Vết thương trên tay không quá một tuần liền khỏi, chỉ lát nữa là phải tới trường rồi, hôm nay học trưởng hẹn tôi bàn về báo cáo học thuật, tôi không nói với Lượng, sợ cậu ấy sẽ không vui, sẽ không cho tôi ra ngoài, mà tôi quả thực đã đánh giá thấp lực lượng tình địch, về tới nhà, đôi giày của Lượng nói cho tôi biết, Cố Uyển Đình đã đem “tấm ảnh khác thường” của tôi cho cậu xem, người con gái này thật là ác!
Trên bàn cơm, Thư Lượng ăn vài miếng cơm “Hôm nay gọi điện thoại cô tắt nguồn.”
“Điện thoại hết pin.” Chu chu miệng, ý bảo điện thoại đang đặt cạnh ti vi để sạc pin đó.
Thư Lượng nhìn sang, không nói gì, đổi đề tài:
“Trong tấm ảnh là ai?” Vì chỉ có một bóng lưng, cậu không nhìn rõ, nhưng rất đáng sợ, sợ Vân bị người đàn ông này câu mất, trộm lấy trái tim, đến lúc đó cậu phải làm sao?
“Ồ, đó là học trưởng của cô thời đại học, chính là người lần trước cô bị thương đã tới thăm cô đó.”
Thư Lượng cố làm ra vẻ lơ đãng nói: “Người đó thật sự chỉ là học trưởng của cô?” Học trưởng có cần thời điểm bị bệnh rồi háo hức tới thăm như vậy không! Còn được đặc phép đến nhà Vân, cậu biết, Vân không thích người khác tới nhà của mình, đó là thế giới của cô, bây giờ là của bọn họ, nghĩ đến đây, tức giận trong lòng dần dần dâng lên.
Nhìn trộm cậu “Anh ấy đã từng là bạn trai cô.”
Thấy cậu cả người cứng lại, lập tức giải thích nói “Cô chỉ là cùng học trưởng đi ra ngoài bàn chuyện công việc mà thôi.”
Thư Lượng cúi đầu, buồn bực không lên tiếng, và vài miếng cơm, buông một câu, rồi trở về phòng của mình.
Tôi bưng chén, ngây ra một hồi.
Thu dọn xong đồ trên bàn ăn, rửa một trái táo khá to, bổ thành từng miếng nhỏ một, bưng tới cửa phòng Thư Lượng kêu cậu dậy ăn, cốt để cậu hạ hỏa, bớt giận dữ, cậu lại không mở cửa.
Một hồi lâu mới truyền lại giọng buồn buồn của Thư Lượng, “Em ngủ rồi, không ăn nữa.”
Vẫn là một đứa trẻ, buồn cười đi ra ngoài.
Lượng ở trong phòng vẫn đang khắc chế mình, không ngừng nói với mình, cậu không thể tức giận, không thể phẫn nộ, không thể đánh người…… không thể tức giận, không thể phẫn nộ, không thể đánh người…..
Một đêm mất ngủ……….
“Vì sao phải mời học trưởng?”
“Anh ta chẳng phải là học trưởng của em sao?”
Lượng nhớ tới lời Cố Uyển Đình nói với cậu, phải ân ái mặn nồng trước mặt học trưởng, như vậy học trưởng mới thấy khó mà lui, sẽ không quấn lấy Vân nữa.
“Chuyện của cô với học trưởng đã qua lâu rồi.”
“Lúc trước em đã đả thương anh ta, coi như là lời xin lỗi mà.” Đôi mắt vô tội chớp chớp, hàng lông mi dài quạt quạt……….
Đôi mắt mở to, tên nhóc này đang làm nũng? Cư nhiên lại dùng chiêu mỹ nam kế ra! Thở dài một hơi đồng ý, càng lúc càng không cách nào ngăn cản nổi sức quyến rũ của cậu!
Đang khi chúng tôi tới nhà Lượng, trông thấy Cố Uyển Đình nghiễm nhiên như một nữ chủ nhân hoa chân múa tay sai bảo người giúp việc.
Có âm mưu, tuyệt
đối có âm mưu!
“Lượng, các người tới rồi.” Cố Uyển Đình cười đi tới, kéo Lượng, động tác tự nhiên mà thành thục.
Tôi nhịn!
Lúc ở hoa viên nướng thịt, Cố Uyển Đình thiếu điều ngồi lên người Lượng.
Tôi lại nhịn!
“Vân, ăn đùi gà nè!” Thư Sáng đem đùi gà đã nướng chín đưa cho tôi.
“Ngấy lắm.” Lạnh lùng mở miệng.
Thư Lượng thấy tôi hờn, lung túng, cũng không dám nói thêm một lời.
“Ngô này nướng chín rồi.” Học trưởng dịu dàng nói, đưa ngô đã nướng chín cho tôi.
Pạch! Ngô trên tay anh bị Lượng đánh rơi xuống đất.
Học trưởng mặt lung túng.
“Ha ha ha, anh đừng thấy Lượng nhà chúng tôi lớn bằng chừng này rồi, kỳ thực nội tâm vẫn như một đứa trẻ vậy.”
Lượng nhà cô? Lượng nhà cô? Cái gì mà Lượng nhà cô!
Khoát Thư Lượng có chút bất an nhìn Vân, tại sao Vân lại không tức giận, Cố Uyển Đình nói, chỉ cần thân cận với chị ấy, Vân sẽ ghen, sẽ tức giận, nếu không tức giận có nghĩa là không yêu cậu.
Lúc này điện thoại học trưởng vang lên, Lượng cả kinh, điện thoại giống nhau, chuông điện thoại cũng giống nhau, đây là ý gì chứ? Đột nhiên trong mắt Khoát Thư Lượng xẹt qua một tia dữ tợn.
Học trưởng đi nghe điện thoại, tôi tiếp tục nướng thịt.
Thư Lượng đi tới đứng bên cạnh tôi, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi.
Đang khi tôi bị nhìn chằm chằm một cách khó hiểu, muốn sờ lên mặt xem có phải dính thứ gì đó lạ hay không, không kịp phòng bị, trên mặt liền ướt, là Thư Lượng hôn xuống mặt tôi.
Đẩy Thư Lượng ra nói đừng nháo nữa, lão nương trong lòng vẫn còn tức giận đây.
Không ngờ cậu ta lại xoay tôi lại, hôn lên. Lúc mới đầu động tác cậu rất dịu dàng, nhưng thời điểm tôi liều mạng né tránh cậu ta càng hung hăng, ta bị sợ đến gần như sắp hôn mê, hai người còn lại trong hoa viên giương mắt nhìn.
Khi tất cả dừng lại, Lượng dùng sức ôm lấy tôi, thì thầm vào tai tôi: “Vân, em thật sự yêu cô! Rất yêu! Luôn luôn yêu cô!”
Trong lòng có chút ngọt ngào, lại nói: “Đừng nháo.”
Nằm trên người Thư Lượng, đầu hướng về Cố Uyển Đình nói: “Xin hỏi, muối ở đâu?” Trong lòng hét lên, thấy chưa, thấy chưa, người Lượng yêu là tôi!