Trịnh Thăng sầm mặt ngồi xuống, Trịnh Vinh Bình lại nói:- Nếu là lúc trước, muốn đậu Giải Nguyên cũng chẳng thành vấn đề.
Cái chính là bắt đầu từ năm nay, Triều Đình sẽ thu lại quyền tuyển Giải Thí, phái quan chủ khảo từ triều đình tới Tương Châu; phái ai chẳng phái, lại cứ phái cái vị quan cực kỳ thanh liêm kia tới, cho nên Giả Thông phán khó xử là phải.Trịnh Thăng nào có quan tâm tới chuyện đó, lão trầm tư một lát rồi hỏi:- Giả Thuyên nhờ ai giúp Thái Nhi thi đậu?- Hẳn là phó chủ khảo Quách Bách Tụng.Trịnh Thăng thấy con trai hơi do dự, lập tức hỏi:- Con còn muốn nói gì?- Con nghe nói không ít người nhờ vả Quách Bách Tụng, nghe nói nhà Triệu Linh cũng dốc hết cả vốn liếng, quyết tâm muốn đạt Giải Nguyên.Trịnh Thăng lập tức hiểu ý con trai:- Ý con là, quá nhiều nhờ vả nên Quách Bách Tụng cũng không tận tâm với Thái Nhi, đúng không?Trịnh Vinh Bình gật gật đầu:- Đúng vậy thưa cha.
Phụ thân hi vọng nhiều, e là thất vọng cũng lớn.- Vậy ta tới tận cửa xin Quách Bách Tụng!Trịnh Thăng nghiến răng nghiến lợi nói:- Ta không tin mình không thắng nổi Triệu gia!Trịnh Vinh Bình thầm thở dài, sao phụ thân cứ cứng đầu như vậy chứ? Rèn sắt còn phải xem thanh sắt có cứng rắn hay không, con trai Triệu Linh Nhi – Triệu Ngọc Thư vốn là ứng cử viên số một cho danh hiệu Giải Nguyên, mà tam đệ nhà mình, từ Châu Học của huyện tới Thái Học, có lần nào không phải dùng tiền xin xỏ đâu? Lần này có thể đậu cử nhân là đã tốt lắm rồi, sao cha cứ nhất quyết nhòm ngó cái danh hiệu Giải Nguyên cơ chứ? Chuyện nào có dễ dàng đến vậy?Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng Trịnh Vinh Bình không dám cãi lại lời phụ thân, cung kính nói:- Nếu phụ thân đã quyết ý không bỏ, vậy con sẽ tới Quách gia thăm dò một chút, xem xem còn hi vọng nào không.- Bây giờ không phải đã khóa viện rồi sao? Quách Bách Tụng có thể liên lạc với người nhà lão ư?- Chắc hẳn phải có cách chứ! Không thì Giả Thông phán sao có thể truyền tin tức vào được, con nghe nói Quách Bách Tụng tuổi tác đã cao nên người nhà được phép mang thuốc vào cho lão.Như vậy thì có hi vọng rồi, Trịnh Thăng bèn nói với con trai một cách quyết đoán:- Con phải tranh thủ thời gian, ba ngày sau yết bảng rồi, con bảo Quách gia nghĩ cách chuyển lời vào, chỉ cần để Thái Nhi đậu Giải Nguyên, ta sẽ đưa lão năm trăm lượng vàng cảm tạ!Thớ thịt trên mặt Trịnh Vinh Bình co rút, năm trăm lượng vàng ròng đó! Lần này phụ thân dốc hết vốn liếng ra rồi.Công tác chấm thi Giải Thí đã bước vào ngày thứ ba, ngoại trừ những thí sinh không ôm bất cứ hi vọng gì về việc đỗ đạt thoải mái du sơn ngoạn thủy, ăn uống thỏa thích ra; đa số những thí sinh còn lại đều rơi vào tình trạng chờ đợi mỏi mòn.Mặc dù công tác chấm thi vẫn đang được tiến hành, vẫn còn ba ngày nữa mới yết bảng, nhưng những tin tức ngầm thật thật giả giả cứ lan truyền với tốc độ gió cuốn trong thành An Dương.Bảng Phong Vân Giải Thí Tương Châu thể hiện rõ điều này, thứ hạng trên bảng danh sách không ngừng thay đổi.
Còn hai ngày nữa là yết bảng, xếp hạng trên bảng danh sách gần như không có thay đổi gì nữa.
Người đứng đầu bảng Phong Vân là Triệu Ngọc Thư, nghe nói Quách Bách Tụng dốc sức đề cử gã cho vị trí Giải Nguyên.Dương Độ xếp thứ hai, Vũ Bang Xương đứng thứ ba, ba người này đều là người An Dương, tinh anh của Thái Học, xếp ba hạng đầu.
Viên Minh – người vốn xếp thứ chín, là sĩ tử đứng đầu kỳ thi huyện An Dương thật thà thừa nhận mình không làm được câu thứ hai hình luật đã rớt khỏi bảng xếp hạng; mà Lý Diên Khánh – người đứng đầu kì thi huyện Thang Âm trở thành học trò địa phương duy nhất có mặt trong mười người đứng đầu.Vốn dĩ trong bảng Phong Vân có năm mặt học trò địa phương, nhưng trải qua mấy lần thay đổi, trong bảng chỉ còn lại hai học trò địa phương: một là người đứng đầu kỳ thi huyện Thang Âm Lý Diên Khánh và người đứng đầu kỳ thi huyện Lâm Chương Chu Xuân; trong đó Chu Xuân đứng thứ