Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Tay sư phụ vẫn còn đang sờ, Đường Táo một chút cũng không cảm thấy thẹn thùng.
Nàng lẳng lặng nhìn hai tròng mắt của sư phụ, ánh mắt không chớp lấy một cái. Nhất thời chua xót, nhịn không được khóc lên, nhưng nàng khóc không phát ra âm thanh, chỉ ôm lấy cổ sư phụ, không nói được một lời.
… sư phụ của nàng.
Trọng Vũ sờ bàn tay nàng, béo nộn cực kỳ, làm hắn cực kỳ hài lòng. Hắn sờ không tha chỗ nào, nếu như theo đúng suy nghĩ của hắn, nàng nhỏ nhỏ xinh xinh, hái má này, cũng nhỏ hơn lòng bàn tay một chút.
“Bao nhiêu tuổi?” Thanh âm Trọng Vũ trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng ngữ khí đã thoáng nhu hòa đi một ít, nhưng so với sư phụ lúc trước, vẫn lạnh lùng hơn rất nhiều.
“Mười sáu.” Đường Táo hoàn hồn, thành thật trả lời.
Tuổi này có chút nhỏ. Trọng Vũ không lên tiếng, vỗ về mặt nàng một chút, đợi đến khi chạm đến ánh mắt nàng, nhướng mày.
“Ướt?” Trọng Vũ thản nhiên phun ra một chữ.
Đường Táo nghĩ muốn lau nước mắt đi, nhưng đã chậm một bước, nàng lẳng lặng nhìn sư phụ, không nói gì.
“Khóc sao?” Trọng Vũ cười, nghe có chút lạnh: “Gả cho một người mù, ủy khuất?”
Đường Táo vốn là thương tâm, hiện giờ nghe sư phụ nói đến chữ ấy, lại cực kỳ khó chịu, trong lòng như bị ai đó nhéo lên một cái. Nàng không để ý đây là lúc mới gặp nữa, ôm chặt lấy cổ hắn, hai má chôn ở trong ngực hắn, nhỏ giọng nhưng lại rõ ràng: “Không được nói như vậy.”
Không được nói mình như vậy.
Phản ứng có chút kỳ quái. Chỉ là tiểu cô nương trong ngực tựa vào hắn có chút gần, mấy sợ tóc cọ vào cọ hắn, có chút ngứa. Hắn xưa nay không gần nữ sắc, nhưng nói thế nào thì cũng là một nam tử khỏe mạnh, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực như vậy, tất nhiên là có phản ứng, nhưng vẫn bảo trì được ngữ khí của mình, thản nhiên nói: “Vậy à?”
Nàng khóc không phải là gả cho một người mù mà ủy khuất, hay có thể là bởi vì… hắn không cùng nàng động phòng sao?
Nói như thế, Đường Táo có chút ngẩn ra, tâm tình đang khó chịu lập tức thoải mái hơn rất nhiều, vội bật cười lắc đầu giải thích: “Không phải, chỉ là…” Nàng suy nghĩ một chút, toàn bộ thân mình đều cuộn lại trong lòng hắn, nhưng giờ nàng như con gà ban ngày bị xích lại, không khỏi có chút ngại ngùng.
“Chỉ là cái gì?”
Trọng Vũ tiếp tục hỏi, như cố chấp muốn biết nguyên nhân vì sao nàng lại khóc.
Đường Táo cắn cắn môi, một lúc lâu sau mới nói: “Ta.. ta lạnh.”
Đáp án này có chút ngoài ý muốn.
Trọng Vũ cúi đầu, mặc dù không thấy được bộ dạng của nàng, nhưng người trong ngực da thịt mềm mại, sờ có chút lạnh thật. Hắn buông tay, Đường Táo từ trong ngực sư phụ đứng lên, nhìn thân mình, nàng cúi đầu nhìn xiêm y dưới măt đất, là do sức lực của sư phụ quá lớn, hiện giờ đã bị xé nát, không thể mặc.
“Tủ quần áo ở kia.”
