Lần này Yến Thanh tới phủ Hà Gian, là đưa một phong thư thay chủ nhân, đây cũng là lần đầu tiên gã đơn độc ra ngoài.
Yến Thanh tràn ngập phấn khởi, trên đường hết nhìn đông tới ngó tây, không ngừng hỏi cái này cái kia với quản sự Nghê Phúc.Nghê Phúc cười ha ha giải thích cho gã, gả chỉ cây cầu đá phía trước nói:- Đó chính là cầu Đại Danh, đừng nhìn hơi cũ kỹ, lại là cây cầu cổ nhất phủ Đại Danh chúng ta, xây dựng vào năm Đại Nghiệp thứ tư triều Tùy, mấy trăm năm, trải qua mưa gió không ngã.Yến Thanh tò mò đánh giá cầu đá trước mắt, liền thấy một thiếu niên làn da ngăm đen áo đuôi ngắn đứng trên cầu, sau lưng có một bao quần áo nhỏ, trong tay cầm một cây đoản kiếm, đang hết sức chăm chú nhìn con thuyền của họ.
Yến Thanh không khỏi cười nói:- Thiếu niên trên cầu kia hơi quái dị!Nghê Phúc lại thất thần, ánh mắt gã vụng trộm nhìn lại con thuyền chở hàng phía sau, trong chiếc thuyền hàng kia bị gã vụng trộm giấu một người, chớ để Yến ca nhi phát hiện.Thiếu niên trên cầu chính là Lý Diên Khánh, hắn một đường đuổi theo, cuối cùng đuổi kịp đội tàu Lô gia.
Nhưng hắn không cách nào lên thuyền, vừa vặn phía trước xuất hiện một cây cầu đá, hắn liên bước lên cầu đá chờ đợi.Lúc này người kéo thuyền đi qua phía dưới cầu, đội thuyền cũng bắt đầu chậm rãi qua cầu.
Lúc còn lại ba chiếc, Lý Diên Khánh thả người nhảy xuống từ trên cầu, giống như chim ưng linh hoạt rơi vào chiếc thuyền thứ ba từ cuối này, không ngờ hành động của hắn lại bị Yến Thanh luôn chú ý nhìn thấy.Yến Thanh căng thẳng chỉ vào thuyền hàng hô:- Tiểu tử vừa rồi nhảy lên thuyền của chúng ta, có phải tiểu tặc trộm vải hay không?Quản sự Nghê Phúc biến sắc, gã biết sắp xảy ra chuyện xấu, vội vàng hô mấy tên tiểu nhị:- Cầm vũ khí lên, đuổi hắn xuống thuyền đi!Năm tên tiểu nhị vội vàng cầm côn bổng trường thương chạy tới thuyền hàng phía sau.
Yến Thanh cũng rút Liễu Diệp Đao xông tới.Lý Diên Khánh đã lục soát bốn chiếc thuyền, lại nhảy lên con thuyền thứ năm đếm ngược.
Hắn vừa lên thuyền liền phát hiện điều khác thường.
Đuôi thuyền có nước đái mới mẻ, có người vừa tiểu tiện ở đuôi thuyền.
Hắn rút đoản kiếm ra, tới gần ô bồng trên thuyền từng chút một.
Ngay khi cách ô bồng hai bước, có người bỗng nhiên hét lớn một tiếng, đẩy rèm vọt ra, một đao bổ tới Lý Diên Khánh.Đối phương thế tới hung hăng, Lý Diên Khánh tránh người qua một bên.
Đối phương chém trượt, sau lưng để lộ ra.
Lý Diên Khánh dùng bân kiếm quất vào lưng đối phương, liền nghe một tiếng hô trầm thấp, đối phương bị đánh nằm sấp trên thuyền.
Liền thấy người này dáng dấp vừa cao vừa béo, đầu tóc rối bời, con mắt lồi ra giống như cóc đồng, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, giống hệt một con lợn rừng vô cùng hung ác.Đây chính là Lưu Thừa Hoằng năm năm không thấy.Lý Diên Khánh đôi mắt đỏ lên, một kiếm hung hăng đâm vào vai gã, đóng đinh gã trên boong thuyền.
Lưu Thừa Hoằng đau đớn kêu thảm:- Khánh ca nhi… tha ta!- Lúc ngươi giết Tộc trưởng của ta, ngươi có từng nghĩ tới tha cho hắn?- Là Lý Văn Quý làm, không liên quan tới ta!- Sắp chết đến nơi còn nói hươu nói vượn!Đúng lúc này, có người hô to một tiếng:- Tiểu tặc đừng càn rỡ, nhanh thả người cho ta!Lý Diên Khánh liếc mắt nhìn qua, liền thấy một thiếu niên tay cầm Liễu Diệp Đao hối hả vọt tới, cách hắn chỉ một đầu thuyền.
Lý Diên Khánh sao có thể để người khác làm hỏng chuyện lớn của hắn, hắn vung tay lên, một viên đá bắn nhanh ra, Yến Thanh không kịp đề phòng, viên đá này đánh thẳng vào tran gã.Yến Thanh a một tiếng, một cước đạp hụt, trượt chân rơi xuống nước.
Mấy tiểu nhị phía sau sợ hãi không để ý tới bắt Lý Diên Khánh, vội vàng xuống nước cứu người.Lưu Thừa Hoằng nắm lấy cơ hội này, hung hăng đá một cước vào lưng Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh lảo đảo một cái, sau lưng đụng vào ô bồng.
Lưu Thừa Hoằng nhẫn nhịn đau đớn kịch liệt bò dậy muốn nhảy xuống sông chạy trốn.Ngay khi thân thể của gã vừa mới rời mạn thuyền, cái chân còn lại ở trong thuyền, Lưu Thừa Hoằng đột nhiên cảm thấy phía sau mát lạnh, gã chậm rãi cúi đầu, chỉ thấy mũi kiếm xuất hiện từ ngực mình, đau đớn kịch liệt khiến gã không nhịn được hét thảm thiết, lập tức mất mạng, thi thể rơi