Lúc sắp nghỉ học buổi chiều, Lý Diên Khánh bị Diêu Đỉnh gọi vào thư phòng.
Diêu Đỉnh mặt âm trầm, đặt giấy trắng viết câu đối trước mặt hắn:- Đây là chữ ngươi viết đúng không!Ngón tay Diêu Đỉnh giống như ưng trảo gõ bàn một cái:- Ta nhận ra chữ của ngươi!- Là học sinh viết.Lý Diên Khánh thừa nhận.- Câu đối này là ngươi chép từ đâu?Lý Diên Khánh cúi đầu nói:- Là học sinh ngẫu nhiên ngộ được.- Trên câu đối này có vài cuốn sách, Thượng Thư, Dịch Kinh, Ly Tao, Trang Tử, ngươi đều đọc qua sao?Ánh mắt sắc bén của Diêu Đỉnh nhìn chằm chằm hắn.- Học sinh đều đã đọc qua.- Mỗi quyển sách đều viết hai câu cho ta.Lý Diên Khánh quả thực nói thật, phụ thân mượn cho hắn một đống sách, những sách này đều có, bị hắn đọc quen thuộc, hắn nâng bút viết hai câu trong bốn cuốn sách.- Đọc Tiêu Dao Du Trang Tử cho ta nghe!Đây là một bài văn Diêu Đỉnh thích nhất, y quyết định thử Lý Diên Khánh tới cùng.- Bắc minh hữu ngư, kỳ danh viết côn.
Côn chi đại, bất tri kỳ kỷ thiên lý dã; hóa nhi vi điểu, kỳ danh vi bằng.
Bằng chi bối, bất tri kỳ kỷ thiên lý dã…(Biển Bắc có con cá gọi là cá côn mình dài không biết mấy ngàn dặm.
Nó biến thành con chim gọi là chim bằng lưng rộng khỏang biết mấy ngàn dặm khi tung cánh bay thì cánh nó như đám mây trên trời)Giọng Lý Diên Khánh trầm bổng du dương đọc một hơi ra, một chữ không sai.Diêu Đỉnh lại để hắn đọc Ly Tao, Lý Diên Khánh vẫn đọc không sai một chữ, lúc này y mới tin tưởng Lý Diên Khánh tuyệt đối không nói ngoa, nhưng mặt Diêu Đỉnh vẫn không biểu tình, lạnh lùng hỏi:- Là ai nói cho ngươi, chỗ ta có câu đối trống không?- Lúc học sinh đi nhà xí ở bên ngoài cửa sổ nhìn thấy, cửa sổ sư phụ chưa đóng.Diêu Đỉnh nhìn thoáng qua cửa sổ, quả thực từ bên ngoài cửa sổ có thể trông thấy câu đối giấy trắng trên tường, y lại nghiêm túc hỏi:- Tại sao ngươi lại tự tiện vào trong phòng của ta?Lý Diên Khánh chần chờ một chút nói:- Học sinh trông thấy hoành phi, liền nghĩ tới câu đối này, nhất thời ngứa tay khó nhịn, liền muốn viết tặng cho sư phụ.- Tặng cho ta?Diêu Đỉnh mở to hai mắt nhìn.- Học sinh biết sai rồi!Diêu Đỉnh trừng mắt với hắn một hồi lâu, rốt cuộc mới gật đầu:- Đã biết sai rồi, đưa tay ra!Lý Diên Khánh xòe bàn tay ra, Diêu Đỉnh rút roi trúc đánh mạnh vào bàn tay hắn ba roi, lúc này mới nói:- Lần trước Vương Quý bị ta quất mười roi, ngươi biết vì sao không?- Học sinh không biết!- Ba roi là vì hắn tự tiện tiến vào thư phòng của tôi, mà bảy roi kia là giáo huấn hắn nói dối, điểm này ngươi thành thật hơn hắn, cho nên liền miễn đi bảy roi.Lý Diên Khánh thầm kêu một tiếng may mắn, hắn vội vàng cúi đầu xuống:- Lần sau học sinh không dám nữa.Diêu Đỉnh mặt đen lên nói:- Đi đi! Về sau đừng khoe khoang cái gọi là học thức của ngươi trước mặt ta.- Học sinh biết sai rồi!Lý Diên Khánh thi lễ, lui đi.Diêu Đỉnh chờ hắn đi xa, lúc này mới lấy câu đối Lý Diên Khánh viết ra, cẩn thận thưởng thức đọc hai lần, trong lòng rất cảm khái.
Câu đối này bản thân y chưa hẳn viết ra được, y vẫn cho rằng cháu ngoại của mình là thần đồng, nhưng so với Lý Diên Khánh, cháu ngoại vẫn kém xa!Y dứt khoát gỡ tranh chữ trống không trên tường xuống, nâng bút vung tay viết, kỳ thực trong lòng y rất thích câu đối này.Độc thư thủ chính, độc dịch thủ biến, độc tao thủ u, độc trang thủ đạt, độc hán văn thủ kiên, tối hữu vị quyển trung tuế nguyệt;Dữ cúc đồng dã, dữ mai đồng sơ, dữ liên đồng khiết, dữ lan đồng phương, dữ hải đường đồng vận, định tự xưng hoa lý thần tiên.…Diêu sư phụ quất ba roi vô cùng ác độc, khiến tay Lý Diên Khánh đau đớn khó chịu.
