Edit +beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Trọng Vũ thấy Đường Táo không lên tiếng, biết lời này của mình có chút đột ngột, liền ho nhẹ một tiếng giải thích: “Nếu nàng cam tâm tình nguyện ở bên ta, thì ở lại sơn trang này, ta tất nhiên không chỉ có thể cho nàng một danh phận.”
Danh phận, tất nhiên là không đủ.
Tuy rằng ở chung với nhau không nhiều lắm, nhưng hắn biết, tiểu cô nương này ở bên cạnh hắn cho tới bây giờ cũng không oán giận lấy một câu. Gả cho hắn đã được năm ngày rồi, mới đầu hắn không quan tâm cho lắm, nhưng được Phù Yến nhắc nhở, hắn mới nghĩ đến — hắn vắng vẻ nàng như vậy, người khác chắc chắn sẽ chê cười nàng.
Hắn không nghe được tin này, nhưng cũng chưa chắc nàng đã nghe thấy hay không.
Cũng may nàng hợp với tâm ý của hắn, hắn xưa nay không gần nữ sắc, hiện giờ bên cạnh lại có thêm một người như vậy, cũng đã dần dần quen.
Nàng hậu hạ hắn rất tốt, như vậy hắn nên cho nàng là điều đương nhiên. Trọng Vũ thầm nghĩ.
Đường Táo biết tính tình của sư phụ không tốt, đã nhiều ngày đều là hầu hạ thật cẩn thận, tuy rằng cũng muốn viên phòng, nhưng dù sao nàng cũng là một cô nương gia, cũng không thể nói trước được. Bọn họ nhân hay bàn luận, nàng cũng ngẫu nhiên nghe được vài lần, nàng cũng không để vào lòng, nhưng nghe được vẫn thấy có chút không thoải mái.
Hiện giờ sư phụ lại đột nhiên muốn ngủ cùng nàng, đích xác là nằm ngoài dự kiến của nàng.
Ngủ lại còn chưa tính, giờ phút này còn nhắc đến chuyên viên phòng. Nghe thấy lời như vậy của sư phụ, mặc Đường Táo có chút nóng. Nhưng loại vấn đề này làm cho nàng không biết nên trả lời thế nào.
Đường Táo cúi đầu, không nói gì.
“Ta và nàng viên phòng, từ nay về sau nàng chỉ có thể ở bên cạnh ta, nữ nhân của Trọng Vũ ta, ngoài ta ra nàng không được để tâm đến ai khác.
Thật đúng là bá đạo. Nhưng loại bá đạo quen thuộc này, lại làm cho trong lòng Đường Táo cảm thấy thật vui mừng.
“Ta sẽ không.” Thanh âm Đường Táo ngọt dịu, nghe cực kỳ nhu thuận.
—- trong lòng nàng trước đến nay chỉ có sư phụ, nào có dị tâm nào khác.
Nghe Đường Táo nói như vậy, Trọng Vũ đưa tay ra xoa mặt nàng, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái, thản nhiên nói: “Yên tâm, chẳng qua chỉ là cho nàng một đứa nhỏ, đợi nàng có thai rồi, ta sẽ không đến Kiêm Gia Các này nữa.”
Nên thẹn thùng cùng vui mừng, nhưng trong lòng nàng bây giờ nửa điểm tư vị cũng không có. Đường Táo nhìn nam nhân ở trước mặt, chậm rãi mở miệng nói: “Chỉ là vì….sinh đứa nhỏ?”
Hắn muốn cùng nàng viên phòng, chỉ vì chuyện sinh đứa nhỏ? Hóa ra đây là lời trong miệng hắn nói là không chỉ cho nàng danh phận…
“Ân.”
Quả nhiên là như vậy, Đường Táo lập tức xoay người đưa lưng về phía hắn không nói một lời.
Rất khi dễ người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng biến thành một đầu tóc đen mềm mại, Trọng Vũ thấy được cử chỉ của nàng, nghĩ thầm: Chắc là thẹn thùng. Cô nương gia thẹn thùng là điều hết sức bình thường, hơn nữa đây còn là việc thân mật. Trong Vũ hào phóng không tính toán, sau đó đưa tay rời xuống, muốn cởi xiêm y của nàng.
Thân thể của nàng hắn đã sờ qua. Trọng Vũ nghĩ đến cáo cảm giác kia, thân mình hắn cũng nóng lên.
