Về hôn lễ lần này cuối cùng kết quả là...
Dù sao mặc kệ hôn lễ lần này ở trong lòng Bạch Hiểu Tình là như thế nào, nhưng là ở trong lòng Triệu Tử Tu lần này bọn họ đã chân chính thành thân.
Bất quá ngoài dự liệu của mọi người, tân hôn thứ hai, Triệu Tử Tu cùng Bạch Hiểu Tình đã bước lên đường đi Thanh thành.
Mà "Sáng sớm" Mộc Thanh Thanh sau khi biết tin tức này, liền đem Mạc Phong vắng vẻ mấy ngày, nếu không phải Mạc Phong tên hỗn đản này tham hoan quá mức, nàng vẫn có cơ hội đưa tiễn Bạch Hiểu Tình.
Có lẽ vì thành thân, quan hệ giữa Bạch Hiểu Tình cùng Triệu Tử Tu tựa hồ là hòa hợp rất nhiều, cũng không giương cung bạt kiếm nữa.
Bởi vì đã quen ở chung, dọc đường đi Bạch Hiểu Tình cũng không có đối Triệu Tử Tu bài xích nhiều, thậm chí đôi khi quá mệt còn dựa vào trên bờ vai Triệu Tử Tu, thậm chí sau khi tỉnh lại thấy bản thân nằm trong lòng Triệu Tử Tu nàng cũng không tỏ vẻ gì.
Xem đó là việc nhỏ, khiến cho Triệu Tử Tu vui vẻ thật lâu, dù sao hiện tại nàng đã bắt đầu có thói quen tiếp xúc với hắn, cái này tốt, vốn Triệu Tử Tu còn đang lo lắng Bạch Hiểu Tình thế nào cũng không chịu tiếp cận bản thân.
Bởi vì Phượng thành cách Thanh thành có chút xa, cho nên dĩ nhiên là có chút tốn thời gian, đã qua nửa tháng, vẫn còn cách Thanh thành một đoạn.
Mà lúc này nhìn Bạch Hiểu Tình có chút mệt mỏi, Triệu Tử Tu có chút đau lòng, vốn thành thân ngày thứ hai liền chạy đi hắn đã do dự, bây giờ nàng còn mệt như vậy...
Được rồi, Triệu Tử Tu tuyệt đối không thừa nhận thành thân ngày thứ hai liền rời đi là vì không muốn để cho Mộc Thanh Thanh quấn quít lấy nương tử nhà mình!
"Thế nào, có mệt hay không? Mệt mỏi liền ngủ một lúc đi." Trong khoảng thời gian này, Bạch Hiểu Tình cho dù là nghỉ ngơi cũng chỉ tựa vào trên bờ vai hắn ngủ một chút mà thôi.
Phân phó xa phu lái xe vững vàng một chút, Triệu Tử Tu ở trong xe trải lên đệm giường da lông, hơn nữa không biết từ nơi nào có được giường chăn, cởi áo khoác cùng giầy, cứ như vậy chuẩn bị ở trong xe ngựa đi ngủ.
Nhìn đến nơi đây khóe miệng Bạch Hiểu Tình hơi run rẩy, nàng thật không biết bản thân nên nói cái gì nữa, hẳn là cảm thán Triệu Tử Tu tất cả đều chuẩn bị đầy đủ hết, hay là chất vấn hắn đang làm gì.
Bạch Hiểu Tình cứ như vậy ngồi ở chỗ kia, Triệu Tử Tu bất đắc dĩ lắc đầu, giúp nàng cởi áo khoác cùng giầy, sau đó đem nàng ôm ở trong lòng.
Nháy mắt, hắn không tự chủ được phát ra một tiếng thở dài, thật lâu rồi không có ôm Bạch Hiểu Tình, quả nhiên đem nàng ôm vào trong ngực mới làm cho hắn thỏa mãn. Nghĩ đến đây khóe miệng Triệu Tử Tu mang theo một ý cười hạnh phúc.
Mà Bạch Hiểu Tình cũng bởi vì ấm áp quen thuộc mà thả lỏng phòng bị, bên ngoài đã là cuối mùa thu, thời tiết đã có chút chuyển lạnh, mà bên trong xe, lại ấm áp như xuân...
Rốt cục, mấy ngày sau cũng tới Thanh thành. Mà ngày hôm đó Triệu Tử Tu cùng Bạch Hiểu Tình ở xe ngựa đã ngủ được một hồi. Cho nên thời điểm xe ngựa tới Thanh thành, khi lão quản gia chuẩn bị kêu hai vị chủ tử xuống xe lại bị một màn trước mắt làm cho chấn kinh.
