Tôn An vừa đứng dậy, nghe thấy động tĩnh sau lưng, không chờ gã quay đầu, một thanh đoản kiếm sắc bén đã đè lên gáy gã:- Ngươi dám gọi bậy, ta một kiếm chém đầu ngươi!- Là… Khánh ca nhi?Tôn An nghe ra được giọng nói sau lưng.- Chính là ta!Lý Diên Khánh lạnh lùng nói.- Ngươi thu kiếm trước, ngươi muốn biết cái gì ta đều nói cho ngươi.Lý Diên Khánh kinh ngạc trong lòng, liền thu kiếm đi tới phía trước mặt gã, nhìn khuôn mặt to tròn như bánh bột của Tôn An lạnh lùng nói:- Ngươi nói đi! Hiện giờ Lưu Thừa Hoằng rốt cuộc ở đâu?Tôn An nhìn hắn nửa ngày, hỏi:- Ta nghe Lưu Thừa Hoằng nói, Bạch Thị Tam Hùng bị người khác giết chết, hẳn là người làm?Lý Diên Khánh gật đầu, Tôn An giơ ngón cái lên khen:- Khánh ca nhi quả nhiên lợi hại, dĩ nhiên một mình giết chết ba huynh đệ Bạch gia, không đơn giản nha!- Đừng nói lời vô ích, mau nói cho ta biết Lưu Thừa Hoằng ở đâu?Tôn An ngồi xuống, ánh mắt giảo hoạt đánh giá Lý Diên Khánh một lát, thản nhiên nói:- Chẳng lẽ Khánh ca nhi không muốn biết tiền căn hậu quả chuyện này sao?- Ngươi biết sao?Lý Diên Khánh ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm gã.Tôn An cười một cái nói:- Lưu Thừa Hoằng đều nói cho ta biết, nếu như Khánh ca nhi muốn biết tiền căn hậu quả, ta chỉ cần mười lạng bạc, nếu như Khánh ca nhi còn muốn biết chỗ ẩn thân cụ thể của Lưu Thừa Hoằng, vậy thì năm mươi lạng bạc, ghi giá công khai, già trẻ không gạt, nếu như Khánh ca nhi nhất định muốn dùng kiếm ép ta nói, vậy có đạt được cũng là tin tức giả.Lý Diên Khánh lấy ra một thỏi vàng nặng năm lượng ném cho gã:- Nói đi!Ánh mắt Tôn An sáng lên, nhận vàng dùng răng cắn một cái, lập tức mặt mày hớn hở cất vàng vào ngực.
Hôm nay gã bị Lưu Thừa Hoằng mượn đi mười lạng bạc, trong lòng vẫn luôn hối hận, không nghĩ tới lại lợi dụng tin tức Lưu Thừa Hoằng kiếm về.Tôn An nhận được chỗ tốt, liền cười tủm tỉm nói:- Lại nói, nguồn gốc chuyện này vẫn bởi vì Khánh ca nhi ngươi.Lý Diên Khánh khinh thường hừ một tiếng nói:- Cũng bởi vì năm năm trước ta đuổi hắn khỏi Lý phủ, hắn vẫn ghi hận trong lòng sao?- Không khác bao nhiêu đâu! Những năm này hắn vẫn luôn thù hận Đại lão gia đánh gãy chân con trai hắn, làm con của hắn thành người thọt, cuối cùng chết trong tay người Nữ Chân, cũng hận Đại lão gia vô tình vô nghĩa đuổi hắn đi.
Mỗi lần uống say, hắn liền nói đời này mình muốn giết hai người, một là Đại lão gia, một là Khánh ca nhi ngươi.- Lưu Phúc đã chết rồi?Lý Diên Khánh ngạc nhiên.Tôn An thở dài:- Ban đầu Lưu Thừa Hoằng tới Liêu Quốc, mở tiệm thợ rèn ở Nam Kinh Liêu Quốc, kết quả hắn và con trai bị trưng binh làm thợ rèn theo quân đội.
Năm trước Lưu Phúc chết trong tay người Nữ Chân, Lưu Thừa Hoằng lại trốn về tìm tới Tam lão gia.
Tam lão gia thương hại con trai hắn bị giết, liền sắp xếp hắn làm quản sự ở quán rượu phủ Đại Danh.- Lưu Phúc bị người Nữ Chân giết chết, có liên quan gì với ta?- Lưu Thừa Hoằng lại không cho là như vậy, hắn nói con trai bị giết là bởi vì chạy không nhanh, mà chạy không nhanh là bị Đại lão gia đánh gãy chân, bị đánh gãy chân là bởi vì ngươi.
Hắn luôn nói thật ra là ngươi đốt từ đường.Lý Diên Khánh hừ một tiếng:- Sau đó thì sao? Nói tiếp đi!- Mấy tháng trước, Tam lão gia nghe nói cha con các ngươi chiếm ba phần trong hiệu lương Lý Ký, cực kỳ tức giận, liền tới phủ Đại Danh tìm tới Lưu Thừa Hoằng nói chuyện thật lâu.
Nghe Lưu Thừa Hoằng nói, Tam lão gia muốn hủy chuyện buôn bán của các ngươi, không lâu sau nghe nói Lưu Thừa Hoằng mật báo với quân đội, nói hiệu lương bán quân lương, chuyện này dường như không thành.
Sau đó Lưu Thừa Hoằng lại tìm đến Bạch Thị Tam Hùng, mời họ ra tay, kết quả cuối cùng ngươi đều biết.- Giết chết Tộc trưởng là ý của Lý Văn Quý?Lý Diên Khánh nghiến răng nghiến lợi hỏi.- Hẳn là không phải, Tam lão gia chỉ là muốn hủy đi chuyện làm ăn của hiệu lương, cũng không muốn giết huynh trưởng.
Là Lưu Thừa Hoằng ý đồ riêng, giết chết Tộc trưởng báo thù cho con trai hắn.
Chẳng qua Tam lão gia biết