Vừa tắm rửa qua, nàng chỉ mặc mỗi một ngoại sam mỏng manh, hắn đã đụng đến cái dây lưng kia, đang dần chạm tới cái yếm.
“Không cho chmja vào ta.” Đường Táo xê dịch thân mình, gằn từng chữ.
Trọng Vũ dừng tay lại, tựa hồ có chút không tin vào tai mình, ngữ khí lạnh như băng nói: “Nàng nói cái gì?”
Đường Táo cũng không sợ hắn nữa, than thở một câu, cứng rắn nói: “Không cho chạm vào ta, ta không muốn cùng chàng viên phòng.”
Chỉ vì sinh đứa nhỏ, nàng không cần! Đường Táo đột nhiên cảm thấy ủy khuất, bỏ nàng lại hôm động phòng thì cũng thôi đi, hiện giờ tới tìm nàng, ngủ cùng với nàng, lại chỉ vì chuyện sinh đứa nhỏ.
Sư phụ đã quên nàng, hiện tại không thích nàng. Nếu hiện giờ hắn thành thân với cô nương khác, có phải hay không cũng vì sinh đứa nhỏ mà cùng nàng ta viên phòng?
Nghĩ như vậy, Đường Táo rất buồn bực, song tự ôm lấy chính mình thật chặt, cuộn thành một đoàn, nàng mới không thèm để ý đến hắn.
Trọng Vũ cảm thấy được tính tình tiểu cô nương này không tồi, nhưng bỗng nhiên lại vô duyên vô cớ cáu kỉnh như vậy, thật là có chút muốn gây sự.
Còn chưa có người nào dám nói chuyện với hắn như vậy đâu, Trọng Vũ nể mặt nàng, lập tức chậm rãi nói: “Ta có thể cho phép nàng thẹn thùng, nhưng cố tình gây sự như vậy thì không được.”
Ai thẹn thùng! Trong lòng Đường Táo than một câu, không nói lời nào, chỉ là hờn dỗi.
“Quyết định này, nàng cũng không nên hối hận.”
“Ta sẽ không hối hận.” Đường Táo không hờn giận nói. Tưởng rằng sư phụ quên nàng, nàng liền đợi hắn nhớ lại, lấy tính tình của hắn, được một bước lại muốn tiến thêm một tấc. Việc viên phòng, thật ra nàng cũng rất muốn.
Nhưng chờ tới lúc hắn tới tìm nàng, nàng không bao giờ nghĩ… hắn lại có cái ý tưởng như vậy.
Mặt mũi bị mất, Trọng Vũ hoàn toàn buồn bực. Hắn ôn tồn nói như vậy mà tiểu cô nương này nửa điểm cũng không nghe. Lấy tính tình của hắn, đã sớm đem người đuổi đi rồi. nhưng hôm nay người nọ lại là thê tử của hắn…. mấu chốt là hắn thích đồ ăn nàng làm.
Trọng Vũ biết, nếu tiếp tục nói,chỉ sợ chính mình sẽ không khống chế được đem nàng ném đi.
Trọng Vũ liền đứng dậy, lấy áo choàng ở một bên mặc vào, động tác quen thuộc.
Đệm chăn bị xốc lên, có chút gió lạnh ùa vào… Đường táo không nhịn được run một trận, đã thấy sư phụ từ giường đứng lên, mặc quần áo vào. Phản ứng đầu tiên của nàng là muốn mặc quần áo giúp hắn, nhưng phát hiện động tác của hắn rất thuần thục, chỉ trong chớp nhoáng đã mặc xong.
Hải Đường cũng đã nói qua với nàng, tuy rằng sư phụ không nhìn thấy gì, nhưng cũng không cho người khác hầu hạ.
Cái mũi Đường Táo chua xót, thấy sư phụ mặc đồ xong liền đi ra khỏi Kiêm Gia Các, lúc này mới hoàn hồn.
—- hắn đi rồi.
Đường Táo vén chăn lên định đuổi theo, vừa định làm thế, động tác liền sửng sốt. Nàng biết tính tình của sư phụ, chỉ sợ là tức giận rồi, hiện giờ đang nổi nóng, nàng ra ngoài đuổi theo, sợ là cũng không lưu lại được hắn.
