*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Tuyền Uri
Nguồn:
Rốt cuộc, tôi cũng đã đồng ý lời cầu hôn của Lượng, nhưng ước định đính hôn trước, tin tức này một khi truyền ra, tôi đã phải nghênh đón một “tình địch”.
Trông thấy người con gái xinh đẹp trước mắt, nếu tay của cô lúc này không kéo Lượng nhà chúng tôi, tôi sẽ rất thật tâm nói một câu “Cô rất xinh đẹp,” bây giờ, tôi chỉ muốn chào đón gia đình cô ta.
Càng khiến tôi tức giận là, Hoát Thư Lượng cư nhiên không có né tránh! Đúng là thanh mai trúc mã mà! Nghe Trần Mặc nói, đây là Cố Uyển Đình từ nhỏ cùng Lượng lớn lên, là nữ sinh duy nhất lúc trước không bị Lượng bài xích, nhưng không bài xích thì cũng phải hạn chế việc khoác tay như vậy chứ, Cố gia và Hoát gia là thế giao, hai người bọn họ từ nhỏ vốn đã là cô dâu chú rể nhỏ, sau này vì cha mẹ Thư Lượng mất mà không thành, thì ra tôi đã trở thành người thứ 3? Vậy sao còn kéo cô vào cho rắc rối! Nghe nói cô Cố Uyển Đình này vì Thư Lượng mà 5 năm trước đã đi Mỹ nghiên cứu về tấm lý học, còn cô thì lớn hơn Lượng 2 tuổi, thật đúng không chịu nổi mà!
Khó chịu! Siêu cấp khó chịu!
Cố Uyển Đình nhìn chăm chú Thư Lượng cười, Thư Lượng cũng cười theo, cậu ta đã không nhớ vừa rồi cô kể câu chuyện cười dạng gì rồi.
Từ lúc Vân đồng ý lời cầu hôn của cậu, thế giới của cậu đều sáng lên, mỗi ngày biểu cảm trên mặt dường như chỉ có cười, thật sự rất hạnh phúc!
Lau miệng nói: “Cô vào
phòng vệ sinh chút.”
Lượng nghe vậy, lập tức đưa tay đỡ tôi, nhưng tay vừa chạm tới tôi, liền bị tôi nhẹ nhàng đẩy ra, hành động của tôi khiến cậu kinh ngạc.
“Cô tự đi được rồi.” Giọng lạnh nhạt như cách xa ngàn dặm, cánh tay này vừa nãy bị người con gái kia kéo rồi!
Không nhìn hai người bèn mở cửa đi ra ngoài.
“A——“ Ai nói rằng người ta xui xẻo, uống nước và nghiến răng! Một nhân viên phục vụ bưng nước va vào tôi ở khúc cua, nước sôi a! Bàn tay nhỏ đó a-
Thư Lượng ngồi ở ghế chợt nghe một tiếng “A” thất thanh bên ngoài.
Là tiếng Vân!
Hoát Thư Lượng không nghĩ gì cả xông ra ngoài, thấy Vân đang ôm lấy tay, lập tức kéo tay Vân lại, cả bàn tay đều ửng đỏ, thấy nét mặt khó chịu của Vân, Thư Lượng cảm thấy tim mình như thắt lại, hằm hằm tức giận với nhân viên phục vụ đang lóng nga lóng ngóng, đẩy anh ta ngã ra sàn, mặt tối sầm nói: “Phỏng rồi, em thổi tay cho cô! Gọi giám đốc của các người tới!” Cậu cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình, cậu cũng không thể phát hỏa, Vân đã đồng ý lời cầu hôn của cậu, cậu không thể làm ra chuyện gì để cho cô hối hận được.
Tôi khẽ kéo tay áo Thư Lượng, lắc lắc đầu nói:
“Bỏ qua đi, người ta cũng không phải cố ý, đừng làm khó cậu ta.”