Hắn Muốn Giống Một Thân Cây

Chương 2 (2)


trước sau

Từ Dân Thành từ lâu đã không còn ham muốn tình dục.

Sau khi nhiễm bệnh, anh căn bản không hề nghĩ tới phương diện này nữa. Vậy mà, khi Thẩm Oánh nâng tay lau nước mắt, anh đột nhiên có cảm giác. Từ Dân Thành đưa tay ra lau nước mắt Thẩm Oánh, sau đó, anh vươn đầu lưỡi ra liếm nước mắt trên ngón tay.

Thật ra, hành động lau nước mắt đáng lẽ phải rất thân thiện nhưng khi Từ Dân Thành làm điều này, Thẩm Oánh lại không cảm thấy thân thiện một chút nào, không những vậy cô còn nổi da gà. Đặc biệt là khi Từ Dân Thành liếm ngón tay, Thẩm Oánh cảm thấy thực biến thái. Thẩm Oánh theo bản năng mà lùi vài bước về phía sau, vẻ mặt đề phòng nhìn Từ Dân Thành. Cô không biết anh có bệnh AIDS hay không, dù có hay không thì vẫn phải tránh xa một

chút.

Thẩm Oánh luôn cảm thấy cô có tấm lòng nhân ái khi phỏng vấn bệnh nhân AIDS, cô chưa bao giờ lo lắng về việc bị lây nhiễm căn bệnh này. Nhưng khi Từ Dân Thành sờ mặt cô, cô thật sự rất sợ hãi.

Từ Dân Thành nhiễm bệnh nhiều năm, đã quen với cái nhìn đề phòng và sợ hãi của người khác. Anh nhìn ra được sự sợ hãi của Thẩm Oánh. Chẳng phải là sợ bị lây nhiễm sao?

- Cô có lá gan tới đây phỏng vấn mà không có lá gan tiếp xúc với những người bệnh AIDS sao? - Từ Dân Thành cười hỏi cô.

- Tôi có thể tiếp xúc với bất cứ ai ngoại trừ anh. - Thẩm Oánh nói – Tôi ghét anh!

Từ Dân Thành gật đầu không tán thành, anh nhìn Thẩm Oánh bằng ánh mắt vô cùng trần trụi, một lúc sau, anh cười với cô.

- Chà, bởi vì chỉ có tôi mới có thể lây cho cô bệnh AIDS.

Thẩm Oánh chán ghét mắng anh:

- Biến thái.

Từ Dân Thành mỉm cười rời đi.

***

Vì vài vấn đề phát sinh ở trạm phòng dịch nên buổi phỏng vấn hôm nay kết thúc. Thẩm Oánh đi theo nhóm trở về khách sạn, ở một mình trong phòng tra các tư liệu về bệnh AIDS. Đài truyền hình lần này lấy chủ đề là bệnh AIDS, cô phải ở đây trong vài tháng. Nếu lần phỏng vấn này thành công, danh tiếng của Thẩm Oánh trong giới truyền hình có thể tăng lên rồi. Chính vì vậy mà Thẩm Oánh đã phải nỗ lực rất nhiều.

Nhưng tất cả đều bị Từ Dân Thành phá hỏng.

Ở khách sạn đọc sách cả một buổi chiều, mắt Thẩm Oánh hơi mỏi. Cô đặt sách xuống đi dạo phố một vòng để thư giãn đôi mắt. Chẳng biết từ khi nào, Thẩm Oánh đã đi đến phía trước nhà thờ Công giáo. Khi Thẩm Oánh đi qua, người trong giáo đường đang nghe giảng đạo.

Thẩm Oánh tìm một vị trí trong góc ngồi xuống, quan sát người trong giáo đường.

Các giáo sư đại học đã nói rằng các chuyên gia truyền thông phải giỏi quan sát các chi tiết nhỏ. Các chi tiết nhỏ có thể làm nên một thành tựu lớn.

Thẩm Oánh chậm rãi nhắm hai mắt lại.

***

Ba phút sau, có người đến ngồi bên cạnh cô. Thời điểm người kia ngồi xuống, đùi hai người chạm vào nhau. Thẩm Oánh theo bản năng mở mắt, lọt vào mắt là gương mặt của Từ Dân Thành. Thẩm Oánh có chút chán ghét xê dịch người sang hướng khác. Cô không muốn ở gần Từ Dân Thành. Ở nhà thờ không thể lớn tiếng ồn ào, Thẩm Oánh

chỉ có thể yên lặng mà né tránh. Từ Dân Thành không nhìn Thẩm Oánh nhưng tay lại bắt được đùi của cô. Chỉ thiếu chút nữa, Thẩm Oánh đã hét lên vì sợ hãi nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.

