*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Tuyền Uri
Sau khi từ nhà Ngưu Đại Bằng trở về, vì chân bị thương, tôi xin nghỉ khoảng một tuần, Thư Lượng cũng không tới lớp, ở nhà với tôi, từ sau chuyện bị thương ở chân, giữa hai người chúng tôi có chút ám muội, đám học trò dường như cũng cảm nhận được, ánh mắt khi nhìn chúng tôi đều quái quái.
Không biết lấy được tin tức từ chỗ nào, hôm này, có một vị khách bất ngờ đến nhà tôi, học trưởng của tôi, Trần Nhiên.
Lượng đối với sự tới thăm của học trưởng, rõ ràng là không hoan nghênh, nhưng có thể thấy được, cậu đang ẩn nhẫn.
“Ngồi.” Cậu ta nói với học trưởng, hết sức khống chế giọng điệu của mình, nói rồi còn cười cười, khóe miệng rất căng, nhìn lên còn có chút khó chịu. Có lẽ cậu ta nhận thấy mình có chút không đúng, nói có chút chuyện phải ra ngoài gọi điện thoại. Tôi gật gật đầu, phải một lúc lâu cậu ta mới trở lại, nhìn lên thấy bình tĩnh nhiều rồi.
“Tiểu Lượng, đi rót chút trà đi.”
Khoát Thư Lượng nghe lời đi tới bếp, sau khi thấy cậu ta đi rồi, học trưởng hỏi “tiểu Vân, cậu ta là?”
“Là học trò của em.”
"Oh......" Hiệu trưởng thoáng có chút đăm chiêu nhìn tôi, cười khổ rằng “Cậu ta hình như rất thích em.”
“Anh muốn nói gì?” Tôi cũng thừa nhận, Lượng đối với tôi có một loại tình cảm không rõ ràng, nhưng tôi không muốn cái tầng quan hệ này bị người khác tới phá vỡ.
“Anh chỉ muốn cho em hiểu rõ được tâm ý của anh mà thôi, anh đã chia tay với cô ấy rồi, nếu có một ngày………anh chỉ là “nếu”, em vẫn chưa tìm được người trong lòng kia, hoặc là, người ta đối với em không đủ tốt, anh muốn
xin em cho anh được một lần nữa yêu em, có cơ hội thương yêu em, được không?”
Tôi không biết nên trả lời như thế nào, một giọng nói nam tính mang đầy nộ khí ở phía sau hai người chúng tôi đột nhiên bộc phát.
“Nằm mơ!”
Tim tôi giật bắn lên, nhanh chóng quay đầu lại.
Chỉ thấy Thư Lượng nộ khí bừng bừng đứng tại nơi đó, nét mặt đanh thép, huyệt thái dương hai bên trán hiện rỗ đang giật giật, tiếng ngựa gầm Ngự dụng của dì Quỳnh Dao đoán chừng cũng phải chịu kém cỏi hơn, cậu ta, giận quả thật không nhẹ chút nào.
“Lượng…………” Tôi yếu ớt thở dài, hiểu rõ cậu ta có tính nóng nảy, trong lúc nhất thời, tôi cũng đau đầu, thật sự sợ Thư Lượng điên lên, làm bị thương người ta thì không hay rồi.
Thư Lượng không nhìn tôi, đôi mắt như có lửa trừng trừng nhìn học trưởng. Gần như cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi nói cho ông biết, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau sau nữa, cô ấy đều thuộc về tôi. Ông cút!”
Tôi nhất thời ngây ra, tim đập nhanh hơn, đây là đang thổ lộ sao? Đây còn là lần đầu tiên Thư Lượng nói 1 câu hoàn chỉnh như vậy. (sau này mới biết, những lời đó thật ra là cậu ta xem phim thần tượng Đài Loan học được –!)
Học trưởng nheo mắt lại, trầm tĩnh nói: “Bất luận thế nào,