Có lẽ còn có thể làm hắn tức hơn nữa.
Đường Táo lại một lần nữa nằm xuống.
Gối đầu còn có hương thơm của sư phụ, Đường Táo lấy tay ra ôm vào trong ngực, nhịn không được khóc lên.
Hôm sau Đường Táo tỉnh lại, phát hiện ánh mắt có chút khó chịu, nhớ tới việc đêm qua, trong lòng lại rầu rĩ.
Ngồi vào trước gương, nàng thấy hai mắt mình xưng đỏ — có chút xấu.
Là vì đêm qau đã khóc cả đêm? Nàng hạ mắt xuống, hôm qua lúc sư phụ đi, nàng nhịn không được khóc nấc lên, lúc sau thì buồn ngủ, ngủ lúc nào không hay.
Chỉ là —- nàng có nên đi nhận sai với sư phụ hay không?
Bất quá —–
Nếu nhận sai rồi, thì nên làm thế nào tiếp? Nếu nói mình nguyện ý sinh đứa nhỏ cho hắn, là muốn hắn hàng đêm đến Kiêm Gia Các sao? Đường Táo nhíu mày, lời như thế, nàng không nói được.
Hai tay sờ lên má, Đường Táo nhìn dung mạo của mình trong gương, nhất thời lại khó chịu. Bất quá, sư phụ không nhìn thấy bộ dáng này của nàng.
Đường Táo tuy rằng chỉ lo lắng việc hắn tức giận sự viêc kia, nhưng đêm qua hắn ngủ lại Kiêm Gia Các, bỗng nhiên nửa đêm lại rời đi, chắc chắn chuyện nỳ cả sơn trang đều biết rồi.
Vỗn nghĩ đến phu nhân được cưng chiều, nhưng hóa ra lại chỉ có vậy, nửa đêm trang chủ rời đi, chỉ sợ là chọc giận đến trang chủ.
Ngẫn lại trang chủ cũng là người khó hầu hạ, loại chuyện này cũng là trong dự kiến. Bất quá mọi người lại phỏng đoán: có phải hay không trang chủ bao năm qua không gần nữ sắc, đối với việc giường chiếu cũng chỉ là kẻ mới học nghề, chỉ sợ chuyện này không thành, hoặc cũng là do hắn không nhìn thấy gì, liền thẹn quá hóa giận, đem toàn bộ tức giận phát tiết trên người phu nhân.
Phu nhân dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, nếu không có thân phận là trang chủ phu nhân, chỉ sự cũng chỉ là một người đáng thương mà thôi.
Chuyện này liền rơi vào tai Phù Yến, lúc đó Phù Yến đang ở cùng muội muội của mình, nghe lời này xong, nhịn không được cười thành tiếng.
Hôm qua tuy rằng hắn đã khuyên nhủ, nhưng lấy tính tình của sư huynh, cũng không ôm hy vọng gì, nhưng không ngờ ban đêm lại phát sinh ra chuyện như vậy.
Nghĩ đến, ở trong mắt của sư huynh, tiểu cô nương kia không đơn giản chỉ là đầu bếp đi.
Chỉ là nửa đêm rời đi, có chút khó hiểu.
—- bất quá là không được việc, lý do ấy còn có thể tin được.
Phù Yến nhíu mày, vuốt hai bên huyệt thái dương, bắt đầu buồn rầu: hay hắn nên truyền thụ một ít kinh nghiệm về vấn đề kia cho sư huynh, nhưng …. Chính hắn cũng chưa bao giờ trải qua chuyện này cả.
Chuyện này ên xử lý như thế nào?
“Hắn mà cũng làm được cái loại chuyện này?” Phù Nguyệt mỉm cười, nhẹ nhàng hạ cốc xuống, nhìn thế cục sáng tỏ, đắc ý cười, ánh mắt nhìn thoáng qua sư huynh mình, mở trừng hai mắt hỏi: “Huynh trưởng, huynh không cho phép ta gả cho hắn, không phải là… hắn, hắn thật sự có vấn đề chứ?”
Tuy nói Trọng Vũ không nhìn thấy gì, nhưng huynh trưởng nàng không phải là dạng người như vậy, còn nếu là do tính tình, tuy Trọng Vũ đối với nàng lãnh đạm, nhưng cũng chưa tái phát chuyện gì quá cả, nếu nói đến chuyện hai người bọn họ không có khả năng, nếu còn điểm này nữa thì còn có gắng giải thích một chút.
