Hắn nhấp nước làm ướt môi trước sau đó uống một ngụm nhỏ làm trơn cổ họng cuối cùng mới uống hết nước ấm còn lại trong cốc.
Toàn bộ quá trình Tây Tư Diên nhẫn nhục chịu khó nâng cốc giúp hắn, đút xong thì đứng dậy rót cốc thứ hai, lần này Tiêu Tê uống rất nhanh, hầu kết chuyển động lên xuống liên tục, mãi đến già nửa cốc thứ ba hắn mới mím môi lắc đầu một cái ra hiệu vậy là đủ rồi.
Tây Tư Diên để cốc xuống rồi hạ thấp gối đầu cho hắn, xong xuôi anh mới ngồi xuống bên giường mở ba lô ra gấp từng món quần áo cất vào trong.
"Phải đi à?"
"Đúng thế." Khỉ Ốm để chân trần ngồi xổm trên ghế, tay cầm dao bình tĩnh gọt vỏ táo, "Bệnh nhân mỗi người nửa quả, Sith và tôi chỉ có thể ăn chút vỏ cho đỡ thèm."
Chăn giường bên cạnh bỗng nhiên bị xốc lên, lúc này Tiêu Tê mới để ý bên đó cũng có người nằm.
Trên trán Lâm Hổ quấn một vòng vải băng, trên băng không có máu thấm ra nhưng vẻ mặt ủ rũ, khẽ thì thào: "Em không ăn, cho anh Lâm Tây đi."
Giọng nói của cậu nhỏ không còn sự ngây thơ hồn nhiên thêm cả chút không biết sợ của trẻ con như trước đây nữa, tựa như trong một đêm đã trưởng thành bỗng nhiên hiểu được phải nói nhỏ ra chiều trưởng thành, nhưng như vậy mới phù hợp với lời giải thích về tuổi tác của nó.
Tiêu Tê hơi kinh ngạc nhìn Lâm Hổ, người sau nhìn hắn một giây rồi nhanh chóng xấu hổ dời mắt đi, tự bọc mình vào trong chăn rồi chào hỏi với hắn trước: "...!Chào anh, em là Lâm Hổ."
"Nó đây là...?" Tiêu Tê dùng ngón tay trỏ chỉ lên huyệt thái dương của mình, "Tốt rồi?"
"Ai biết được." Khỉ Ốm thở dài, gã nhìn Lâm Hổ cuộn thành đống ở trên giường rồi dùng khẩu hình nói với Tiêu Tê: "Áy náy chuyện hai người chị."
Tiêu Tê không hiểu thì thầm hỏi lại: "Hai người?"
Tây Tư Diên cúi người, khuỷu tay chống bên cạnh cổ hắn rồi thì thầm bên tai giải thích: "Tưởng Nguyệt Ngôn chết rồi." Tiêu Tê hoàn toàn không có cách nào bỏ qua cảm giác hơi thở nóng bỏng phảng phất bên tai, đầu óc hắn trống rỗng mãi đến một giây sau mới kịp phản ứng —— Tưởng Nguyệt Ngôn chết rồi??
"Chết như thế nào?"
"Thẩm đội nói Lâm Hổ lạc đường, Tưởng Nguyệt Ngôn lại đúng lúc trực ban ngay đêm đó, đi tìm thằng bé rồi bị tang thi cắn chết tươi."
"Lâm Hổ nói thế nào?"
"Nó không nhớ rõ."
"Không nhớ rõ?" Tiêu Tê nghi ngờ cau mày lại, "Thế nó nhớ được chuyện gì lúc trước?"
Tây Tư Diên ngước mắt lên rồi lại hạ xuống, châm chước câu nói, dừng một chút mới nói tiếp: "Nhớ tới chị gái của nó."
Thế thì thà không tỉnh lại còn hơn! Tiêu Tê đồng tình thở dài, Khỉ Ốm bên kia gọt táo xong thì hung hăng lôi Lâm Hổ ra từ trong chăn rồi nhét nửa quả táo vào miệng nó, đến khi gã đưa cho Tiêu Tê nửa quả còn lại thì ra vẻ vô cùng không nỡ.
Tiêu Tê vốn cũng chẳng thèm khách sáo với gã, vừa rồi còn yếu đuối mất sức đến mức uống nước cũng khó mà lúc này cái bộ dạng cướp táo thì lại sung sức hăng hái vô cùng.
"Tiêu Tê, ngày mai chúng tôi phải đi rồi, hỏi lại anh một lần nữa, anh có theo chúng tôi đến Tây Dương không?"