Nhưng hắn lại sợ bị Nhạc Phi trông thấy cười nhạo mình, đành phái cố nén đau nhức ở tay, giả bộ như không có việc gì.Lý Diên Khánh vốn muốn lợi dụng cơ hội này thay đổi thái độ của sư phụ đối với mình, không nghĩ tới khéo quá thành vụng, mình ở trong mắt sư phụ lại thành khoe khoang học thức, khiến hắn buồn bã không thôi, vuốt mông ngựa lại vuốt phải vó ngựa.Tan học, Lý Diên Khánh ủ rũ cúi đầu rời khỏi học đường, chợt nghe có người gọi hắn ở quan đạo đối diện.
Hắn ngẩng đầu một cái, là phụ thân Lý Đại Khí, hắn lập tức mừng rỡ, uể oải trong lòng quét sạch sẽ, hắn vội vàng chạy tới.- Cha, cha trở về lúc nào vậy?Lý Đại Khí cũng rất vui vẻ, kéo tay con trai nói:- Ta vừa mới trở về, nghe Hồ đại nương nói, ngươi tới học đường đi học, ta lại chạy tới học đường.
Khánh nhi, con… con rốt cuộc làm thế nào?Lý Đại Khí vừa kinh ngạc lại vừa kích động, không chỉ miễn đi món nợ khổng lồ của gã, nhà cửa còn được xây mới bằng gạch, thậm chí ngay cả Lưu quản gia gã căm thù tới tận xương tủy cũng bị đuổi đi.
Lý Đại Khí cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, chỉ mấy ngày ngắn ngủi như vay ạ, vận mệnh của gã đã hoàn toàn đảo ngược, hết thảy điều này đều bởi vì con trai của mình.Lý Diên Khánh hơi ngượng ngùng gãi đầu nói:- Cha đừng hỏi nữa, về sau sẽ từ từ nói cho cha, hoặc là cha đi hỏi Tứ thúc, hắn rõ ràng nguyên do hơn con, con còn không hiểu ra sao!Lý Đại Khí gật đầu:- Được! Trở về ta sẽ hỏi Tứ thúc con.- Đại Khí, đây chính là lệnh lang Diên Khánh sao?La Chưởng quỷ về cùng Lý Đại Khí cười tủm tỉm hỏi.Lúc này Lý Diên Khánh mới phát hiện một người đi theo sau lưng phụ thân, dáng dấp trắng mập, khuôn mặt tròn như cái bánh, nhìn qua không có gì đặc sắc, nhưng rất hiền lành.- Chính là con ta.Lý Đại Khí cười giới thiệu cho Lý Diên Khánh:- Khánh nhi, vị này là La Chưởng quỹ của hiệu sách trong huyện.La Chưởng quỹ hơi khách khí, mời cha con họ ăn cơm trong quán rượu nhỏ trên trấn.
Gã gọi một bầu rượu, lại gọi vài món ăn, nói đùa một lát với cha con Lý Đại Khí, lúc này mới quay lại chính sự.Gã lấy sách bản thảo của Lý Diên Khánh ra, đặt lên bàn cười nói:- Diên Khánh, phụ thân ngươi nói đây là sách do ngươi viết, thât jsao?- Là tác phẩm tiêu khiển của ta, khiến La Chưởng quỹ che cười rồi.- Không phải, tối qua ta cẩn thận đọc một đêm, cực kỳ đặc sắc, viết rất hay!La Chưởng quỹ giơ ngón tay cái lên khen.Lý Đại Khí bên cạnh hơi ngượng ngùng nói:- Ta cũng đã sớm nói, sách này trẻ con suy nghĩ lung tung, La Chưởng quỹ không nên quá khích lệ hắn.Lý Diên Khánh cười hỏi:- La Chưởng quỹ tới đây, không phải chỉ muốn giải sầu một chút chứ?La Chưởng quỹ thầm nghĩ trong lòng, đứa nhỏ này rất biết cách nói chuyện mà!- Đâu có! Đâu có!Gã lập tức tươi cười nói với Lý Đại Khí:- Đại Khí quá khiêm tốn rồi, nếu như chỉ là nói linh tinh, Đông chủ nhà ta cũng sẽ không để ta tới nơi này.
Diên Khánh, chúng ta hãy nói chuyện quyển sách này đi!La Chưởng quỹ đặt sách bản thảo tới trước mặt Lý Diên Khánh:- Sách bản thảo này là ngươi viết sao?Lý Diên Khánh thầm giật mình, sẽ không phải Bắc Tống có bản quyền chứ! Hắn liền nói:- Ta không rõ ý của La Chưởng quỹ, có phải