Hai người ôm nhau mà ngủ, mười ngón đan vào nhau, Bạch Hiểu Tình dịu ngoan rúc vào trong lòng của Triệu Tử Tu, mà Triệu Tử Tu tay còn lại thì đặt ở bên hông Bạch Hiểu Tình, giống như một khi có cái gì nguy hiểm, có thể lập tức đem nàng kéo vào trong lòng, bảo hộ nàng.
Nhìn đến đây, lão quản gia lắc đầu, xem ra hôm nay không thể đi khách sạn nghỉ ngơi, chạy nhanh đi đặt mua một trang viên, vì hai người chuẩn bị tốt chỗ ở.
Rất lâu sau, Triệu Tử Tu chậm rãi tỉnh lại, mà Bạch Hiểu Tình vẫn như trước ở trong lòng hắn ngủ mơ, xem người trong lòng ngủ, Triệu Tử Tu bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật hạnh phúc.
Mặc kệ trong lòng nàng có hay không có bản thân, nhưng nhìn bộ dạng này của nàng hắn cũng đã rất thỏa mãn, nhìn tay trái hai người cùng nắm, Triệu Tử Tu mỉm cười, ở mu bàn tay của nàng hôn xuống.
Bên tai truyền đến thanh âm lão quản gia, Triệu Tử Tu đem Bạch Hiểu Tình đang ngủ dùng chăn ôm lấy, phi thân đi vào trong phòng nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này thật sự là vất vả nàng.
Trở lại trong phòng Triệu Tử Tu không còn buồn ngủ, mà là ngồi ngắm dung nhan Bạch Hiểu Tình ngủ, ngón tay lần lượt chạy dọc theo mặt của nàng, cảm thụ được độ ấm của nàng.
Không biết qua bao lâu, Bạch Hiểu Tình chậm rãi mơ màng tỉnh lại, hơi hơi chớp mắt, tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy có người đi lại, Bạch Hiểu Tình trong mắt như trước nhợt nhạt mê mang, trong mắt có một ít nước..
"Tỉnh?" Một giọng nam khiến Bạch Hiểu Tình phục hồi tinh thần lại, nhưng lại vẫn có chút mơ hồ gật đầu, lại lắc đầu, xem bộ dáng rõ ràng là còn muốn ngủ một lúc nữa.
Nhìn bộ dáng Bạch Hiểu Tình, Triệu Tử Tu tự nhiên lại một lần nữa đem nàng ôm ở trong lòng, để cho nàng tiếp tục ngủ, mùa thu, thời tiết tự nhiên là có chút lạnh, hai người ôm nhau mà ngủ ấm áp mới tốt, có thể ngủ yên a.
Ở trong lòng Triệu Tử Tu, Bạch Hiểu Tình tựa hồ có chút bất mãn cọ cọ, sau đó mở ánh mắt mông lung ra, đưa tay, dọc theo vạt áo hắn đi vào bên trong, xúc cảm ấm áp trơn bóng khiến Bạch Hiểu Tình vừa lòng cọ cọ, sau đó an tâm ngủ.
Nhưng nàng thì có thể an tâm ngủ, còn Triệu Tử Tu thì lại khổ, chẳng lẽ nàng không biết hắn đối với nàng từ trước tới giờ đều không thể tự chủ, sẽ dễ dàng phát hỏa sao?
Cho nên, Triệu Tử Tu cứ như vậy vừa đau khổ vừa vui vẻ trải qua một buổi tối nóng bức.
Trời chuyển
sắc, Bạch Hiểu Tình rốt cục chậm rãi mở mắt.
"Tỉnh?"
"Ân..." Đưa tay dụi mắt, Bạch Hiểu Tình rốt cục tỉnh táo lại, "Nơi này là chỗ nào?" Nàng nhớ được vừa rồi bọn họ vẫn là ở trong xe ngựa, nhưng hiện tại giống như đã về phòng, khi nào thì vào đây, nàng thế nào đều không biết?
"Đây là trang viên quản gia mua, chúng ta khả năng sẽ ở chỗ này một thời gian, cho nên muốn có một nơi để nghỉ ngơi." Nhìn Bạch Hiểu Tình còn có bộ dáng chút mơ mơ màng màng không rõ, Triệu Tử Tu có chút do dự hỏi, "Hiện tại chúng ta đã ở Thanh thành, muốn hay không ra ngoài đi dạo?"
"Ân, muốn..." Còn chưa triệt để tỉnh táo lại, thanh âm Bạch Hiểu Tình mềm yếu nhu nhược, nhất là tiếng muốn kia, làm cho người ta không tự chủ được ngây ngẩn.
"Vậy ngươi thay quần áo chúng ta ra ngoài đi dạo."
Triệu Tử Tu cơ hồ là chạy trối chết, kỳ thực hắn cũng không biết bản thân không có tiền đồ như vậy, nhưng thật không có biện pháp nào, nếu hắn không đi ra, một hồi hắn thật sự sợ khống chế không được bản thân, làm ra chuyện cầm thú.
