Hắn Muốn Giống Một Thân Cây

Chương 3 (2)


trước sau

Từ Dân Thành và Thẩm Oánh bắt đầu ăn. Thực sự mà nói, hai người không quen biết mà

ngồi ăn lẩu với nhau thật là xấu hổ.

Thẩm Oánh vừa mới đi làm không được bao lâu, da mặt cô vẫn chưa đủ dày, lúc ăn cơm

rất mất tự nhiên.

Từ Dân Thành so với cô tốt hơn nhiều, động tác rất tự nhiên, nhìn không ra điểm gì

không thích hợp.

Từ Dân Thành nhìn thấy dáng vẻ câu nệ của Thẩm Oánh, cười hỏi cô: “Em trách tôi

không có ý tứ?”

Thẩm Oánh lắc đầu: “Không phải.”

Từ Dân Thành chế nhạo: “Còn giả bộ gì nữa. Không phải phóng viên da mặt đều rất

dày sao?”

Thẩm Oánh im lặng. Mới trò chuyện một chút đã nói về kỳ thị nghề nghiệp.

Trầm mặc một hồi, Thẩm Oánh lảng sang chủ đề khác: “Bây giờ ngoại trừ chờ chết ra

thì anh còn làm gì khác nữa không?”

Từ Dân Thành hỏi ngược lại: “Em nghĩ tôi có thể làm gì nữa?”

Thẩm Oánh nói: “Tôi không biết. Nếu biết còn hỏi anh làm gì?”

Từ Dân Thành nhìn cô chằm chằm với nụ cười nhạt: “Bây giờ tôi không thể làm gì

khác, ngoại trừ yêu; trừ em ra, tôi không “làm” người khác.”

Thẩm Oánh nghẹn lời. Mặt cô đỏ bừng, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu tiếp tục ăn.

Lần này Thẩm Oánh ăm ngon hơn trước. Cô hận không thể đem Từ Dân Thành nhai như

vậy. Người đàn ông không biết xấu hổ. Già mà không kính.

Cuối cùng, người trả tiền bữa cơm này là Thẩm Oánh. Hai người ăn hết 124 tệ, giá cả

ở quận S cũng không cao, Thẩm Oánh cảm thấy mức giá này khá phù hợp.

Từ đầu đến cuối cô chưa bao giờ nghĩ sẽ để Từ Dân Thành trả tiền. Anh là một bệnh

nhân, không có nguồn thu nhập, cô không thể làm như vậy.

--------------------------------------------------------------

Ăn một bữa cơm mất hơn một tiếng đồng hồ, vừa ra khỏi quán thì trời đã tối.

Thẩm Oánh và Từ Dân Thành sánh bước bên nhau trên phố, ánh đèn đường hắt vào anh.

Thẩm Oánh nhìn dáng người cao lớn của Từ Dân Thành không khỏi cảm thán: “Anh thật

cao.”

Từ Dân Thành cúi đầu cười với cô: “Tôi cao 1m83, không tính là cao. Chỉ cao hơn

em.”

Thẩm Oánh: “...”

Từ Dân Thành nắm lấy vai Thẩm Oánh, cúi đầu nhìn cô: “Em nghỉ ở đâu?”

Thẩm Oánh nói: “Khách sạn Xx ở đằng kia kìa.”

Từ Dân Thành gật đầu: “Trở về khách sạn tôi sẽ kể cho em nghe câu chuyện của tôi.

Em nghĩ thế nào?”

Thẩm Oánh không ngốc. Một nam một nữ cùng vào khách sạn, quá nguy hiểm. Hơn nữa, lúc

trước Từ Dân Thành còn làm rất nhiều động tác mập mờ đối với cô. Nếu đưa Từ Dân

Thành đến, đây không phải là dẫn sói vào nhà sao?

Tuy nhiên, nhìn Từ Dân Thành, có vẻ không dễ xử lý.

Thẩm Oánh nói: “Tôi mời anh uống rượu, anh có thể kể chuyện cho tôi nghe.”

Từ Dân Thành: “Em muốn nghe chuyện ở nơi đó à? Phóng viên các em mạnh bạo ghê

nhỉ?”

Thẩm Oánh giải thích: “Không như vậy sao làm được phóng viên? Họ làm việc là để bảo

vệ lợi ích của một số người.”

Từ Dân Thành châm chọc: “Đừng
nhắc chuyện này với tôi. Giả tạo. Em sẽ không nghĩ

như vậy nữa khi lớn lên đâu.”

Thẩm Oánh nói: “Anh suy nghĩ vặn vẹo quá rồi.”

Từ Dân Thành không muốn tiếp tục thảo luận chủ để này với Thẩm Oánh nữa.

Anh nâng cằm Thẩm Oánh , nhìn cô: “Dẫn tôi đến khách sạn, tôi khẳng định sẽ kể cho em chuyện của

tôi. Em còn muốn làm chương trình này nữa không?”

Thẩm Oánh nói: Vậy thì anh phải hứa sẽ không làm hành động gì quá đáng. Được chứ?

Từ Dân Thành nói: “Yên tâm. Tôi sẽ không.”

Với sự đảm bảo của Từ Dân Thành, Thẩm Oánh rốt cuộc cũng yên tâm hơn một chút.

……

Thẩm Oánh đưa Từ

Dân Thành trở về khách sạn, dọc đường, bọn họ đều phải lén lén lút lút.

Thẩm Oánh sợ bị người của tổ làm phim nhìn thấy Từ Dân Thành, cô là một người con gái, thanh danh rất

quan trọng.

Sau khi đưa Từ Dân Thành về phòng, Thẩm Oánh thở phào nhẹ nhõm.

Cô đưa tay lên vỗ ngực, bộ dáng như trút được gánh nặng.

Từ Dân Thành bước đến trước mặt Thẩm Oánh, nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô.

Thẩm Oánh đề phòng nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”

Từ Dân Thành cười cười: “Kể chuyện cho em nghe.”

Thẩm Oánh giãy giụa: “Kể chuyện thì kể chuyện, anh đừng động chân động tay. Tôi không thích

như vậy……”

Từ Dân Thành ấn Thấm Oánh vào tường, cúi đầu vào sát mặt cô.

“Tôi thích kể chuyện theo cách này. Bây giờ bắt đầu được chưa?.”

Thẩm Oánh nhíu mày: “…… Vậy anh kể đi.”

Quên đi, vì chương trình, như thế nào cũng được. Hai người bọn họ cũng không có quan hệ gì cả, sẽ

không đụng chạm nhiều.

Từ Dân Thành chạm vào mặt Thẩm Oánh:

“Muốn nghe cái gì, em hỏi.”

Thẩm Oánh suy nghĩ một chút, hỏi: “Lần đầu tiên bán máu là bao nhiêu tuổi?”

Từ Dân Thành nói: “Mười sáu.”

Thẩm Oánh tiếp tục hỏi: “Vì cái gì?”

Từ Dân Thành nói: “Vì tiền.”

Truyện convert hay : Tuyệt Thế Võ Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện