Lúc Tiêu Tê xuống lầu cảm thấy mình như thiểu năng chẳng khác gì học sinh tiểu học cãi nhau cả, cô nói tôi mang tội giết người thì tôi đây cũng bật lại, nhưng người phụ nữ này dám lên mặt với Tây Tư Diên trước khi đi không đâm cô ta một dao thì không thoải mái được.
Tên và thân phận đều là nói bừa, chẳng lẽ Tư Điềm còn có khả năng vặn vẹo lại hắn?
Từ sau khi Tưởng Nguyệt Ngôn có chuyện toàn bộ khu Tây đều bị niêm phong, toàn bộ gia đình sống trong khu khám cấp cứu chuyển sang khu nội trú, hiện tại chỉ có đội lính đánh thuê tuần tra xung quanh còn thời gian khác cơ bản không có người ở.
Ban đầu Tiêu Tê muốn đi tìm Thẩm Trạch Đồng nói chuyện nhưng đến khu Tây mới biết hôm qua Thẩm đội đã tự mình dẫn đoàn tới Khả Bắc càn quét thế lực còn sót lại.
Sau đó lúc quay về hắn gặp được đội trưởng đội hai, còn bị chết sống quấn lấy hỏi ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tôi không biết, tôi không rõ, tôi không thấy gì cả, Tiêu Tê há mồm phun ra ba câu không biết, kẻ ngốc ở đây là đội trưởng đội hai bị lời của hắn tẩy não thành đứa ngu.
"Chẳng lẽ nói còn có phe thứ ba? Là họ ngầm giúp đỡ?" Đội trưởng đội hai cũng hết cách, đến cái suy nghĩ ảo ma như thế cũng phun ra được.
"Ồ ~!" Tiêu Tê được thông não, "Chẳng trách tôi nhặt được súng bắn tỉa, thì ra họ cố ý để lại nơi đó!"
Đội trưởng đội hai nhìn Tiêu Tê với ánh mắt đang nhìn một tên ngốc bạch ngọt, như muốn dùng mắt thường nhìn xuyên qua đầu của hắn xem bên trong được cấu tạo như thế nào, "Tôi tưởng súng anh tự mang chứ thế ra là nhặt được à? Anh nghĩ gì đấy, nhặt súng bắn tỉa trên đất?"
"Tôi cũng thấy lạ nhưng tình huống lúc đó khẩn cấp không để ý nhiều như vậy." Tiêu Tê còn đang cây ngay không sợ chết đứng vì mình ngây thơ, ban đầu đội trưởng đội hai còn bình tĩnh, chẳng qua chỉ là một tên nhút nhát thôi nhưng cuối cùng cũng bị Tiêu Tê đánh bại.
Hắn thật lòng cảm thấy người trước mặt này thật thú vị, vận may nghịch thiên, không phải ai cũng có thể chạy vào kho vũ khí rồi lông tóc vô thương trốn ra được, ngốc đến đáng yêu, dù có là giả vờ thì có thể nói nhảm đến mức độ này cũng là bản lĩnh của hắn.
Đội trưởng đội hai vuốt phẳng nếp nhăn trên áo của Tiêu Tê, "Không cần quan tâm nhiều, nghe nói ngày mai các anh sẽ đi, có duyên sẽ gặp lại."
Tiêu Tê tiến lên cho đội trưởng đội hai một cái ôm, hắn biết mình đã qua được cửa này nên mười phần sung sướng ban cho đối phương một nụ cười tươi rói, "Ừ, có duyên sẽ gặp lại."
Một chữ "duyên phận" quả thật là tạo hóa trêu người, lúc trước hắn nghĩ tất cả biện pháp thậm chí không tiếc giả chết cho thân phận Tiêu Tê để rời khỏi khu bảo tồn Tây Dương, hiện tại hắn lại cam tâm tình nguyện một lần nữa lên xe quay về.
Dư Uyển Ương ngồi một mình trên ghế phó lại, xếp sau là Tiêu Tê, Tây Tư Diên, Khỉ Ốm và Lâm Hổ chen chúc trên đường núi quanh co chín khúc mười tám đoạn, Khỉ Ốm lớn tiếng rít gào: "Mèo con chết tiệt, ngồi lên đùi chị Tiểu Ngư đi!"