Trách không được không muốn muội muội mình không có tiện nghe, hóa ra là cái hố lửa.
“Là cô nương gia, đừng nói bậy.”
Lời này làm Phù Yến có chút chột dạ. Là sư huynh đệ lớn lên với nhau từ nhỏ, nhưng phương diện này hắn cũng không dám chắc chắn được điều gì cả. Bất quá nếu thật sự có vấn đề — Phù Yến nhịn không được phát sầu.
Thấy ngữ khí của Phù Yến như vậy, trong lòng Phù Nguyệt đã có đáp án. Từ lúc ngày ấy, nàng khóc một trận, trong lòng cũng đã dần buông xuống rồi, chỉ là một nam tử, nàng đang độ tuổi thanh xuân, dụng mạo xuất chúng, còn lo gì không tìm được lang quân như ý?
“Chỉ quỷ mới biết.” Phù Nguyệt bĩu môi, than thở nói.
Phù Yến: “…”
Thôi, làm cho nàng hiểu lầm cũng tốt, ít nhất, A Nguyệt về sau cũng không nhớ đến sư huynh nữa.
Phù Yến cảm thấy, người nọ là hắn dẫn tới, nhưng dù gì cũng là do sư huynh tự mình tuyển chọn, dù sao hắn cũng có một phần trách nhiệm. Tiểu cô nương kia lẻ loi một mình ở lại đây, ngay cả người nói chuyện cùng cũng không có, chớ nói chi là nghĩ đến chủ ý này.
Hiện giờ xảy ra việc như vậy…
Nghĩ đến muội muội của mình, lại nghĩ đến nói chuyện cùng tiểu cô nương kia, tâm Phù Yến lại mềm nhũn.
Hắn muốn đi đến Kiêm Gia Các, vừa vặn nhìn thấy cô nương kia ngồi ở trong sân, một thân áo váy màu vàng, tóc đen buộc lên, im lặng cúi đầu, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Phù Yến cười, đi qua ngồi xuống, áo bào màu xanh chạm nhẹ vào một góc bàn, bàn tay giơ ra quơ quơ trước mặt nàng.
Đường Táo lập tức hoàn hồn, ngượng ngùng đỏ mặt.
….nàng cư nhiên thất thần.
Nguyên là tiểu cô nương xinh đẹp, hiện giờ hai gò má ửng đỏ, nhìn kiều diễm như hoa, dung mạo tuy không coi là xuất chúng nhưng cũng xem là đẹp mắt. Lại nghĩ đến sư huynh của mình, nhịn không được thổn thức một trận: Phu quân không nhìn rõ, bộ dáng bình thường một chút là tốt rồi, miễn cho có người mơ ước.
“Phù Yến.” Đường Táo mỉm cười.
“Ân.” Phù Yến cười, nhìn hai con mắt sưng đỏ của nàng, cũng không vòng vo nhiều, mở miệng vào thẳng vấn đề chính: “Việc đêm qua, ta có nghe nói.”
Việc đêm qua sao? Đường Táo cắn môi, nàng không nghĩ tới chuyện này lại lan truyền nhanh đến vậy. Dù sao cũng là chuyện vợ chồng, khó tránh có chút ngượng ngùng, Đường Táo rũ mắt xuống, lúc sau lại nhận ra nàng không có chủ kiến gì, người có thể ra chủ kiến, cũng chỉ có Phù Yến sư thúc mà thôi.
“Đúng vậy, ta… làm hắn sinh khí.”
Phù Yến nở nụ cười, nói: “Ta biết tính tình của sư huynh, nhất định là do hắn không đúng trước.”
Đường Táo ngẩng đầu,do dự nói: “Ta… ta cũng không biết như thế nào tự dưng tức giận với hắn, Phù Yến, ngươi nói hắn có thể hay không không bao giờ… để ý đến ta nữa?”
Nhìn lo lắng trên mặt Đường Táo, Phù Yến đột nhiên nghĩ đến câu nói hôm qua của sư huynh, trong lòng “lộp độp” một chút, nghĩ thầm: cô nương này thích sư huynh thật sao?
“Ngươi… thích sư huynh ta sao?” Phù Yến không khỏi thốt ra.
