sự không yên cùng do dự.
“Đường cô nương không cần sợ hãi,
chỉ là lúc sáng mới nhìn thấy cô nương chợt cảm thấy rất quen mắt, mới
có chút thất thố.” Tiêu Mộ Thâm giải thích.
Hóa ra là như vậy.
ĐườngTáo nhất thời hiểu ra, trách không được hắn dùng ánh mắt kỳ quái như vậy
nhìn mình, hóa ra là do diện mạo của nàng. Đường Táo mỉm cười, trong
lòng coi như thở ra một hơi.
Hiện giờ đứng đối mặt, Đường Táo mới đánh giá được bộ dáng của Tiêu Mộ Thâm này, nhìn lớn tuổi hơn so với Mộ Hành một chút, không hổ là Đại sư huynh, quả thật lão thành rất nhiều.
Bất quá… vài năm nay, Đường Táo đều sống quanh ở cạnh sự phụ mình, tiếp xúc với người khác cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nếu như sư phụ tuấn tú, Phù Yến sư thúc ôn hòa, mà Phù Nguyệt cũng là nữ tử xinh đẹp cực
kỳ.
Tiêu Mộ Thâm tuy rằng cũng anh tuấn trầm ổn, nhưng ở trong mắt
Đường Táo, bất quá cũng chỉ là một nam tử mới gặp, bên ngoiaf không có
cảm giác đặc biệt gì, thân phận cũng chẳng qua là Đại sư huynh của Đào
Đào cùng Mộ Hành, cho nên mới khách khí với hắn một chút.
Đường
Táo vào xem Tư Trúc một lúc rồi đi ra ngoài, nàng sợ khi sư phụ tỉnh lại không thấy nàng sẽ lại tức giận. Mới vừa ra khỏi cửa, liền gặp Bích
Dung tiến vào, cô nương ấy nhìn thấy mình có chút kinh ngạc, Đường Táo
mỉm cười gật đầu liền ra khỏi phòng.
Diện mạo Bích Dung vô cùng tốt, đặc biệt là đôi mắt xếch, lông mày cong cong, thêm vài phần quyến rũ.
Trên núi thường có ít nữ tử, mà nàng ta lại sống lên ở đấy từ nhỏ,
lúc đó
các sư huynh đệ đang thiếu bóng nữ tử, từ đó được cưng chiều sủng ái
không thôi, tính tình không khỏi hơi yếu ớt một chút.
Từ lúc biết yêu đến nay, nàng có tâm tình với Đại sư huynh thanh mai trúc mã này
của nàng, phụ thân cũng có ý đem mình gả cho Đại sư huynh, trong lòng
nàng tất nhiên là rất vui mừng. Bên người Đại sư huynh không có cô nương khác, cho nên không cần lo lắng Đại sư huynh sẽ thích người khác, hơn
nữa Đại sư huynh từ trước đến nay luôn chuyên tâm vào việc tu luyện pháp thuật, là đệ tử xuất sắc nhất của Thường Vũ Sơn.
Đại sư huynh ưu tú như vậy, sao nàng có thể không thích cho được? Bích Dung nhìn nam tử trước mặt, hai má có chút nóng lên, khuôn mặt ửng đỏ như hoa đào tháng
ba nở rộ.
Nàng một lòng đều hướng về Đại sư huynh, tất nhiên mọi
thời khắc đều chú ý đến hắn, vừa rồi nàng nhận thấy được ánh mắt của Đại sư huynh nhìn Đường Táo kia có chút kỳ quái, hiện giờ lại thấy hai
người ở chung một chỗ, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
“Vị Đường cô nương kia, bộ dáng thật khả ái đáng yêu.” Bích Dung làm như
tùy ý mà nói, con ngươi lại nhìn chăm chú vào Tiêu Mộ Thâm, thấy hắn có
điểm giật mình, liền tiếp tục nói: “Bất quá vị cô nương này cùng sư phụ
của cô ấy đều là nhân vật lợi hại, ta không cảm nhận được tiên khí của
hắn…”
Đây cũng là lời nói thật, Tiêu Mộ Thâm chợt nhớ tới nam tử
áo bào trắng kia, lấy tu vi của hắn còn không cảm nhận được, chớ nói chi là Bích Dung. Bất kể như thế nào, đều là những nhân vật lợi hại, bọn
hắn không thể trêu vào được.
“Hơn nữa tình cảm hai thầy trò đều
vô cùng tốt, ở hành lang còn ôm ấp âu yếm nhau, nhìn dáng vẻ không giống với thầy trò, mà là…” Câu kế tiếp không cần nói cũng biết, thầy trò sẽ
không bao giờ thân thiết như thế, huống hồ là nam sư nữ đồ, lại càng
thêm kiêng dè, rõ ràng là như thế, lại làm ra những chuyện khác người
như vậy.
Đại sư huynh rất chú trọng chuyện này, nay nàng cố ý nói như thế, tất nhiên sẽ không nhìn Đường Táo kia một cái liếc mắt nào
nữa.
“Loại sự tình này, không được nhiều lời. Dù sao cũng là bằng hữu của Đào Đào và Tư Trúc, nam tử kia tính tình không được tốt lắm,
nếu như bị nghe thấy, chỉ sợ đến lúc đó chọc giận hắn, ta cũng không
giúp được ngươi đâu.” Hắn vốn nhìn ra được tâm tư của Bích Dung, bất quá hắn ở vị trí tu tiên, đối với tình yêu nam nữ không có nổi một tia hứng thú, là nàng ta đã quá lo lắng rồi.