Đường Táo ngẩn ra, nhìn đôi môi của sư phụ, giờ phút này mím lại thật chặt, một bộ dáng lạnh băng. Đường Táo tuy rằng không muốn sư phụ đối xử với nàng như vậy, nhưng hôm nay chỉ có thể lẳng lặng nhìn sư phụ như vậy, đã là rất tốt rồi.
“Ân.”
Đường Táo mở tủ quần áo ra, bên trong toàn là áo quần của sư phụ, nào có bộ nào thích hợp với nàng. Chỉ là… Đường Táo cầm lấy một cái áo choàng lên tay, lập tức hiểu được —– sư phụ đồng ý cho nàng mặc y phục của hắn, có phải hay không đã nói lên là hắn muốn bắt đầu nhận thức nàng?
Đường Táo không nhịn được nở nụ cười.
Đường Táo mặc quần áo tử tế, đem tay áo vén lên cao, lộ ra hai đoạn cánh tay trắng nõn, đi đến bên cạnh sư phụ, biết sư phụ không nhìn thấy, liền nghĩ muốn hầu hạ sư phụ dùng bữa.
Nào biết sắc mặt Trọng Vũ hơi biến đổi, hỏi: “Gả cho ta, cảm thấy ủy khuất sao?”
“Ta…”
“Nếu như không muốn, ta liền viết hưu thư cho ngươi.” Việc hôn nhân này chẳng qya chỉ là một hồi vui đùa, tuy rằng hôm qua thành thân, nhưng hắn vẫn chưa chạm vào nàng.
Đường Táo nóng nảy, vội lấy tay nắm lấy ống tay áo hắn, lắc đầu liên tục: “Ta không cần.” Nàng không muốn rời xa sư phụ.
“Hay bởi vì vừa nãy ta sờ soạng nàng?”
Bên tai Đường Táo nóng lên, một lúc lâu sau mới ấp úng nói: “Hiện giờ chúng ta đã thành thân, chàng…. Chàng chính là phu quân của ta, ta không phạm sai lầm, chàng không được phép hưu ta.”
Ngữ khí này nghe có vẻ giống tiểu hài tử mới lớn. Nhưng nàng bất quá cũng chỉ là tiểu cô nương. Trọng Vũ nắm lấy cằm nàng, đôi mắt đen như mực, nhìn cực kỳ đẹp: “Nàng nghĩ muốn cái gì?”
Nàng muốn gì sao? Đường Táo không biết vì sao sư phụ lại hỏi như vậy, nghĩ nghĩ: “Ta cái gì cũng không muốn, chỉ được muốn lưu lại bên người chàng… chiếu cố chàng.”
Nghe thấy thế, Trọng Vũ nở nụ cười rất vui vẻ. Hắn chậm rãi nghiêng đầu, nhìn hương hướng của Đường Táo, như là có chút gần, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở và hương thơm trên người nàng.
Cho tới bây giờ mọi người đều tìm cách tránh xa hắn, nhưng không ngờ có một ngày lại có một tiểu cô nương nói là muốn ở lại bên cạnh hắn, chiếu cố hắn.
“Lời đồn đãi bên ngoài, nàng đã từng nghe chưa?”
“Chưa nghe.” Nàng không quan tâm đó là lời đồn đãi gì, chỉ muốn được ở lại bên cạnh sư phụ.
Trách không được muốn ở lại.
Trọng Vũ nghĩ: Hắn là người mù, nhưng cũng là trang chủ của sơn trang này, tiểu cô nương này chưa từng nghe qua lời đồn đãi, tất nhiên không biết hắn có bao nhiêu đáng sợ. Hắn không biết nàng muốn ở lại là vì cái gì, nhưng hôm nay hắn sẽ cho nàng lựa chọn.
Hắn đã cho nàng cơ hội lựa chọn rồi.
Thấy sư phụ không nói lời nào, Đường Táo cũng không nhăn nhó. Nàng nhìn chằm chằm vào sư phụ, đem những lời trong lòng nói ra, ngữ khí thong thả rõ ràng: “Ta lưu lại, bởi vì chúng ta đã là vợ chồng, chàng là phu quân của ta, điều quan trọng nhất, là bởi vì… ta thích chàng.”
Phù Yến nghe nói, sư huynh hắn nhiều ngày nay ăn uống không tồi.