Trong lòng Tiêu Tê sớm đã có đáp án, lúc này lại ra vẻ nói: "Sao thế, không nỡ à, còn muốn giữ tôi lại lần nữa hả?" "Thật sự không có." Khỉ Ốm đắc ý nhíu mày, "Ý của tôi là xe chật rồi không ngồi được, anh đừng mặt dầy mày dạn quấn lấy Sith nữa, tranh thủ đêm nay nói lời từ biệt nhau đi."
Trong phút chốc Tiêu Tê thu lại nụ cười, híp mắt hỏi: "Có ý gì? Cậu, Lưu Huy, Tư Diên, còn có ai nữa?"
"Lâm Hổ và Tiểu Ngư đó." Khỉ Ốm vui vẻ nói: "Dư Uyển Ương muốn đi cùng chúng ta." Tiêu Tê lười hỏi tại sao, chỉ giả vờ giận dỗi nói: "Cho nên cậu vứt bỏ tôi? Thấy sắc quên nghĩa!"
"Không phải lúc đó anh nói thấy bệnh viện rồi thả anh xuống là được à, chúng tôi đã vượt mục tiêu chữa khỏi bệnh cho anh luôn rồi, anh còn chưa bằng lòng chỗ nào mà không chịu đi!"
"Sẽ không đi!" Tiêu Tê đột nhiên bật dậy ôm lấy eo Tây Tư Diên, "Hoặc là để Tư Diên lại còn các cậu thì xéo!"
Lúc này Lâm Hổ lén lút vén chăn thành một cái khe, nhỏ giọng nói: "Nếu không ngồi được thì để em ở lại..."
"Được rồi được rồi, đùa thôi, chen tí là ngồi được ngay đúng không?" Khỉ Ốm đùa bệnh nhân đến sung sướng, dựa lưng vào ghế, nói: "Lâm Hổ nhất định phải theo chúng ta đi, Thẩm đội không chịu nhận em, tranh thủ đêm nay đi tạm biệt anh ta đi."
"Không thèm!" Hai chữ của Lâm Hổ như đang nín giận, thằng bé lại tung chăn lên che kín người.
Khỉ Ốm bị nó hỉ nộ vô thường trở mặt nhanh như lật bánh chọc cho hết cách chỉ đành quay người chuyển sang nói với Tiêu Tê về chuyện hắn hôn mê.
"Cô gái bị thủng một lỗ trên bụng trở về cùng các anh cũng mạng lớn lắm đấy, ruột cũng sắp rơi ra đến nơi nhưng nằm hai ngày là tỉnh rồi, nghe nói cũng đang dần chuyển biến tốt."
"Cháu gái Cù lão cũng rất may mắn, ba chiếc xe chỉ có một chiếc về được, cô bé ở trên xe đó." Khỉ Ốm nhai vỏ táo rồn rột, "Còn một người phụ nữ mặt tròn buộc tóc đuôi ngựa?" Hắn khua khoắng tay hai ba lần Tiêu Tê mới phản ứng lại, "Tư Điềm? Có phải bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông rất gầy mắt cũng nhỏ."
"Đúng! Các anh có thù với cô ta đúng không, Sith vừa thấy cô ta thì rất lạnh lùng." Khỉ Ốm oán trách lườm Tây Tư Diên một cái, "Hỏi cũng không nói."
Tiêu Tê nháy mắt mấy cái với nhân vật chính câu chuyện đang ngồi sát bên đùi mình không tiếng động dò hỏi xảy ra chuyện gì.
Tây Tư Diên mặt không đổi sắc đối diện với tầm mắt của hắn, sau khi thu dọn xong cái áo sơ mi cuối cùng anh mới cúi người lại thì thầm bên tai hắn một lần nữa, cố ý phớt lờ Khỉ Ốm chỉ tâm sự với hắn.
"Đứa bé kia tay chân không sạch sẽ, sau khi bị phát hiện chính Tư Điềm đã giết nó." Tây Tư Diên hạ mi che khuất cảm xúc trong đôi mắt đang chực trào ra ngoài, "Xem như là cứu Cù Đào một mạng, Cù lão thưởng cho cô ta một đống đồ ăn và vũ khí.
Cô ta rất đắc ý."
Tiêu Tê nhột đến không nhịn được phải rụt cổ lại, tầm mắt của hắn dính chặt lấy đôi môi đỏ hồng của Tây Tư Diên, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó tôi mất hứng." Tây Tư Diên nói như chuyện đương nhiên, Tiêu Tê nghe vậy thì trầm giọng bật cười, "Tức tối với cô ta làm gì, đừng không vui nữa, tôi báo thù cho cậu."
Tây Tư Diên mím môi nhỏm dậy, anh đương nhiên còn chưa đến mức canh