Hỏi trực tiếp như vậy, làm cho Đường Táo ngất thời ngơ ngẩn, một lúc sau mới đỏ mặt nói: “Nếu không thích, vì sao ta lại phải chăm sóc hắn.”
Tuy rằng việc đêm qua là quá phận, nhưng rốt cuộc nàng vẫn rất thích sư phụ. Hiện giờ hắn không có trí nhớ, nàng tạm thời tha thứ cho hắn, đợi khi ra khỏi ảo cảnh rồi, cứu được sư phụ trở về an toàn, đến lúc đó tức giận cũng không muộn.
Trong lòng Phù Yến vui mừng, việc hôn nhân này nhìn qua không mấy hoàn hảo, nhưng không ngờ tiểu cô nương này lại thực sự thích sư huynh của hắn.
Cố gắng trở thành một đoạn lương duyên.
“Kỳ thật ngươi cũng không cần phiền não như vậy. Ngươi làm một bàn thức ăn ngon, đi qua nói vài lời này với sư huynh, sư huynh ta nhất định sẽ không chất vấn ngươi.” Thành thân, tất nhiên là phải sống với nhau hạnh phúc, hôm qua sư huynh hắn có ý định ngủ lại, chắc chắn đã đem lời hắn nói để ở trong lòng.
“Ân.” Đường Táo gật đầu, mỉm cười, hai tròng mắt trong suốt như nước, “Ta đã biết, ta sẽ đi làm ngay bây giờ, cảm ơn ngươi, Phù Yến.”
“Khách khí làm gì, về sau đều là người một nhà. Bất quá… nếu lần sau sư huynh khi dễ ngươi, liền tới tìm ta, ta sẽ giúp ngươi đối phó với hắn.” Khuôn mặt Phù Yến tuấn tú, giờ lại mỉm cười, ánh mắt ôn hòa, làm cho người ta cảm thấy rất thân cận.
Thật giống người bước ra từ trong tranh.
Bất quá, sư phụ nàng vẫn là người tốt nhất. Nhớ tới sư phụ của mình, trong lòng Đường Táo liền ngọt ngào hẳn lên.
Tuy rằng nghe xong lời Phù Yến sư thúc
nói, trong lòng Đường Táo có chút không yên tâm cho lắm.
Mắt thấy đã đến giờ dùng bữa, nàng do dự một chút, rồi kiên trì đi đến Di Lan Cư. Nàng nghĩ: nếu sư phụ tức giận, lần này nàng cũng sẽ không tự tiện tức giận nữa, nhất đinh sẽ làm theo ý hắn.
Đích xác trong lòng Trọng Vũ có chút tức giận, thật vất vả mới nghĩ ở cùng nàng một phòng, lại bị từ chối.
Nghe được tiếng gõ cửa, Trọng Vũ biết là nàng.
Đường Táo tiến vào, để người ta đặt đồ ăn trên bàn, rồi hạ nhân liền lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Đường Táo thấy không khí không tốt, ngẩng đầu nhìn sư phụ, mặt cũng lạnh đi.
“Dùng bữa đi.” Đường Táo đến gần, nói.
Người mắt mù khứu giác liền rất minh mẫn, Trọng Vũ thấy Đường Táo tới gần, liền ngửi được hương vị của nàng, hỏi một câu, đã biết nàng gặp Phù Yến, tâm tình liền tức giận hơn.
Mới sáng sớm sao phải đi gặp nam nhân khác?
Hắn ngồi ở trên ghế, ghẽ ngẩng đầu, ngữ khí không tốt nói: “Ta không đói bụng.”
Biết sư phụ còn tức giận, Đường Táo chỉ đành kiên nhẫn, cười nói: “Hôm nay ta đã làm đồ ăn rất lâu, nếu không thấy đói bụng, tốt xấu gì cũng nên ăn một chút.” Sư phụ luôn thích đồ ăn nàng làm, hiện giờ là buổi trưa, hắn … lại không ăn gì khác, làm sao mà không thấy đói?
Đường Táo do dự một chút, vươn tay, muốn nắm lấy ống tay áo của hắn.
Trọng Vũ nhíu mày, vung tay lên, Đường Táo bất ngờ không kịp đề phòng, lùi lại sau mất bước, dưới thân lập tức không giữ được, lập tức ngã xuống.
Đường Táo đau đến mức chảy nước mắt.