Đích xác, có tiểu kiều thê bên cạnh, mỗi ngày làm cơm canh cho hắn, hiền lành dịu dàng như vậy, thật sự làm cho người ta ngưỡng mộ không thôi. Tiểu cô nương kia tính cách như vậy, nên nhận được sủng ái của mọi người, nhưng hiện giờ đã sớm gả cho người ta, hầu hạ phu quân có tính tình táo bạo bất định này.
Thực là đáng thương. Phù Yến lại một lần nữa thở dài.
Bất quá đêm tân hôn mỗi người lại ở một nơi, cũng là điều không tốt.
Phù Yến đang lo lắng, đã thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, đoán được là ai đến, khuôn mặt tuấn tú nhiễm đầy ý cười, xoay người nói: “Đã trở lại?”
“Huynh trưởng.” Phù Nguyệt một thân hồng y, vóc người cao gầy, vòng eo mảnh khảnh, như liễu yếu đào tơ. Khuôn mặt nhỏ nhắn chừng một bàn tay, ngũ quan tinh xảo, hiện giờ mắt đẹp mỉm cười, nói: “Chơi hết rồi, tất nhiên là phải trở về.”
Phù Yến biết, việc thành thân của sư huynh sư muội này của hắn vẫn canh cánh trong lòng. Chỉ là, hắn là huynh trưởng, làm sao có thể để cho bảo bối của mình rơi vào hố lửa như vậy được, nhưng mà tối thiểu trọng yếu nhất là…
“Trở về là tốt rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.”
Phù Nguyệt nhìn huynh trưởng trước mắt, trong lòng có chút không thích: “Nghe nói là một tiểu nha đầu, do huynh tuyển?”
Phù Yến nhíu mi: “Không, đương nhiên là do sư huynh tự mình tuyển nương tử.” Dù sao cũng là việc chung thân đại sự, hắn chẳng qua chỉ là sư đệ, cũng không phải phụ thân người ta. Phù Yến thấy bộ dáng muội muội mình không tin tưởng mình cho lắm, tiếp tục nói: “Sư huynh nói là nấu ăn hợp ý hắn.”
Trên người tiểu cô nương người ta có hương thơm dễ ngửi, hắn liền tuyển nàng, tuyển thê như thế, quả là đáng kinh ngạc.
Phù Nguyệt vốn không tin cho lắm, Trọng Vũ là hạng người gì, nàng làm sao mà không biết, bất quá nghe đến nửa câu sau, nàng tin. Nàng nghỉ đến thời điểm vừa rồi, nghe được bọn hạ nhân nghị luận, nói trang chủ phu nhân có một tay trù nghệ rất cao, mỗi ngày đều xuống bếp vì trang chủ, mà tính tình của trang chủ chưa một lần tái phát, ít nhất.. không tái phát trên bàn ăn.
Cái này cũng thật là ngoài dự kiến của nàng, nhưng lại làm cho nàng không thể thừa nhận rằng — hắn đã thành thân, cưới nữ tử khác, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện.
Phù Nguyệt nói thế nào cũng là một người kiêu ngạo, tuy rằng thích Trọng Vũ đã nhiều năm, động lòng với người không thích nàng, nàng tất nhiên cũng không quá bám lấy hắn, chỉ là… cảm thấy có vài phần mất macs.
“Huynh nói xem, có phải là ta không tốt hay không?” Phù Nguyệt cau mày, ủ rũ nói.
Nhìn bộ dáng mất mác của muội muội như vậy, Phù Yến lần đầu tiên nhìn thấy. Hắn biết Phù Nguyệt có cảm tình với sư huynh, chung quy vẫn là tiểu cô nương, dù có kiêu ngạo như thế nào, vẫn sẽ có phần khổ sở.
Phù Yến đau lòng, vuốt ve khuôn mặt Phù Nguyệt, thanh âm ôn hòa nói: “Ai nói, muội muội của Phù Yến ta tất nhiên là tốt nhất.”
Nghe được Phù Nguyệt hừ một tiếng, gương mặt không hờn giận nói: “Vậy vì sao ta mười bảy tuổi rồi vẫn chưa có người đến cầu thân?”
Nàng tự cho mình có mỹ mạo, trừ bỏ tính tình được nuông chiều một chút ra, có điểm nào là không tốt, chỉ là… Bên người nàng lại không có một nam tử nào theo đuổi, bằng không, nàng cũng sẽ không coi trọng tên Trọng Vũ lớn lên từ bé kia.
Này…
Phù Yến nghẹn lời, càng chột dạ cùng áy náy, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Muốn lập gia đình như vậy?”
Phù Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái: “Vậy huynh trưởng định cả đời chiếu cố ta sao?”
“Không tốt sao?” Phù Yến chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra, có chút không vui vẻ, sao muội muội lại ghét bỏ hắn như vậy?
Không tốt sao? Phù Nguyệt nhíu mày, thành thực nói: “Hiện giờ Trọng Vũ cũng đã thành thân, huynh trưởng cũng đã trưởng thành rồi, nên tìm nương tử cho mình đi.” Nàng phải lập gia đình, huynh trưởng phải cưới vợ, đây là chuyện phải làm, nếu huynh trưởng có cưng chiều nàng nhiều như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nào cưng chiều nàng cả đời như vậy được.
Nhìn muội muội khó có được lúc nghiêm trang như vậy, Phù Yến cười cười, đưa tay thu về, lúc sau mới nói: “Ta sẽ lo lắng.”
Di Lan Cư im lặng như nước, Phù Yến ôm hai tay nhìn sư huynh mình tâm tình không tồi, trái lại trong lòng mình có chút tức giận.
“Đã qua tân hôn rồi, tâm tình sư huynh không tồi.”
Trọng Vũ không để ý tới hắn.
Phù Yến ho nhẹ một tiếng, tật xấu thích chõ mõm vào chuyện của người khác lại tái phát, nói: “Bất quá, nếu sư huynh đã tiếp nhận nàng rồi, vì sao còn ở Di Lan Cư?”
“Có ý gì?” Phù Yến lập lại, sư huynh hai mươi tám tuổi mới thành thân, không khỏi đau đầu, chậm rãi nói: “Nếu thành thân, thì là vợ chồng. Nếu huynh vẫn ở Di Lan Cư này, chỉ sợ người khác sẽ nói xấu Tiểu cô nương ấy.”
“Ai dám?” Trọng Vũ không hờn giận, nhíu mày lạnh lùng nói.
“Nhìn mặt mũi của huynh, tất nhiên là không ai dám, nhưng người ta nghị luận lén lút sau lưng, mà tiểu cô nương kia lại không going huynh,nếu trong lòng bị ủy khuất, chỉ sợ ngay cả một người nói chuyện cùng cũng không có.”
Ngày ấy hắn cố tình tìm vài cô nương trẻ tuổi mồ côi, tuy rằng thân thế thê thảm, nhưng đều là những cô nương trong sạch. Sư huy hắn tuyển người ta, thành thân, nào có đạo lý lại đi làm đầu bếp như vậy.”
Trọng Vũ không nói gì, trong lòng thầm nghĩ, tiểu cô nương kia rất nhu thuận, trừ bỏ mỗi ngày làm cơm canh ra, chính là làm thêm một ít điểm tâm, ăn cực kỳ hợp ý hắn, còn có một cái tốt nữa chính là —- không đáng ghét. Nếu hắn không hỏi, nàng liền im lặng, chỉ đôi khi sẽ hỏi hắn muốn ăn cái gì.
“Bất quá cũng kỳ quái một chút.” Phù Yến nở nụ cười, hai tròng mắt trong suốt: “Ta nghĩ là tiểu cô nương này sẽ khóc thét muốn rời đi đấy.” Nhưng không ngờ lại im lặng đến tận bây giờ.
“Nàng sẽ không.” Trọng Vũ không thèm suy nghĩ đã trả lời.
Phù Yến nhíu mày, có chút hưng phấn nói: “Làm
sao huynh biết nàng sẽ không đi? Chẳng lẽ… huynh uy hiếp nàng ấy?”