"Em, sao em có thể ngồi lên đùi chị ấy? Muốn đi thì anh đi ấy!" Sau khi tỉnh táo Lâm Hổ đột nhiên hiểu được rất nhiều chuyện trước đây có nghĩ thế nào cũng không hiểu, đồng thời nó cũng không thể nào biểu hiện ngây thơ vô tâm vô phế như trước đây được nữa, Khỉ Ốm nghe vậy nhỏ giọng hầm hừ nói: "Anh cũng muốn lắm nhưng người ta không cho."
Lưu Huy một mình một ghế, trong cốp sau chất đầy đồ ăn và vũ khí Cù lão mới cho, nhiều đến trào cả ra, "Đúng rồi Tiêu Tê, cái hộp Cù lão đưa anh...!lẩu tự sôi ý, trước tận thế cũng nổi lắm, dưới đáy có một túi vôi gặp nước là tự sôi lên."
Người nằm ngay đơ ở ghế sau động động lỗ tai, khá là hưng phấn ngẩng đầu lên khỏi gối ôm thỏ bông, "Thật à?"
"Không phải anh sống chết đòi ăn lẩu sao, tôi với Tây Tư Diên đến kho thuận tay mang về cho anh đấy."
Tiêu Tê hí hửng quay đầu vươn tay chọc eo Tây Tư Diên, "Tư Diên quan tâm tôi quá, tôi chỉ thuận miệng thôi mà cậu lại nhớ trong lòng."
Tài xế tức giận gần chết, vỗ mạnh vô-lăng quát lên với đằng sau: "Là tôi VÀ Tây Tư Diên, tôi là người hành động còn Tây Tư Diên chỉ có trách nhiệm xách giỏ!!"
"Tư Diên, cậu ngồi dịch sang đây với tôi một chút, đừng ngồi gần đám động vật quý hiếm cần bảo vệ." "Đồ hẹp hòi kia, anh muốn chết à! Mèo Con mau cắn đi!"
Lưu Huy: "..." Hắn quyết định đàng hoàng lái xe, hiện tại không thể đi đường quốc lộ, vậy thì đi đường nhỏ lắc chết bốn con nghiệt súc phía sau luôn.
"Tiêu Tê, sao anh phải dùng tên giả là Lâm Tây?" Dư Uyển Ương nghe bọn họ đùa giỡn hồi lâu đột nhiên nhẹ giọng hỏi, tiếng kêu gào của Khỉ Ốm bỗng im bặt, một mặt là tôn trọng crush hiếm khi lên tiếng, mặt khác gã quả thật cũng rất hứng thú với vấn đề này.
Lâm Hổ ôm gấu bông chớp mắt mấy cái, so với Tiêu Tê ôm gối thỏ bông thì một người dễ thương thật còn một kẻ là cố ý tỏ ra dễ thương, bây giờ nghe chị Tiểu Ngư nói Tiêu Tê nửa ngày không phản ứng lại ai là ai.
"Nói cho mọi người cũng không có gì." Tiêu Tê thả lỏng dựa vào lưng ghế, "Người phụ nữ của đội trưởng chiến đội lớn thứ hai Tây Dương quyến rũ tôi, sau khi bị từ chối thì thẹn quá hóa giận, trở mặt tố cáo nói tôi quấy rối cô ta."
"Sau đó các đội trưởng khác xa lánh tôi, phái tôi đi làm những nhiệm vụ nguy hiểm nhất, sau đó nữa lại nhân lúc tôi sốt mê man không có ý thức tiêm virus zombie vào cơ thể tôi, ném tôi vào kho hàng chứa đầy zombie, nếu không gặp được các cậu thì tôi ngỏm củ tỏi rồi." Tiêu Tê đúng lúc tâng bốc tất cả mọi người, tuy rằng dối trá không có thành ý nhưng Khỉ Ốm và Lưu Huy nghe được vẫn thấy vui.
Mặc dù trải nghiệm này cũng không có gì thậm chí còn có chút cũ rích nhưng với những người đang mệt mỏi lại được nghe mấy lời đồn đại tình ái hồng phấn thế này thì vẫn thích lắm.
Dư Hoàn Ương nghe xong mười phần căm phẫn