Nghe được tiếng động, Trọng Vũ biết chuyện gì xảy ra, hắn đưa tay ra, do dự trong chốc lát nhưng cũng không nâng nàng lên, chỉ lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài.”
Đường Táo ngồi dưới đất, thấy đầu gối đau buốt, nàng biết nhất định là do vừa rồi bị ngã, lại nghe sư phụ nói như vậy, trong lòng khó chịu, ngẩng đầu ủy khuất nói: “Đêm qua là ta không tốt, ta…”
“Ta bảo nàng đi ra ngoài!”
Thật vất vả mới chịu thua như vậy, nhưng không ngờ sư phụ lại không thèm để ý, Đường Táo đưa tay lên lau nước mắt, nhanh chóng đứng dậy chạy ra khỏi Di Lan Cư.
Trong phòng im lặng, Trọng Vũ nhìn về phía cánh cửa, hồi lâu mới bất mãn nói: “Nghe lời như vậy, đêm qua sao lại…”
Đáng ghét.
Trong lòng Trọng Vũ hoảng loạn, cũng không biết vì sao.
Chỉ là vừa rồi… cũng không biết nàng có bị đau hay không nữa.
Đường Táo về tới Kiêm Gia Các, liền nhốt mình lại trong phòng.
Nàng khóc trong chốc lát, đầu gối vô cùng đau đớn, nàng chịu đau vén váy lên, nhìn đầu gối chảy máu, lại không dám động vào. Nàng nhớ tới lần đầu gối bị thương kia, tuy rằng sư phụ đã quên, còn thật cẩn thận giúp nàng bôi thuốc, ôn nhu cực kỳ.
“Khi dễ người ta.” Đường Táo cắn môi, thì thào nói.
Nàng lấy cây trâm kia cầm xuống tay, nhỏ giọng nói: “Ta tha thứ cho chàng một lần, không được phép khi dễ người ta như vậy nữa.” Dứt lời liền xuống giường, bôi thuốc.
Khóc xong rồi, Đường Táo nằm ở trên giường nghỉ ngơi, cũng không biết vì sao lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thì phát hiện trời đã tối. Hiện giờ qua đó cũng không kịp nữa rồi, bất quá sư phụ có người hầu hạ, tất nhiên sẽ không bị đói.
Đêm qua ngủ không ngon, hôm nay liền không nghĩ ngợi gì liền đi ngủ, Đường Táo ảo não cực kỳ, nhìn vết thương của mình, hít vào một hơi.
Từ lúc trang chủ cưới phu nhân, rất lâu rồi không tức giận vì chuyện cơm canh, hiện giờ lại thấy mặt trang chủ nghiêm trang, hạ nhân sau cánh cửa sợ hãi nhìn nhau, sợ tới mức không dám lên tiếng.
Trọng Vũ bỗng nhiên đứng dậy, đi đến phía cửa.
Kiêm Gia Các cách Di Lan Cư rất gần, người canh giữ bên ngoài thấy trang chủ mặt lạnh đi đến đây, nhất thời có chút run sợ, khom người hành lễ.
Trong lòng Trọng Vũ tức giận, dựa vào trí nhớ đi vào, một chút đều không nhìn ra là người bị mù.
Đường Táo thấy sư phụ, có chút kinh ngạc, lúc sau liền vui sướng, nàng vội từ giường đứng lên, ngay cả chuyện đầu gối bị thương cũng quên đi, thân mình có chút không khống chế được, may là được sư phụ vươn tay ra đỡ.
“Làm sao vậy?” Nhận thấy có điểm không thích hợp, Trọng Vũ hỏi.
Đường Táo nói: “Đầu gối có chút đau.”
Như thế nào lại vô duyên vô cớ đau đầu gối, Trọng Vũ nhíu mày, nhớ tới hành động của mình lúc trưa, mới nói: “Buổi chưa có chút…” Nói còn chưa dứt, người trong ngực cũng không phủ nhận gì, liền hiểu.
“Ta ngủ quên, quên không nấu cơm.” Đường Táo ảo não giải thích.
Cơn giận của Trọng Vũ bỗng dưng tiêu tán đi rất nhiều, ngữ khí lãnh đạm nói: “Ta còn tưởng rằng nàng không muốn làm.”
“Sẽ không.” Đường Táo lắc đầu: “Chỉ cần chàng thích, mỗi ngày ta sẽ làm.”
Lời này thật ra là lấy lòng hắn, hắn nhịn không được cong môi, ngữ khí cũng ôn nhu hơn một chút: “Nàng…thích ta như vậy?”
Âm thanh của sư phụ có chút kích động, nàng không nghĩ nhiều, thuận lợi ôm lấy cánh tay của hắn, nhẹ nhàng cọ cọ: “Ân. Cho nên không cần giận ta nha.”
Rõ ràng là tính tình hắn tái phát, là hắn đẩy nàng, hiện giờ cũng là nàng chủ động làm hòa. Trong lòng Trọng Vũ cảm thấy kỳ quái, chỉ là ôm nàng như vậy, nhưng lại làm cho hắn có chút luyến tiếc. Trọng Vũ cúi đầu nhìn nàng, tuy rằng không nhìn thấy, vẫn có thể tưởng tượng được bộ dáng ngoan ngoãn của nàng tựa vào tay hắn.
Rất ngoan.
“Nếu như thích ta, vì sao không muốn viên phòng?”
“Ta, ta không có.” Đường Táo vội vàng phủ nhận, lập tức đỏ mặt.
“Rõ ràng là có.” Trọng Vũ nghiêm mặt tiếp tục nói: “Không chỉ là không nghĩ cùng ta viên phòng, còn không muốn sinh đứa nhỏ cho ta.”
Nói lời này, trong lòng Đường Táo liền tức giận, nhỏ giọng bất mãn nói: “Ta không có nghĩ sẽ không viên phòng cùng chàng, cũng không nghĩ sẽ không sinh đứa nhỏ cho chàng, chỉ là…không nghĩ tới việc vì đứa nhỏ mới viên phòng.”
Nàng cũng muốn sinh một đứa nhỏ cho sư phụ, nếu lớn lên nhìn giống sư phụ thì càng tốt, rất đẹp.
Trọng Vũ không rõ, nhíu mày nói: “Là sao?”
“Chàng không thích ta, phải không?” Sư phụ không nhớ nàng, chắc chắn sẽ không thích nàng, càng không bởi vì nàng bị thương mà đau lòng.
Thích? Hắn nghe tiểu cô nương trong ngực nói đến từ này, trong lòng run rẩy. Hắn đích xác không có thích cô nương nào, hắn cưới nàng, nàng ở bên cạnh hắn thay hắn hầu hạ chuyện cơm nước, hắn cảm thấy không hề bài xích nàng.
Hết đều hưởng thụ hết thảy.
Hơn nữa, nghe nàng nói đầu gối bị đau… hắn thế nhưng lại cảm thấy đau lòng.
“Chàng nói, nếu ta mang thai đứa nhỏ, chàng sẽ không đến đây nữa. Khi dễ người khác như vậy, ta mới không cần.” Nói xong, nước mắt lạch cạch rơi xuống.
Trọng Vũ sờ mặt nàng, phát giác lòng bàn tay một mảnh ướt át, ngữ khí ôn hòa: “Nàng khóc cái gì?” Hắn cái gì cũng chưa nói, nàng đã khóc rồi.
Thấy nàng không trả lời, Trọng Vũ cẩn thận nghĩ lại lời nói của nàng, ôn hòa nói: “Nói như vậy, nàng thích ở cùng phòng với ta?” Không phải nàng để ý chuyện cùng hắn viên phòng, chuyện nàng để ý là khi có đứa nhỏ, hắn sẽ không đến đây nữa.
Nàng là người khiến hắn thấy vui, hắn thích nàng.
Nghe âm thanh nức nở của nàng, Trọng Vũ đau lòng, vỗ về lưng nàng an ủi: “Đừng khóc, về sau mỗi ngày ta sẽ ở lại đây, còn không được sao?”
“Thật vậy chăng?” Đường Táo không dám tin, ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt trong suốt.
“Bất quá nàng phải nói cho ta biết, hôm nay vì sao lại đi gặp Phù Yến?” Buổi trưa hắn tức giận là vì nàng không đồng ý viên phòng cùng hắn, còn đi tìm Phù Yến.
Lời sư phụ nói có thể ngửi thấy được chút vị chua, Đường Táo biết sư phụ là một bình dấm chua, ngữ khí bực mình này, nghe rất quen thuộc, lúc nghe thấy có chút kinh ngạc… nàng còn nghĩ là sư phụ không thích nàng.