Nếu là thường ngày, nếu nghe thấy được ngữ khí này của Phù Yến, chỉ sợ Trọng Vũ sẽ đánh người, nhưng hôm nay mặt mày hắn thư thái hơn một chút, môi mỏng khẽ mở, thản nhiên nói: “Bởi vì nàng thích ta.”
Phù Yến ngẩn người, lúc sau không nhịn được bật cười một tiếng, như nghe được một truyện buồn cười nào đó, lập tức ôm bụng cười sảng khoái. Đợi hồi lâu sau, mới nhìn khuôn mặt tuấn tú của sư huynh mình, ngữ khí chế nhạo nói: “Sư huynh, từ khi nào mà huynh lại thích nói giỡn như vậy?”
Muội muội hắn thích sư huynh là bởi vì từ nhỏ đến giờ bên cạnh nàng chỉ có hai người nam nhân, sư huynh nể mặt hắn, thái độ với Phù Nguyệt cũng đỡ, chuyện này nói ra còn có thể tin, nhưng về phần tiểu cô nương kia, bị bắt gả cho một tên phu quân như vậy, đêm tân hôn còn bị vắng vẻ một mình, sau đó mỗi ngày đều một mình một phòng —- như vậy còn nói thích hắn, Phù Yến hắn cũng không thể tin nổi.
Trọng Vú nhíu mày, không giải thích.
Phù Yến không cười nữa, nhìn mặt sư huynh nói: “tốt lắm, khó mới có được cô nương hợp với sư huynh như vậy, về sau liền hảo hảo sống tốt.” Sư đệ như hắn cũng đã hao tổn không ít tâm tư rồi.
“Dong dài.” Trọng Vũ lưu loát nói.
Phù Yến nhún vai, tiếp tục thở dài: “Tính tình này chỉ sợ không thể thay đổi được, đáng thương cho tiểu cô nương như hoa như ngọc kia.”
Trọng Vũ im lặng một chút, không nói câu nào.
…Nàng, bộ dáng xinh đẹp sao?
Sư phụ tuy rằng rất khó hầu hạ, nhưng Đường Táo biết, chỉ cần mình ngoan ngoãn một chút, im lặng một chút, sư phụ chắc chắn sẽ không tức giận lung tung. Đã ở đây nhiều ngày, nàng cũng thăm dò tính tình của sư phụ, cùng lúc mới gặp ở Phượng Ngự Sơn không sai biệt nhiều cho lắm, nàng vẫn có thể ứng phó được.
Đường Táo ngâm cả người trong bể tắm, nhìn những cánh hoa nổi lềnh bềnh trên mặt nước, cả người đều thả lỏng, tâm tình thư thái tới cực điểm.
Thật thoải mái.
Thân thể có chút hơi mệt, bất quá việc làm cho nàng phiền não nhất chính là —- lát nữa sẽ làm đồ ăn gì cho sư phụ bây giờ.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nghe thấy âm thanh mở cửa. Đường Táo tưởng là Hải Đường, lập tức nói: “Nước đủ ấm rồi, không cần thêm nữa, Hải Đường ngươi đi nghỉ ngơi sớm đi.” Dứt lời, liền im lặng ngâm mình trong bể/
Nàng cúi đầu, nhìn bầu ngực trắng như tuyết, nơi này… có phải lại lớn thêm một chút hay không?
Bỗng nhớ lại hành động ngày ấy của sư phụ, có chút e lệ.
“Đang tắm?”
Phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc làm cho Đường Táo bất ngờ hoàn hồn lại, nghĩ mình tắm rửa đang không mặc quần áo, liền nhịn không được giấu người xuống nước, nhưng chợt nhân ra là sư phụ…không nhìn thấy. Đường Táo khó chịu, lại nhỏ giọng trả lời: “Ân, ta…ta lập tức xong ngay.”
Trọng Vũ thản nhiên ừ một tiếng, xoay người đi vào nội thất.
Không nghĩ tới sư phụ sẽ đến, Đường Táo có chút kinh ngạc,nhưng kinh ngạc chỉ một lúc, lập tức đứng lên lau khô người rồi mặc ngoại sam, vội vàng chạy ra ngoài. Thấy sư phụ ngồi ở trên giường, Đường Táo có một chút kích động, dưới chân vừa động, lập tức bước về hướng đấy.
