ote: Đổi sang trạng thái theo đuổi crush tôi anh tôi em, chừng nào Đoạn chóa thổ lộ mới chính thức đổi hết về anh em em anh.
Đêm đã về khuya, bầu trời bị một màu xanh thẫm huyền bí bao trùm.
Đoạn Trù ngồi trên ghế dựa rộng rãi, so với các binh sĩ bên ngoài phải ngủ trên đất thì tốt hơn nhiều lắm.
Đây là phòng của Đoạn Trạch, may mắn lúc ấy Hứa Liêm chọn căn lớn nhất nên hiện tại đủ cho ba người thoải mái hoạt động.
Đoạn Trạch ngủ ở trên giường, giữa phòng đặt một khoang dinh dưỡng dài cỡ hai mét, Hứa Liêm an tĩnh nằm trong đó.
Đoạn Trù cũng đã mệt mỏi, đầu hắn dựa nghiêng trên lưng ghế, ôm lấy cánh tay, hai chân thả lỏng hơi dang rộng ra.
Trong khoang dinh dưỡng ngón tay Hứa Liêm đột nhiên giật giật, Đoạn Trù mạc danh bừng tỉnh.
Chiến đấu cường độ cao cùng với thiếu ngủ nghiêm trọng khiến đầu óc Đoạn Trù như rơi vào sương mù, nhưng trước tiên hắn vẫn cứ đứng dậy kiểm tra tình hình trong khoang dinh dưỡng.
Chân trái bị thương của Hứa Liêm được ngâm trong dịch chữa trị, ngoài ra trên màn hình còn hiển thị hai vị trí bị gãy xương nhẹ đã được chữa lành, nhưng vẫn sốt cao không lùi, lúc trước Đoạn Trù đã gọi bác sĩ, đối phương nói rằng đây là hiện tượng bình thường.
Đầu ngón tay thon dài của Đoạn Trù chạm lên nắp khoang thuỷ tinh trong suốt, từng chút một, như là đang khắc hoạ cái gì đó.
Căn phòng này không có camera cũng không có người ngoài, đủ yên tĩnh để những tâm tư bí ẩn nặng nề của hắn tràn ra, có cảm xúc nào đó nơi đáy mắt Đoạn Trù bắt đầu bừa bãi khuấy động, hoá thành chiếm hữu dục khiến người khiếp sợ.
Đúng lúc này, Hứa Liêm nằm trong khoang dinh dưỡng từ từ mở mắt ra.
Đoạn Trù sửng sốt một chút, sau đó phát hiện tầm mắt của Hứa Liêm không có tiêu cự, đáy mắt tụ một tầng hơi nước, như là bị ác mộng vây khốn.
Hứa Liêm bình tĩnh nhìn Đoạn Trù vài giây, giữa mày tràn ra khó chịu, y khó khăn nâng tay lên vỗ vỗ nắp khoang, phát ra âm thanh " bang bang" trầm đục, tựa như bị giam giữ trong đó quá lâu, đến mức không thở nổi.
Đoạn Trù hoảng sợ vội vàng mở nắp khoang, tay của Hứa Liêm thuận thế duỗi ra ngoài, hắn nắm lấy, chỉ cảm thấy vừa ướt át vừa lạnh lẽo.
Hứa Liêm hiển nhiên đã sốt đến mơ hồ rồi, ít nhất lúc tỉnh táo y vĩnh viễn cường đại lại khắc chế, tình ý người này đối với Đoạn Trù quá mức rõ ràng, rồi lại e ngại đối phương ghét bỏ, run rẩy lo ngại đứng bên ranh giới ngăn cách hai người.
Sẽ không giống như hiện tại, cố sức muốn ngồi dậy ôm lấy Đoạn Trù một cái, thân thể không còn căng chặt mà mềm như bông.
" Tôi đây, tôi đây.
" Đoạn Trù đón được Hứa Liêm, để y dựa vào trong lòng mình, lại phát hiện người này thật sự lạnh đến run bần bật, nhưng trong khoang dinh dưỡng luôn duy trì nhiệt độ trung bình, tại sao lại như vậy?
Hàm răng Hứa Liêm lập cập va vào nhau, liều mạng muốn hấp thu độ ấm trên người Đoạn Trù, sau một lúc lâu mới đỡ hơn.
Y túm lấy quần áo trước ngực Đoạn Trù, đầu ngón tay vô thức nắm chặt hoặc nới lỏng, bỗng dưng nói một câu: " Thật ra anh không đáp ứng tôi là đúng đắn.
"
Đoạn Trù sửng sốt, hắn rũ mắt cẩn thận quan sát vẻ mặt người kia, hình như vẫn còn mê man.
" Tôi rồi sẽ phải rời đi........!" Hứa Liêm thấp giọng, " Tôi vẫn luôn thực hối hận, hai năm trước không thể ngăn chặn phân bốc đồng nhân tính hoá kia, mang tới cho anh quá nhiều rắc rối.
"
Đoạn Trù trong nhất thời không thể phân rõ mình đang khiếp sợ hay tức giận, em ấy hối hận? Hối hận đã thích mình?!
" Em vẫn luôn yêu anh.
" Hứa Liêm ngẩng đầu, bởi vì hai người cách nhau qua gần, môi y cọ qua lỗ tai Đoạn Trù, rõ ràng là lời âu yếm khiến người ta thần trí hỗn loạn, lại mạc danh bình tĩnh đến trống rỗng, " Nhưng mà tôi phải đi."
Bộ não tinh vi của Đoạn Trù bắt đầu không theo kịp tiết tấu, vui mừng ngất ngây bởi câu " Em vẫn luôn yêu anh" bị sự bất an khó giải thích lấn át chôn vùi, hắn cúi xuống thật gần Hứa Liêm, nhỏ giọng cẩn thận hỏi: " Em muốn đi đâu cơ? "
" Quái vật không thể tồn tại trên thế giới này.
" Hứa Liêm hai má đỏ hồng, ánh mắt như những vì sao vĩnh hằng, ẩn chứa sức sống và nền văn minh nhưng lại bị sương mù dày đặc bao phủ.
Y như đang trần thuật một chuyện vô cùng bình thường, " Tôi phải đi.........."
Người thanh niên nói xong, mệt mỏi thiếp đi.
Đoạn Trù đột nhiên phát hiện mình không hề hiểu biết Hứa Liêm chút nào, người này xưa nay tự vây mình đến kín kẽ không một khe hở, cũng chỉ có những lúc thế này mới tiết lộ chút bí mật.
Nhưng Đoạn Trù trong lòng còn muốn nhiều hơn nữa, hắn đã thấy được con quái vật khổng lồ kia cắn nuốt linh hồn