Thẩm Oánh trừng mắt nhìn anh:

- Thật không biết xấu hổ, đây là nhà thờ. Anh không phải tín đồ sao?

Từ Dân Thành:

- Ai nói với cô tôi là tín đồ?

- Anh không phải tín đồ thì tại sao buổi sáng lại đến đây ca hát? Nhàn đến không có việc gì làm sao?

- Tôi chính là nhàn đến không có việc gì.

Thẩm Oánh cảm thấy mình không cần phải nói chuyện với anh nữa. Cô cau mày nhìn anh:

- Anh buông chân tôi ra.

- Cô làm tôi có cảm giác, thật đấy.

Thẩm
Oánh thực sự bị Từ Dân Thành nói cho phát sợ rồi. Cô động thủ, hung hăng cào lên mu bàn tay của anh. Móng tay của Thẩm Oánh khá dài, lần này trực tiếp cào xước tay Từ Dân Thành.

Thẩm Oánh nói:

- Anh thật ghê tởm, không biết xấu hổ.

Từ Dân Thành cười không nói gì. Cho dù có bị chém anh cũng không buông chân Thẩm Oánh. Anh

rất “muốn”. Anh đã không “làm điều đó” trong thời gian dài.

Khi Từ Dân Thành còn trẻ, anh không phải là một người tốt, lúc đấy anh có không dưới mười cô bạn gái. Lúc đó anh chưa phát hiện mình bị bệnh, còn trẻ đương nhiên anh có vốn liếng làm ra loại chuyện này. Nhưng khi ấy là hưởng thụ không đến. Người trẻ tuổi thích đấu đá lung tung, chỉ cần kết quả, không màng đến hưởng thụ quá trình. Hiện tại, anh muốn một lần hưởng thụ quá trình.

Từ Dân Thành không nói lời nào, Thẩm Oánh lại nói:

- Anh buông tôi ra, nếu anh không buông tôi sẽ báo cảnh sát!

- Cô báo đi, dù sao thì tôi cũng không sống được bao lâu nữa, cuối cùng người bị thiệt vẫn là cô.

- Anh thật sự không biết xấu hổ, uổng công tôi cho rằng anh là người tốt.

Từ Dân Thành nhéo chân Thẩm Oánh:

- Cũng hiếm có ai nghĩ rằng người nhiễm AIDS là một người tốt.

Từ Dân Thành nói câu này có chút bi thương. Đúng vậy, là bi thương.

Bao nhiêu năm qua, khi có người biết anh mắc bệnh AIDS, họ nhất định nhìn anh bằng ánh mắt đó. Cứ như thể anh đã làm một điều gì đó ghê tởm. Thực ra, anh không làm điều gì xấu, anh chỉ bán máu với giá mấy trăm tệ khi còn trẻ thôi. Anh giống như bọn họ, đều là người vô tội. Vô duyên vô cớ liền nhiễm phải loại bệnh này. Họ còn phải chịu sự kì thị của xã hội.

Thẩm Oánh nhìn Từ Dân Thành nói:

- Tôi là một phóng viên, bởi vậy sẽ không nhìn anh như những người bình thường.

Từ Dân Thành buông tay khỏi người Thẩm Oánh, đôi mắt nóng bỏng nhìn cô.

- Vậy cô nghĩ gì về tôi?

Anh ta nói “tôi” chứ không phải “chúng tôi”. Thẩm Oánh nghe hiểu. Cô suy nghĩ một chút rồi nói:

- Anh là một người kì quái, tôi nghĩ anh bị bệnh thần kinh.

Từ Dân Thành lại cười:

- Cô làm cả nghề bác sĩ tâm lí sao?

Thẩm Oánh lắc đầu:

- Không phải, vì tâm lí của anh méo mó đến lợi hại.

- Vậy ư?

Thẩm Oánh gật đầu:

- Là rất lợi hại, bởi vì ông trời đối với anh không công bằng cho nên anh liền trả thù người vô tội, bằng không vừa rồi anh cũng chẳng làm như vậy với tôi.

- Cô lầm rồi - Từ Dân Thành nói - Vừa rồi tôi đối với cô như vậy, thuần túy là vì tôi đối với cô có cảm giác.

Thẩm Oánh:

-...

Từ Dân Thành nhìn cô:

- Đã rất lâu tôi không có cảm giác mãnh liệt như vậy, từ khi tôi mắc phải bệnh này.

Truyện convert hay : Nữ Thần Tới Cửa Cuồng Tế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện