Thông tin truyện Hãn Phu

Hãn Phu

Tác giả:

Lượt xem:

296

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 8/10 từ 10533 lượt

REVIEW TRUYỆN HÃN PHU


Tác giả: Giảo Xuân Bính
Thể loại: Hiện đại, hào môn thế gia, nam chính tổng tài siêu nhây siêu bựa cùng dàn harem cực chất - nữ chính xinh đẹp hiểu chuyện, #SẠCH_SỦNG_SẮC, ngọt, lâu ngày sinh tình, hài hước, nhẹ nhàng, HE.
Độ dài: 65 chương + 6 PN
Tình trạng: Hoàn edit
Nếu bạn đã đọc “Vợ ngọt" của Giảo Xuân Bính, chắc bạn còn nhớ một nhân vật khá là đáng chú ý được nhắc đến trong một vài phân cảnh đắt giá của câu chuyện tình yêu giữa anh chàng giang hồ Hạ Nhiên và cô bác sĩ Giản Tích. Nhân vật này có một chút tuổi thơ liên quan đến Giản Tích và cả một thời thanh xuân bên cạnh Hạ Nhiên, tên là Lục Hãn Kiêu.
Nhắc lại câu chuyện dài dòng này, thực ra chỉ là muốn củng cố cho câu nói “vật họp theo loài" mà thôi. Vâng, chính xác từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Ba thanh niên chơi chung với nhau, ai cũng đẹp trai ngời ngời, miệng tiện vô kể. Và câu chuyện “Hãn phu" này chính là kể về tình yêu vô sỉ của anh chàng bên ngoài 30 bên trong 3 tuổi Lục Hãn Kiêu.
Sinh ra trong một gia đình rất có thế lực, ông nội là lãnh đạo gì gì đó, ba là cục trưởng cục gì đó, mẹ là giám đốc doanh nghiệp gì đó, nhưng mà anh lại không hề gì đó và này nọ. Không kế thừa bất cứ sản nghiệp hay truyền thống nào của gia đình, Lục Hãn Kiêu tự mình lăn lộn bên ngoài gây dựng sự nghiệp. Thanh xuân tập trung học hành, thanh niên tập trung làm việc, cho nên sắp đến 30 tuổi mà anh vẫn chưa biết cái gì gọi là tình yêu.
Cho đến khi gặp Chu Kiều. Cô gái nhỏ an tĩnh ngồi trên ghế sofa nhà anh, dịu dàng sợ hãi nhưng ánh mắt kiên cường, vừa nhìn thấy đã muốn mang về nhà. À, đó là anh nói cho sướng mồm thôi, chứ anh không muốn mang về nhà cũng không được. 
Cô gái nhỏ này chính là một nửa cháu gái nuôi của ông nội anh, hiện tại được cha mẹ gửi tới nhà anh để thi nghiên cứu sinh. Rồi xong, nhận quả này, cuộc sống bế tắc hay cuộc đời nở hoa đây?
Lục Hãn Kiêu cũng không biết. Ban đầu anh nghĩ, chắc lại là chiêu trò gì của ông nội muốn “cài cắm" người quản thúc anh, nhưng rồi dần dần anh lại phát hiện ra, hình như anh sai rồi. À, theo lời đám bạn gia súc của anh hay nói, anh có bao giờ đúng đâu.
Chu Kiều rất ngoan, yên lặng hiểu chuyện, đúng với thân phận ăn nhờ ở đậu, cố gắng hết sức làm mình vô hình. Thế nhưng Lục Hãn Kiêu rất tinh mắt, anh nhìn ra được cô bé này rất giỏi, cũng rất dịu dàng và còn rất xinh đẹp nữa. Toàn là những thứ mà anh thích.
Thế nên, hai người ở chung một nhà, tuy rằng ở giữa còn có một dì Tề cực phẩm chuyên tấu hài, nhưng quá trình phát sinh tình cảm lại không bị ảnh hưởng. Lục Hãn Kiêu tính tình phóng khoáng cởi mở, ăn nói có duyên, lại biết cách tạo bầu không khí thoải mái, thế nên dần dần, Chu Kiều gỡ xuống chút phòng bị, an tâm ở lại nhà anh học tập thi cử.
Nhưng mà cuộc sống thì đâu thể nào êm đềm như vậy mãi được, ngay cả nguyên nhân Chu Kiều thân gái một mình phải đi ở nhờ nhà một thanh niên đang tuổi sung mãn cũng đã là một vấn đề rất nhạy cảm rồi. Cha mẹ có trách nhiệm nào lại có thể để con gái mình rơi vào hoàn cảnh như vậy? Hay là họ bận quá? Cũng đúng, người cha thì bận nuôi bồ nhí, người mẹ thì bận đi đánh ghen, sau cùng lại bận đánh nhau sứt đầu mẻ tranh giành tài sản ly hôn, nhưng không ai giành lấy Chu Kiều. Vậy thì để anh.
Lục Hãn Kiêu chứng kiến cảnh đời tan nát của cô gái nhỏ, thề với lòng mình sẽ bảo vệ và che chở cho cô bằng tất cả sức mạnh. Anh cà lơ phất phơ như vậy đấy, anh miệng tiện vô sỉ như vậy đấy, nhưng những lúc Chu Kiều cần anh, anh đều có thể vững vàng chắn sóng gió trước mặt cô.