Xem Triệu Tử Tu rời đi, Bạch Hiểu Tình tựa hồ có chút thanh tỉnh, nhớ tới bộ dáng chạy trối chết của hắn, Bạch Hiểu Tình khóe miệng không tự chủ được mang theo ý cười nhàn nhạt.
Mà nhớ tới hết thảy mọi cuyện vừa rồi, Bạch Hiểu Tình cũng không khỏi đỏ mặt, Triệu Tử Tu vạt áo mở rộng, mà nàng liền cứ như vậy dán tại lồng ngực trần trụi của hắn.
Nhưng làm cho nàng ngượng ngùng nhất là, bộ dáng vừa rồi của Triệu Tử Tu giống như là bị nàng lấy hết, bởi vì nàng rõ ràng nhớ được, một bàn tay của chính mình xuyên qua áo của hắn, ôm lấy hắn.
Bạch Hiểu Tình không khỏi tối đen, nàng khi nào thì trở nên sắc như vậy, vậy mà bị nam sắc mê hoặc, không phải, chắc chắn không phải như vậy a!
Hôm nay Bạch Hiểu Tình mặc là một thân y phục màu tím, lại thêm khí chất cao quý, thời điểm Triệu Tử Tu đem ánh mắt dừng lại trên mặt Bạch Hiểu Tình, hắn không tự chủ được nhíu mày.
Tuy rằng nói, mỗi một người nam nhân đều hi vọng nữ nhân bản thân xinh đẹp, nhưng hiện tại Triệu Tử Tu là có chút hi vọng Bạch Hiểu Tình có thể bình thường một chút, nói vậy, liền sẽ không có nhiều người rình coi nàng, nàng là thê tử của hắn, nhiều nam nhân đặt chủ ý xấu lên người nàng, hắn làm sao có thể cao hứng được.
Hai người chậm rãi ở trên đường tản bộ, không biết bao lâu, hai người đều thoáng có một chút mỏi mệt, liền tìm một quán trà ngồi xuống.
"Uy, các ngươi biết không, ba tháng này cái tên hái hoa đạo lại xuất hiện một lần nữa, không biết lần này sẽ lại có mấy cô nương bị câu hồn đây."
Vừa ngồi xuống liền nghe được có người nghị luận, người đang nói chuyện trong giọng mang theo một tia khinh thường, vậy mà bị hái hoa tặc câu hồn, đây là chuyện rất mất mặt a.
"Ngươi biết cái gì, " người kia vừa nói xong, thiếu nữ bên cạnh liền mở miệng, "Kia cũng không phải là hái hoa tặc gì, mà là một công tử tác phong nhanh nhẹn, chẳng qua là bị người ta làm bẩn thanh danh mà thôi, chỉ có các ngươi ngu muội mới tin tưởng "
"Chỉ là, vị công tử kia chẳng qua là đang tìm biểu muội thất lạc nhiều năm mà thôi, các ngươi những người này là thích thổi gió vào thêm!"
Không ít cô nương đều bảo vệ cái vị hái hoa tặc kia, như thế khiến Bạch Hiểu Tình có chút kỳ quái, tên hái hoa tặc đó sao lại có thể khiến nhiều nữ tử bảo hộ như vậy?
"Cái tên hái hoa tặc kia thật là ý tứ, tìm biểu muội không tìm ban ngày, cố tình ban đêm xông vào khuê phòng, thật không biết hắn nghĩ như thế nào, " có chút bật cười lắc đầu, Bạch Hiểu Tình kỳ lạ mỉm cười, "Nếu có cơ hội, ta còn thực muốn diện kiến cái tên hái hoa tặc kỳ lạ kia."
Nhìn như tùy ý nói một câu, nhưng lại khiến Triệu Tử Tu nhất thời đen mặt, nàng vậy mà tò mò một tên hái hoa tặc, điều này làm sao hắn chấp nhận được! Chẳng lẽ một tên hái hoa tặc so với hắn đẹp mắt hơn!?
"Chúng ta trở về đi, thời gian đã không còn sớm. Đi lâu như vậy nàng cũng hẳn là mệt mỏi rồi."
Kỳ thực sắc trời cũng không có tối lắm, nhưng là vì tránh cho Bạch Hiểu Tình nghe nhiều tin tức về cái tên hái hoa tặc kia, đối hắn không có hứng thú nữa, cho nên vẫn nên nhanh chóng mang nàng rời đi là tốt nhất.
Ai biết một hồi những người này lại nói cái gì, sẽ khiến cho Bạch Hiểu Tình hứng thú, tuy rằng nói hắn không nghĩ nàng sẽ bị cái tên hái hoa tặc kia mê hoặc, nhưng nàng đối với nam nhân khác có hứng thú, điểm ấy sẽ khiến Triệu Tử Tu cảm thấy khó chịu, phi thường khó chịu!