Uy Hoắc hận Đoạn Trù đến ngứa răng, hiện giờ đã có đủ lợi thế, tự nhiên một lời cũng không muốn nói thêm.
Đối với chuyện này Đoạn Trù không quan tâm lắm, sớm muộn gì mình cũng sẽ có tin tức, chút trò vặt của Uy Hoắc không chọc tức được hắn.
Trước khi viện quân Miller Star và tinh cầu số 2 cập bến, phi hạm của Uy Hoắc đã bay khỏi tuyến phòng thủ của chủ tinh.
Sau khi gió ngừng mưa tạnh, đám người Nội các lại được nước nhảy lên như tôm cá.
Nghị viên Carter trợn to đôi mắt ưng đặc trưng của mình, làm chó săn của Camo White, gã ta kiên định quán triệt tuyệt đối ý chí của " Chủ nhân ", hùng hổ "giết" vào trạm trung chuyển, vừa trông thấy Đoạn Trù câu đầu tiên chính là: " Vì sao muốn thả Uy Hoắc chạy mất?! "
Tô Việt Nhiên đứng một bên tức khí, còn chưa kịp nói gì liền nghe thấy Đoạn Trù bình tĩnh trả lời: " Thượng tướng Camo White cảm thấy tôi phán đoán sai lầm? Đương nhiên, hiện tại tôi có thể lập tức phái người truy kích Uy Hoắc, sau đó gã chó cùng rứt giậu, xách đám vũ khí và kho nhiên liệu còn dư bắn chủ tinh nổ thành bãi bùn, tổn thất thương vong của dân chúng sẽ do Nội các gánh vác hết thảy, ông thấy sao? "
Carter có hơi sợ hãi khi đối diện với con ngươi mang theo sát khí của Đoạn Trù, lại nghe một phen lời lẽ như vậy, khí thế tắt ngóm.
" Người tránh ở khu tị nạn không có tư cách chỉ huy tôi chiến đấu như thế nào.
" Âm thanh Đoạn Trù hoàn toàn lạnh xuống, " Người tới, đưa nghị viên Carter ra ngoài! "
Carter xám xịt rời đi, nháy mắt khi cửa phòng đóng lại, gã xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.
Tô Việt Nhiên mệt đến bở hơi tai, trong lòng mắng đám Nội các 800 lần, nằm xoài trên ghế không buồn nhúc nhích, hắn nhìn quanh một vòng, lại nhìn về phía Đoạn Trù: " Hứa Liêm đâu? "
" Trong phòng Đoạn Trạch." Sống lưng Đoạn Trù giãn ra một chút, " Buổi sáng mới hạ sốt.
"
Tô Việt Nhiên không trả lời, hắn rất nhanh đã thiếp đi trên ghế, Đoạn Trù đắp giúp hắn tấm thảm lông, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
" Ca.
" Thấy Đoạn Trù đẩy cửa bước vào, Đoạn Trạch nhảy xuống khỏi giường.
" Đánh xong chưa? "
" Đánh xong rồi.
"
" Anh thắng? "
" Vô nghĩa.
" Đoạn Trù vò mái tóc em trai: " Anh của cưng có khi nào thua à? " Không có bất kỳ cảm xúc ngạo mạn nào, chỉ đơn thuần là dỗ trẻ nhỏ, muốn nhóc Đoạn Trạch yên tâm.
" Anh ta không tỉnh.
" Đoạn Trạch nhìn về khoang dinh dưỡng, Hứa Liêm yên tĩnh nằm bên trong, sắc mặt tái nhợt, " Có cần gọi bác sĩ tới không ạ? "
" Không cần đâu.
" Đoạn Trù nhìn chằm chằm người bên trong, " Cậu ấy chỉ là quá mệt mỏi thôi."
" Đừng ngủ nữa." Đoạn Trạch nhăn nhăn mày, nhóc gõ nhẹ lên nắp thuỷ tinh, " Chờ anh tỉnh lại tui cho anh ăn kẹo.
"
Phong cách dỗ người thật đúng là anh em ruột.
Đoạn Trạch không có nói cho bất kỳ ai biết, khi Hứa Liêm cùng anh trai lao về phía phi hạm nhóc đã ghé lên cửa sổ xem, tuy phi hành khí cái nào cũng như cái nào, nhưng số thứ tự ở đỉnh chóp thì khác nhau, thời điểm Hứa Liêm lái máy bay tự do nhào lộn tránh thoát đạn pháo trên không trung, Đoạn Trạch kích động đến mặt đỏ tai hồng, ở trên giường kêu to.
Quá soái!
Ưm........!Miễn cưỡng thừa nhận ở phương diện tố chất chiến đấu của anh ta xứng đôi với anh trai nhóc nha.
Chủ tinh gần như bị san thành bình địa, người máy đang tiến hành dọn dẹp mọi ngóc ngách, thiệt hại về tài sản của dân chúng được Nội các bồi thường, mọi người lục tục chuyển nhà từ chủ tinh đến tinh cầu số 2, chờ nơi này xây dựng ổn thoả lại quay về.
Thời đại tinh tế, xây dựng kiến trúc trước nay không còn là vấn đề lớn, nhân công nhường vị trí cho vô số máy móc ngày đêm làm việc, điều khó giải quyết duy nhất đó là những trái tim nát tan vì mất đi nhà cửa và người thân hậu chiến tranh.
Nội các công bố danh sách nạn nhân và những tướng sĩ đã hi sinh, trên Tinh Võng tức thì rơi vào một bầu không khí bi thương vô cùng, mọi người thắp nến ai điếu, từ khi phân chia " Mười hai tinh cầu Nhân loại" đến này, chủ tinh vẫn luôn là nơi an toàn nhất, nay " Trái tim" suýt chút nữa bị đánh cắp, nói không hoảng loạn sợ hãi là giả, thực nhanh trên mạng đủ loại ngôn luận ùn ùn kéo đến, thậm chí còn nghi ngờ cao tầng Nội các và tinh tặc có liên quan.
Nội các không thể ngồi yên nữa, còn tiếp tục như vậy sẽ trật tự sẽ loạn mất.
" Công bố một ít video trên chiến trường, để bọn họ nhìn xem các tướng sĩ anh dũng chiến đấu ra sao, sau đó khôi phục toàn bộ quân quyền cho Trung tướng Đoạn Trù, một lần nữa thăng lên Thượng tướng, cho tất cả một viên thuốc an thần.
" Trong cuộc họp mười hai nghị viên, Lục Tư Âm trầm giọng nói, đường nét khuôn mắt hắn cương nghị mà lạnh