Nghe được tiếng động, tay Trọng Vũ duỗi ra, ngay lập tức nàng vững vàng ở trong lòng ngực của hắn. MỚi vừa tắm rửa, hương thơm trên người rất dễ ngửi, chắc là mặc ít áo, ôm trong ngực liền có thể cảm nhận được thân thể kiều nhuyễn của nàng, rất nhỏ.
Giống như con mèo nhỏ.
“Sao lại gấp như vậy?” Trọng Vũ lạnh lùng hỏi.
Đường Táo gật đầu, thấy sư phụ ở ngay trước mắt mình, nhỏ giọng nói: “Ta biết rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
“Ân.”
Thấy sư phụ không có ý định buông nàng ra, Đường Táo cũng ngại mở miệng, đã nhiều ngày ở chung làm cho Đường Táo có chút cẩn thận, không dám lộn xộn tùy tiện, chỉ hỏi: “Đêm nay đến là có việc gì sao?”
Nghe Đường Táo hỏi như vậy, Trọng Vũ trả lời: “Chúng ta đã thành thân, nàng nói xem ta tới làm cái gì?”
Câu trả lời này làm cho Đường Táo không biết nên nói như nào, lẳng lặng không lên tiếng. Đã là vợ chồng, ở cùng phòng cũng là chuyện đương nhiên, chẳng qua nhiều ngày nay sư phụ vẫn luôn ở tại Di Lan Cư, nhưng hôm nay lại bất chợt đến nơi này.
Thấy nàng không nói chuyện, Trọng Vũ buông tay ra, Đường Táo liền đứng dậy nói: “Vậy để ta đi trải giường chiếu.”
Tuy nói chiếu cố phu quân là việc nàng nên làm, nhưng chẳng qua hiện giờ trong lòng không có chuẩn bị gì hết, có chút khẩn trương. Bất quá mấy ngày nay, Đường Táo nhìn cái chăn uyên ương trên giường, có chút thoáng thất thần.
Trọng Vũ không biết trong lòng Đường Táo nghĩ cái gì, chỉ nghe động tĩnh, mới đi đến đây. Đường Táo thu xếp xong, ngoảnh đầu lại liền thấy sư phụ đang đứng ngay sau nàng.
Nàng nâng mắt lên nhìn hắn, hiện giờ sư phụ không nhìn thấy, bất quá lại không có một phương tiện gì hỗ trợ cả, điều này làm cho nàng thoáng thở ra một hơi.
Đường Táo liền đưa tay cởi áo choàng của hắn, như là không có thói quen này, Trọng Vũ đưa tay lên, áo từ từ tụt xuống, nàng lại thay hắn cởi ngoại bào.
—– kỳ thật, cũng không phải là không có thói quen.
Nhớ tới những lời Phù Yến nói, Trọng VŨ đưa tay, sờ sờ thân thể nàng, vừa mới tắm xong, quần áo mặc rất mỏng, Trọng Vũ nhíu mày: “Đi lên giường.”
Nhanh như vậy? Động tác của Đường Táo dừng lại một chút, vẫn là ngoan ngoãn gật đầu.
Màn treo hạ xuống, Đường Táo chui vào trong chăn, hiện giờ bên cạnh bỗng dưng có một người nằm, có chút không quen. Đã nhiều ngày nàng nằm một mình một giường rồi, cuối cùng giờ phút này cũng có thể cùng sư phụ ngủ một giường.
Nàng muốn đưa tay ôm lấy hắn, nhưng không dám.
“Sợ ta sao?”
“A?” Đường Táo sửng sốt, rất nhanh lắc đầu: “Không sợ.”
“Vậy nằm xa như vậy làm cái gì?” Ngữ khí Trọng Vũ bất mãn.
Không nghĩ tới lại là vậy, Đường Táo không nhịn được mỉm cười, thoáng đến gần hơn một chút. Nàng lại ngẩng đầu nhìn sư phụ, thấy sư phụ không có biểu tình gì, liền mạnh dạn đưa tay ôm lấy hắn.
Hương thơm tiểu cô nương vô cùng thoái mái, bỗng thấy trên người có một vật gì đó ôm lấy, thân mình có chút nóng, hắn sờ qua, tất nhiên là biết cái gì. Lần đầu tiên cùng một người nữ tử cộng chẩm, hắn có chút không thích ứng được, nhưng hiện giờ lại không có nửa điểm không thích, ngược lại… có chút thích.
Hắn rất thích hương vị trên người nàng.
“Nàng tên gì?” Đã thành thân rồi mà ngay cả tên nàng hắn cũng chưa biết.
“Đường Táo.” Đường Táo đáp, sau đó thật cẩn thận cầm lấy tay hắn, thấy hắn không rút về, liền ở trong lòng bàn tay hắn viết xuống tên của nàng.
Trong lòng bàn tay bỗng hơi buồn buồn, Trọng VŨ khó có khi nở được nụ cười: “Quả táo, tên này cũng không sai lắm.” Ít nhất là hợp với khẩu vị ăn uống của hắn.
Đường Táo hiểu sư phụ, tất nhiên là biết lời sư phụ vừa nói là có ý gì, quả táo thơm ngon giòn giòn, ăn ngon miệng, cho nên mới cảm thấy không tồi đi.
Đang nghĩ ngợi, bỗng thấy sư phụ sờ cánh tay của nàng, sau đó dọc theo cánh tay đến chỗ kia, không vuốt ve như ngày ấy, mà dừng một lúc rồi sờ lên mặt nàng.
Từng chút từng chút một, mặt nàng rồi tới cằm nàng, môi nàng.
Trọng Vũ nhớ tới lời Phù Yến nói, lúc này mới tò mò dung mạo của nàng, kỳ thật đối với hắn mà nói, thê tử của hắn, bộ dáng như thế nào cũng không quan trọng, có lẽ, bình thường một chút mới tốt. Hiện giờ hắn tỉ mỉ vuốt ve mặt nàng, cớ hồ có thể tưởng tượng ra dung mạo của nàng.
Ngón tay chợt chạm đến cánh môi của nàng, trong lòng Trọng Vũ khô nóng, sờ thêm vài lần liền thu tay về.
Đường Táo có chút mất mác, ánh mắt lại một lần nữa nhìn sư phụ, thấy sư phụ nằm im, một cái liếc mắt cũng không cho nàng.
Đã nhiều ngày, nàng có nghe được một chút chuyện đồn đãi, Hải Đường cũng nói cho nàng biết một chút. Chỉ là, nàng biết, tính tình sư phụ cũng không tàn bạo như trong đồn đãi như vậy, nàng biết tính của sư phụ chỉ là hơi lạnh lùng một chút, không thích nói chuyện, sư phụ đối với nàng mọi ngày cũng rất yêu thương đấy thôi.
Đường Táo nhắm mắt lại, dựa vào gần hắn một chút nữa, đầu cọ vào cánh tay hắn, im lặng đi vào giấc ngủ.
Trên giường chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của hai người, Đường Táo có chút không nỡ, qua hồi lâu, thấy thân mình sư phụ giật giật, lúc này mới không nhịn được mở miệng hỏi: “Không ngủ được sao?”
Sư phụ thấy không quen khi ngủ cùng nàng sao?
Nghe tiếng nũng nịu ở bên tai, Trọng Vũ mới biết nàng cũng chưa ngủ. Cũng là một tiểu cô nương, bên cạnh là một nam nhân, tuy rằng là phu quân của mình, chỉ sợ cũng có chút không thích ứng được đi.
Nàng nói muốn ở lại tiếp tục làm thê tử của Trọng Vũ hắn, mấy lời nói ban ngày của Phù Yến đều rất đúng, nếu hắn chỉ đem nàng coi thành đầu bếp, chỉ sợ sẽ bị người ta xem thường.
Có lẽ, nên cho nàng một đứa nhỏ…
“Ta nghĩ..” Trọng Vũ dừng lại một chút, nghiêng người đối diện với nàng, đối diện là hơi thở ấm áp của nàng, dựa vào có chút gần, chóp mũi hắn cơ hồ chạm phải cái trán của nàng: “Nàng có muốn viên phòng không?”