Chu Kiều động tâm rồi. Hoàn cảnh lớn lên khắc nghiệt như vậy khiến cho một cô gái tuổi đôi mươi lẽ ra phải hoạt bát yêu đời thì lại trở thành một cái bóng lẻ loi đơn độc, đối đầu với thế giới. Nhưng Lục Hãn Kiêu đã đến, che đi đôi mắt không muốn nhìn cuộc đời xám xịt, che đi đôi tai không muốn nghe lời cãi cọ, che đi cái miệng không muốn đáp lại lời vô nghĩa với những con người chỉ muốn có lợi cho bản thân.
Anh ôm Chu Kiều vào lòng, dùng tình yêu mới chớm nở cho cô một điểm tựa. Chu Kiều đã chống đỡ lâu như vậy, thật sự đã mệt mỏi rồi. Cô buông tha chính mình, nhận lời yêu anh.
“Anh sẽ chăm sóc em thật tốt, làm một người bạn trai 99 phần.”
“Vì sao lại là 99 phần?”
“Thiếu đi một phần, là để anh sẽ mãi vì em mà cố gắng.”
Mối tình đầu luôn đẹp như tranh vẽ, nhưng cũng mong manh như pha lê. Lục Hãn Kiêu lần đầu biết yêu, không thể khống chế bản năng muốn chiếm hữu mọi thứ của Chu Kiều, cô gái nhỏ lần đầu mở lòng với một người, cố hết sức để dung nạp anh, nhưng trái tim của Lục Hãn Kiêu quá lớn, cô ôm không nổi.
Lục Hãn Kiêu cái gì cũng có, nhưng không phải là của cô, Chu
Kiều hiểu rất rõ điều này. Thế nên cô luôn không ngừng nỗ lực cố gắng, tự tạo cho mình một tôn nghiêm đứng bên cạnh anh, nhưng hết lần này đến lần khác, mọi người không cho cô được như ý nguyện. Cha mẹ thay nhau tìm đến lợi dụng cô, Lục Hãn Kiêu xem tất cả nam giới quanh cô đều là tình địch, đến cuối cùng, người mẹ quyền lực của anh cũng tìm đến cô.
Chu Kiều mang theo trái tim mệt mỏi rã rời chia tay Lục Hãn Kiêu. Nói cô hèn nhát cũng được, mà nói cô yếu đuối cũng không sao, cô chỉ là một cô gái nhỏ bé, không đủ sức gánh trách nhiệm làm tan rã cả một gia tộc lớn như vậy.
Nhưng lựa chọn chia tay rồi, liệu có ai được hạnh phúc? Lục Hãn Kiêu ngoài mặt không sao cả nhưng trong lòng như bị rút cạn, mỗi một ngày trôi qua anh đều ngẫm nghĩ về chuyện của mình và Chu Kiều, cuối cùng cho đến lúc gặp lại nhau lần nữa anh mới phát hiện, anh có thể không có tất cả, nhưng phải có Chu Kiều. Thế là, Lục Hãn Kiêu giả giả thật thật, lần thứ hai dụ dỗ Chu Kiều quay về bên anh.
Một khoảng thời gian xa cách đã khiến cả hai cùng bình tâm lại, vị trí của đối phương trong lòng mình đã là chắc chắn, vậy thì tại sao không dùng quãng thời gian còn lại để mà trân trọng nhau?
Chu Kiều Và Lục Hãn Kiêu xem như là yêu lần thứ hai với cùng một người, cho nên lần này đã có kinh nghiệm. Anh thu bớt vòi bạch tuộc quấn quanh Chu Kiều lại, cho cô không gian và thời gian để cảm nhận tình yêu. Chu Kiều dẹp bỏ tự ti về hoàn cảnh, mạnh dạn cùng anh đối mặt. Mặc kệ có khó khăn thế nào, người đàn ông này cô không thể bỏ lỡ.
Câu chuyện tình yêu này khá nhẹ nhàng, không nhiều nút thắt. Những rào cản này nọ cũng chỉ là chuyện thường tình ở hào môn, tổng tài quyết được hết. Thế nên, tràn ngập không khí là sự nhây bựa của Lục Hãn Kiêu cùng với dàn harem gia súc của anh. Không có gì là họ không nói được, không câu nào là không ám chỉ bậy bạ, nhưng ở trong những hoàn cảnh cần đến sự nghiêm túc, họ nhất định sẽ… à không, cũng tào lao y như vậy thôi. Cho nên, lời khuyên dành cho mọi người là, đừng đọc truyện trong lúc ăn cơm hay uống nước, kẻo ảnh hưởng đến người đối diện.
Chuyện tình yêu của Chu Kiều và Lục Hãn Kiêu xin được khép lại với câu nói đậm chất ngôn tình của anh chàng họ Lục, vừa Kiêu vừa Hãn:
“Ngày đó em ngồi trên ghế sofa, cũng là một ngày đẹp trời như thế này. Hôm đó mặt trời đang chiếu sáng, nhưng em vừa mới quay đầu lại, mọi thứ so với em đều trở nên ảm đạm. Cảm giác chính là…
Là hôm đó em đến, nhẹ nhàng cười một cái.
Từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân anh, tất cả đều ầm ĩ kêu gào.”


Bình luận truyện