Lời nói của đại sư huynh làm nàng á khẩu không trả lời được.
Mặc dù là lời nói thật lòng, nhưng nàng nghe lại có chút chói tai. Nàng vốn nói sự thật, quan hệ thầy trò như vậy, là hành vi phóng đãng, căn bản
không để ý đến ánh mắt của người khác, nói vài câu thì có làm sao? Bất
quá… nam tử áo bào trắng kia cũng không phải dạng vừa, tuy sư huynh lợi
hại, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
Nàng không thể trêu vào.
Đào Đào cùng Mộ Hành không biết đã đi nơi nào rồi, Đường Táo đi loanh quanh một lát, liền trở về phòng.
Sư phụ còn đang ngủ, Đường Táo liền rón ra rón rén đi đến bên giường,
chống cằm lẳng lặng nhìn hắn, hai bên tóc mai rũ xuống, có vài sợi dừng ở trên mặt sư phụ.
Phút chốc—
Người đang nằm ngủ trên
giường bỗng chốc đưa tay ra, thoáng dùng sức, ôm nàng vào trong ngực.
Hơi thở quen thuộc ấp đến, Đường Táo hơi kinh ngạc, rồi sau đó theo bản
năng ôm lấy eo hắn, nén giận một câu: “Sư phụ, người lừa gạt người.”
Lại còn giả bộ ngủ để lừa nàng.
Môi mỏng Trọng Vũ cong lên, nắm lấy khuôn mặt của tiểu đồ nhi, nhẹ nhàng rũ chăn, hai người liền chui vào bên trong. Con ngươi đen cực kỳ mê người
của Trọng Vũ sáng lên, mang theo ngữ khí ủy khuất: “Vi sư vừa mới tỉnh.” Cho nên hắn không giả bộ ngủ.
Đường Táo làm sao mà tin, há mồm
cắn lên cánh tay hắn, tuy rằng nàng cắn không đau, nhưng vẫn để lại hai
hàng dấu răng nhợt nhạt.
Nhìn qua cũng đáng yêu vô cùng.
Trọng Vũ thu tay về, nhìn trong chốc lát, rồi sau đó cúi đầu hôn lên dấu răng đó. Nhìn thấy màn này, Đường Táo nhất thời xấu hổ đỏ mặt — sư phụ lại
bắt đầu khi dễ người!
“Tiểu mèo hoang.” Trọng Vũ khẽ cười một tiếng, thanh âm sung sướng.
Đường Táo yếu ớt lẩm bẩm một câu, Trọng Vũ nhìn càng vui mừng hơn, hỏi: “Mới vừa rồi đi đâu vậy?”
“Đi xem Tư Trúc một chút.” Tuy sợ sư phụ tức giận, nhưng Đường Táo vẫn trả lời thành thật.
Quả nhiên, sắc mặt Trọng Vũ trầm xuống, tiếp tục nắm lấy mặt nàng: “Còn đi đâu nữa?”
Còn có? Đường Táo nghĩ nghĩ: “Gặp phải Tiêu Mộ Thâm, chính là Đại sư huynh của Đào Đào.”
Tiêu Mộ Thâm?
Trọng Vũ nhíu mày, hắn xưa nay không nhớ được những người khác, nhưng nghĩ
tới nam tử nhìn chằm chằm vào tiểu đồ nhi, trong lòng lại tức giận, ngữ
khí trên tay cũng lớn hơn một chút, gằn từng chữ: “Nếu hắn lại nhìn
ngươi, vi sư liền giết hắn.”
Đường Táo bật cười giải thích: “Sư
phụ suy nghĩ nhiều rồi, Tiêu Mộ Thâm chẳng qua là nhìn bộ dáng của đồ
nhi có chút quen mắt, sợ là giống người thân trước đây của hắn, cho nên
mới nhìn thoáng qua. Đồ nhi cũng không phải là Phù Nguyệt, làm sao có
nhiều người thích như vậy?”
Lời này nói ra làm Trọng Vũ không thoải mái, nghiêm trang sửa lại: “Phù Nguyệt làm sao có thể so sánh được với ngươi.”
“Sư phụ!” Tuy mình là đồ nhi của sư phụ, nhưng cũng không nên thiên vị như thế chứ.
Nàng và Phù Nguyệt, nàng còn kém nhiều lắm.
Trọng Vũ ghé sát vào nàng, hai tròng mắt lẳng lặng nhìn nàng, thanh âm ôn nhu: “Ở trong mắt vi sư, Tiểu Táo là tốt nhất.”
Đồ nhi của Trọng Vũ hắn, là tốt nhất. Cô nương Trọng Vũ hắn coi trọng, tất nhiên cũng là tốt nhất.
Lời nói ngon ngọt như vậy, nào có ai không thích nghe, Đường Táo dù sao
cũng chỉ là tiểu cô nương mười sáu tuổi, nghe sư phụ nói như vậy, tuy
rằng trên mặt có chút nóng, nhưng cũng rất vui vẻ. Nàng cong môi cười,
lông mi run rẩy, là bộ dáng thẹn thùng nghiễm nhiên của một cô nương.
Trọng Vũ làm sao mà nhịn được bộ dáng như vậy, con ngươi trầm xuống, liền cúi đầu xuống hôn, hắn vừa hôn, liền thấy thân mình tiểu đồ nhi run rẩy,
vừa định chịu đựng, lại cảm nhận được tiểu đồ nhi không có như trong dự
liệu của hắn.
—– Này… là ngầm đồng ý?
Trọng Vũ không khỏi hí hửng, đưa thân mình lên trên nàng.