“Ta chọc chàng tức giận, cho nên mới đi tìm Phù Yến giúp ta, ta..ta không biết những người khác.”
Hóa ra là như vậy. Trọng Vũ cong môi lên, đưa tay lau nước mắt cho nàng, rồi sau đó nghĩ tới điều gì, cầm lấy mặt nàng hôn xuống.
Bất thình lình xảy ra tình huống quen thuộc như vậy, Đường Táo có chút choáng váng, nàng ngẩn người, lúc sau cũng hôn lại hắn.
“Ta đói bụng.” Trọng Vũ đột nhiên nói ra câu này, ngữ khí có chút nghiêm trang.
“A?” Đường Táo ngẩn ra, hóa ra sư phụ chưa ăn tối sao? Liền vội vàng đau lòng, vội nói: “Ta lập tức đi làm.”
Trọng Vũ cười, đưa tay ra ôm nàng không cho nàng đi, đem mặt chôn ở cần cổ nàng, cắn thịt non trên cổ nàng, thở ra hơi thở ấm nóng, tiếng nói trầm thấp: “Ta muốn… ăn táo.”
Ăn táo?
Thanh âm trầm thấp như vậy, làm cho Đường Táo lập tức đỏ mặt, lời này có ý gì, tất nhiên là nàng biết. Đường Táo ấp úng muốn nói điều gì, miệng liền bị che lại, nàng cũng không nhăn nhó, đưa tay lên để ở trước ngực sư phụ, để hắn hôn.
Nàng muốn cùng sư phụ thân cận.
Một lúc sau, Trọng Vũ ôm lấy nàng, cau mày nói: “Thật kỳ quái.”
“Ân?” Đường Táo nghi hoặc.
“Rĩ ràng là lần đầu hôn nàng, như thế nào cảm giác lại… có chút thân thuộc?” Trọng Vũ có chút buồn bực.
Đường Táo nở nụ cười, đầu cọ vào ngực hắn, trêu ghẹo nói:”Hay đã từng làm như vậy với cô nương khác?’
“Nói bậy.” Trọng Vũ đưa tay đánh một phát lên đùi nàng: “Ta chưa bao giờ thân cận với người khác.” Bên cạnh hắn trước giờ đều không có một nữ tử nào cả.
Khí lực sư phụ không lớn, nhưng Đường Táo cố tình kêu một tiếng, lúc sau nói: “Vậy có thể là trong mộng hay không?”
Trong mộng sao? Trọng Vũ nhíu mày, nhớ lại giấc mộng đêm qua, tuy rằng tức giận, từ lúc trở về Di Lan Cư, đầu óc đều là thân thể mềm mại của nàng, lúc sau hắn ngủ, trong mộng lại…
Cái mộng kia, làm cho hô hấp Trọng Vũ dồn dập, hiện giờ đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngưc, hắn bất chấp tất cả, cúi đầu hôn nàng.
Sư phụ muốn hôn nàng, tất nhiên Đường Táo sẽ không cự tuyệt, chỉ là chợt nhận thấy thân thể sư phụ có chút bất thường, rất quen thuộc, vội đỏ mặt đẩy hắn ra.
Trọng Vũ bất mãn cầm lấy hai tay nghịch ngợm của nàng, hợp tình hợp lý nói: “Nàng đã nói là nàng nguyện ý.”
“Nhưng, chỉ là…”
Dứt lời hắn liền cởi hết quần áo của nàng, bên ngoài có chút lạnh, Đường Táo run rẩy, thấy sư phụ càng lúc càng mãnh liệt, liền biết là không ngăn được, toàn bộ thân mình bị hắn ôm ở trên ghế, liền nhịn không được vỗ vai hắn.
Bay ngày còn không tính, nếu ở trên ghế, nàng…nàng thật sự ăn không tiêu.
“Đi vào trong, được không?” Đường Táo kéo ống tay sư phụ, nhỏ giọng năn nỉ.
Nàng không muốn ở chỗ này.
Tiểu mỹ nhân trong ngực không cự tuyệt, trong lòng Trọng Vũ vừa vội lại vừa sướng, tất nhiên vui vẻ đồng ý.
Dứt lời, liền ôm nàng bước về phía giường.