Hắn Muốn Giống Một Thân Cây

Chương 3 (1)


trước sau

Thẩm Oánh cảm thấy không có ý nghĩa. Vừa mới gặp vài lần mã đã nói đến chuyện này.

Thẩm Oánh nói: “Đừng đùa nữa!”

Bỏ những chuyện khác sang một bên, dù thực sự vừa ý nhau, hai người họ cũng không có khả năng.

Chênh lệch tuổi tác quá lớn, hơn nữa anh lại mắc căn bệnh quái ác đó. Ai sẽ nguyện ý yêu bệnh nhân AIDS chứ? Cô không vĩ đại như vậy.

Trên người cô tỏa ra mùi hương rất thơm, chỉ có đàn ông mới ngửi thấy. Chắc chắn cô rất sạch sẽ. Tất nhiên, Từ Dân Thành cũng muốn “làm bẩn” cô. Đối với những người như Từ Dân Thành, không có việc gì tốt hơn là “làm bẩn” một người sạch sẽ.

Từ Dân Thành đề nghị: “Có muốn cùng tôi ăn một bữa cơm không? Tôi sẽ kể cho em nghe chuyện của mình.”

Điều kiện này quá hấp dẫn đối với Thẩm Oánh.

Điều họ cần nhất đối với chương trình này là đào sâu câu chuyện của nhân vật. Chuẩn bị trước cho cuộc phỏng vấn rất quan trọng. Những phóng viên xuất sắc phải là những người biết dẫn dắt nhân

vật kể ra câu chuyện của mình.

Nếu như có thế có mối quan hệ tốt với Từ Dân Thành và biết được câu chuyện của anh thì cuộc phỏng vấn này sẽ rất thành công.

Thẩm Oánh suy nghĩ một lúc sau đó gật đầu.

Cô nói: “Được, tôi mời anh.”

Từ Dân Thành: “Sao cũng được.”

Thứ anh muốn không đơn giản là cùng ăn một bữa cơm.

Ai mời ai ăn không quan trọng, quan trọng là ngủ sau khi ăn như thế nào.

Sau khi Thẩm Oánh đồng ý, Từ Dân Thành cuối cùng cũng bỏ hai tay ra khỏi đùi cô.

Cả hai cùng nhau bước ra khỏi nhà thờ.

--------------------------------------------------------------------------

Quận S không lớn nên chỉ đi vài bước là có thể tìm được một nhà hàng. Thẩm Oánh và Từ Dân Thành đến một nhà hàng lẩu và chọn chỗ ngồi bên cửa sổ.

Khi gọi món, Từ Dân Thành rất lịch sự để cho Thẩm Oánh chọn trước.

Từ Dân Thành nói: “Em thích ăn gì cứ gọi.”

Thẩm Oánh nhận lấy menu: “Được rồi, anh thích ăn gì để tôi gọi.”

Nhìn thấy vẻ nghiêm túc của Thẩm Oánh, Từ Dân Thành có chút buồn cười.

Anh nói: “Tôi ăn rau xanh, nghe nói ăn rau có thể cải thiện khả năng miễn dịch.”

Thẩm Oánh vô thức phản bác lại: “Anh đâu có khả năng miễn dịch __”

Nói được một nửa, cô mới ý thức được mình đã lỡ lời. Vốn chỉ là một lời phản bác thông thường nhưng nó đã biến thành một lời công kích.

Bất cứ ai có một chút kiến thức đều biết rõ bệnh AIDS chính là hệ thống miễn dịch bị phá vỡ. Bệnh nhân AIDS hiếm

khi chết vì AIDS, hầu hết họ chết do sốt và các bệnh khác.

Từ Dân Thành hồi lâu không lên tiếng, Thẩm Oánh nhỏ giọng xin lỗi: “Thực xin lỗi, không phải tôi cố ý.”

Từ Dân Thành lắc đầu: “Từ lâu tôi đã quen rồi, không sao cả.”

Bị kỳ thị nhiều năm như vậy, thêm một lần nữa cũng có sao đâu. Không có gì đáng quan tâm cả, đã bị bệnh rồi, hơi

đâu mà quản miệng lưỡi người khác.

Thẩm Oánh thực sự rất áy náy. Con gái mới bước vào xã hội rất dễ mềm lòng. Sau khi nghe Từ Dân Thành nói câu trên, Thẩm Oánh suýt bật khóc.

Thẩm Oánh
nuốt nước miếng, dùng tốc độ nhanh nhất để gọi món.

Sau khi đưa menu cho người phục vụ, cô tiếp tục trò chuyện với Từ Dân Thành. Lúc này, người được phỏng vấn đang rất thoải mái nên có thể hỏi được nhiều thông tin hữu ích.

Thẩm Oánh nói: “Không phải anh định kể chuyện của anh cho tôi nghe sao? Bây giờ được chưa?”

Ánh mắt nóng bỏng của Từ Dân Thành cứ nhìn chằm chằm vào Thẩm Oánh làm cô có chút sợ hãi.

Thành thật mà nói, Từ Dân Thành trông rất đẹp trai. Nếu không mắc căn bệnh này và có tiền, chắc chắn anh sẽ là

kiểu đàn ông trong mộng của các cô gái ngày nay.

Anh thật sự rất ưa nhìn, đôi mắt của Thẩm Oánh rất tốt.

Trong nháy mắt, Thẩm Oánh còn cảm thấy tiếc hận thay cho anh. Một người tốt như vậy sao lại mắc phải căn bệnh nan y này.

------------------------------------------------------------

Từ Dân Thành lấy chân móc bắp chân của Thẩm Oánh. Thẩm Oánh bị động tác đột ngột của anh làm cho giật mình, vô thức muốn rút chân lại nhưng Từ Dân Thành càng giữ chặt hơn. Thẩm Oánh không rút ra được, cảm giác ngứa ngáy khiến cô nổi da gà khắp người. Đây là một cảm giác rất vi diệu, vốn không phải là một chuyện tốt nhưng nó đem lại một chút kích thích. Chính là loại cảm giác lén lén lút lút. Thật sự, kháng cự không được.

Từ Dân Thành khác với những bệnh nhân AIDS khác. Anh ăn mặc rất sạch sẽ và chỉnh tề, không giống như những bệnh nhân khác, rất suy đồi.

Thẩm Oánh nhìn Từ Dân Thành rất lâu, có chút ngây người.

Từ Dân Thành mỉm cười: “Hiện tại tôi không muốn kể chuyện, ăn cơm xong nói tiếp. Nhé?”

Từ “Nhé” được anh nói ra với một chút ý cưng chiều.

Thẩm Oánh run lên, cô gật đầu lia lịa.

Người phục vụ nhanh chóng mang nồi lên. Thẩm Oánh gọi lẩu uyên ương, bên cay dành cho cô còn không cay là của Từ Dân Thành.

Thẩm Oánh nói: “Anh không ăn được cay.”

Từ Dân Thành: “Em rất quan tâm đến tôi.”

Mặt Thẩm Oánh có chút đỏ. Ý đùa giỡn trong lời nói của anh quá rõ ràng. Cô muốn bình tĩnh cũng khó khăn.

Truyện convert hay : Thần Cấp Cường Giả Tung Hoành Đô Thị

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện