Hãn Phu

Chương 220


trước sau

"Hưng, bá tánh khổ; Vong, bá tánh khổ."

"Lão gia, ngài nói cái gì thế?"

Ông lão quay đầu, thấy đó là phu nhân, mở miệng. "Không có gì, chỉ là có hơi xúc động thôi. Phu nhân đây là?"

"Trời giá rét, ta đã nhờ người làm canh thịt cừu mang tới cho ông."

"Cám ơn phu nhân."

Ông lão đi đến sau bàn ngồi xuống, tiếp nhận món canh thịt cừu phu nhân tự mình mang đến. Không biết đã bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên Ông lão có thể ngồi uống một bát canh thịt cừu nóng hổi trong một ngày tuyết rơi bình yên như vậy. Ông phu nhân nhìn mái tóc đen nhánh của phu quân, gương mặt không giấu nổi sự vui sướng.

Hoàng thượng ban thưởng tiên thủy cho Ông lão, Ông lão đồng dạng chia sẻ cho phu nhân nhà mình. Ông phu nhân không biết duyên mệnh của mình còn bao nhiêu năm, nhưng bà chắc chắn có thể nhìn thấy thời đại thịnh thế đến.

Cơn gió lạnh thổi tới, Ông phu nhân đứng dậy đi đến bên cửa sổ, buông rèm, rồi quay đầu thở dài. "Không biết khi nào tuyết mới ngừng." Không biết bao nhiêu người trong kinh thành lại chết.

Ông lão đặt bát xuống, nói. "Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu. Năm nay sẽ là một năm được mùa. Phu nhân à, canh này hương vị không tồi, cho ta thêm một bát nữa đi."

"Được."

Phu quân thích ăn, Ông phu nhân lập tức sai nha hoàn tới phòng bếp múc thêm một bát. Nhìn gương mặt bóng loáng của phu nhân, trong lòng Ông lão không có quá nhiều sầu lo. Tuyết năm nay quả thực rất nhiều, nhưng số lượng nạn dân chết đói chết rét chắc chắn là ít nhất kể từ khi khai triều tới nay.

Hưng, bá tánh khổ, nhưng ông tin tưởng, có hoàng thượng, có người kia, giang sơn Đại Yến sẽ càng ngày càng hưng thịnh, cuộc sống bá tánh sẽ càng ngày càng tốt đẹp.

Đối với người dân ở tầng đáy của xã hội Đại Yến, thiên tai đồng nghĩa với gian nan, thậm chí là tử vong. Nhưng năm nay, mặc dù vẫn có người chết cóng, có người bị tuyết làm sập nhà đè chết, nhưng so với những người sống sót thì không đáng kể. Tuyết dày xéo nhà họ, nhưng họ có thể ăn cháo nóng trong trại cứu tế, có áo mặc, có mền đắp. Những người đến cứu tế nói rằng, chờ bão tuyết qua đi, triều đình sẽ cho bọn họ chỗ ở, cho bọn họ bạc để khôi phục trồng trọt. Những bá tánh bị thiên tai ảnh hưởng đều cảm thấy như đang mơ, nhưng mỗi ngày trôi qua, càng ngày càng có nhiều người tới trại cứu tế, nhưng không ai giành giật thức ăn, không ai lợi dụng điều này để gây khó dễ bắt nạt bọn họ, dường như, bọn họ thật sự thấy được hi vọng.

Trong trại cứu tế, Mộ Dung thế tử đang bận rộn sắp xếp công việc cho các thủ hạ và quan viên dưới quyền, Kể từ sau khi bão tuyết phát sinh, Mộ Dung thế tử chỉ hồi phủ hai lần. Một lần là đợt nghỉ ngơi sau những ngày làm việc mệt nhọc, cũng chính là cuộc đấu giá lần đo. Một lần khác là lúc phụ vương thành thân. Giờ này, Mộ Dung thế tử không còn giữ lại chút hình bóng mập mạp nào như xưa, gầy đi mấy vòng, da dẻ cũng đen hơn rất nhiều, bây giờ nhìn thấy y, nếu không phải người quen, e là không có ai nhận ra y là Mộ Dung thế tử.

Mộ Dung thế tử rất bận rộn, rất mệt mỏi, nhưng hào hứng trước nay chưa từng có. Từ sau khi phát sinh bão tuyết, Trung Dũng hầu phủ đã đi đầu trong việc quyên góp ngân lượng cứu tế. Quân hậu cũng rút bạc trong quỹ cứu trợ ra để ủng hộ. Sau đó, Thiệu Vân An là người khởi xướng buổi biểu diễn từ thiện cứu trợ thảm họa, ngay cả nhóm hồng nữ kỹ tử trên đường cũng sôi nổi tham gia biểu diễn để gây quỹ. Tiếp theo đó, không kể ngân lượng, ngay cả đệm chăn, y phục cũ không mặc tới, đều có thể dùng để quyên góp. Mộ Dung thế tử là người phụ trách cứu tế lần này. Dựa theo đề cương cứu trợ thiên tai mà Thiệu Vân An đưa cho, y điều chỉnh một chút theo tình hình thực tế, cho nên, mặc dù thiên tai lần này khá nghiêm trọng, nhưng cường độ cứu trợ thiên tai là từ trước tới nay chưa từng có.

Có phu phu Trung Dũng hầu hỗ trợ hết mình, có hoàng thượng và quân hậu ủng hộ mạnh mẽ, Mộ Dung thế tử bộc lộ hết khả năng cùng khí phách thông qua việc cứu tế. Nhưng đây không phải là điều khiến Mộ Dung thế tử tự hào. Điều khiến y kiêu ngạo chính là, y có thể làm việc này cho đất nước.

Đường phố kinh thành, lớp tuyết cũ vừa dọn dẹp thì lớp tuyết mới đã bao phủ, nhưng trên đường phố không hề nhìn thấy bóng dáng lưu dân. Những khu dân cư nghèo hầu như bị tuyết đè nát hoàn toàn. Các quan binh thuộc đội cứu tế đang cào tuyết, thu dọn đống phế thải xây dựng. Rất nhiều bá tánh từng sinh sống tại đây đang chực chờ lôi ra những thứ còn hữu ích trong đám nhà đổ nát. Theo kế hoạch của Thiệu Vân An và quân hậu, chờ tới đầu mùa xuân, quỹ cứu trợ sẽ phân bố một khoản tiền, quốc khố cũng phân bố một khoản tiền để xây dựng phòng ở mới cho nạn dân, không cần quá lớn, chỉ cần đủ khả năng chống lại thiên tai. Bản vẽ phòng ở mới đã được Vĩnh Minh Đế đóng dấu gửi tới Công Bộ.

Phương thức cứu trợ thiên tai thế này chưa ai từng nghe qua. Không phải không có quan viên nào đứng ra phản đối, nhưng lúc những quan viên phản đối này nhìn thấy nạn dân vô cùng trật tự theo quy củ, không lưu vong khắp nơi, không trao đổi hài tử, không có trẻ em lang thang trên đường phố, bọn họ dần dần ngậm miệng.

Cảnh U cung, Tưởng Khang Thần đang báo cáo việc cứu trợ thiên tai cho quân hậu.

"Thiên tuế, sau trận bão tuyết này, bá tánh vô cùng biết ơn quỹ cứu trợ. Mọi người đều nói thiên tuế ngài là Bồ tát sống hạ phàm cứu khổ cứu nạn."

Quân hậu đạm cười. "Bồ tát sống không phải là bổn quân."

Tưởng Khang Thần cố ý nói. "Các bá tánh cũng biết Trung Dũng hầu và Vương Thiệu chính quân là đại thiện nhân. Bất quá rất nhiều bá tánh đã dựng tượng, thắp hương cầu phúc cho ngài mỗi ngày. Trung Dũng hầu và Vương Thiệu chính quân cũng có."

Không phải quân hậu không quan tâm tới việc danh tiếng của mình được liên kết với người khác, cảm khái nói. "Nếu không nhờ Vân An đề nghị lập quỹ cứu trợ, nếu không nhờ Trung Dũng hầu đi đầu quyên góp, thì trận bão tuyết năm nay không biết sẽ cướp đi sinh mạng bao nhiêu người, bao nhiêu bá tánh trôi giạt khắp nơi, hoàng thượng cũng không thể trải qua một năm yên ổn."

Tưởng Khang Thần. "Vương Thiệu chính quân là phúc tinh của hoàng thượng, cũng là phúc tinh của thiên tuế ngài."

"Đúng vậy."

Tưởng Khang Thần còn nhiều việc phải bẩm báo. Bia công đức mà Trung Dũng hầu phủ tài trợ xây dựng đã được dựng lên cao cao bên ngoài đền trung nghĩa. Hiện tại, hương khói trong đền trung nghĩa sắp sửa đuổi kịp Vũ Lâm tự. Đứng trước cơn bão tuyết thiên tai này, không phải Đức Phật là người mang lại hy vọng cho những con dân đau khổ, mà là Trung Dũng hầu. Trên bia công đức có ghi danh Vương Thạch Tỉnh, trong đền trung nghĩa lại ghi danh tổ tiên Đại gia. Không còn địa điểm nào khác để dâng hương cầu phúc cho phu
phu Trung Dũng hầu, các bá tánh đành phải đặt lòng biết ơn và hy vọng vào trước đền trung nghĩa và bia công đức.

Thiệu Vân An biết chuyện này, hắn thực sự cảm động. Những gì hắn làm chỉ là những điều bình thường ở thế giới hiện đại, nhưng ở thời này, hắn đã mang đến hy vọng sống cho vô số bá tánh. Nhưng dù cảm động, Thiệu Vân An chỉ có thể ở nhà, không đi đâu được. Nhiều nhất ba tháng nữa hắn sẽ sinh. Vương Thạch Tỉnh vô cùng căng thẳng, ngay cả số lần Tưởng Mạt Hi về phủ cũng nhiều hơn gấp mấy lần.

Đại Chiến Kiêu vẫn luôn ở tại Trung Dũng hầu phủ, ban đầu, y còn thượng tấu hai lần đòi trở lại biên quan. Kha Thấm Vương vẫn bị giam giữ trong nhà lao Đại lý tự. Vĩnh Minh Đế phái người gửi thư cho Hồ Cáp Nhĩ quốc, liệt kê một hàng dài các vật phẩm. Nếu muốn chuộc Kha Thấm Vương ra, trước tiên phải gửi tới những vật phẩm này cộng thêm năm trăm vạn lượng bạc. Hồ Cáp Nhĩ quốc không có bạc trắng, năm trăm vạn lượng bạc là con số vô cùng lớn đối với bọn họ. Đại Hãn Hồ quốc viết thư hồi âm, yêu cầu Vĩnh Minh Đế giữ lại mạng cho Kha Thấm Vương. Hồ quốc sắp tiến vào mùa đông, không cách nào phái người tới Yến quốc đưa tiền chuộc. Đợi tới mùa xuân, Hồ quốc sẽ cử sứ đoàn tới. Mọi người ai cũng biết rằng, đây chỉ là kế kéo dài của Hồ quốc, mùa xuân sang năm, khi băng tuyết tan cũng là lúc Hồ quốc tấn công Đại Yến. Kha Thấm Vương bị bắt càng cho họ thêm một lý do chính đáng.

Đại Chiến Kiêu muốn mau chóng trở về Hổ Hành quan, nhưng Vĩnh Minh Đế không đồng ý. Đại Chiến Kiêu nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng sau khi bị gia gia bí mật dẫn tới tư vụ phường, Đại Chiến Kiêu hoảng hốt mấy ngày liền, từ đó về sau không bao giờ nhắc tới chuyện trở lại Hồ Hành quan nữa.

Ngày rằm tháng giêng, thảm họa bão tuyết qua đi, các bá tánh gặp thiên tai bận rộn bắt tay vào việc tái thiết sản xuất. Ngày này, tướng quân phủ và Trung Dũng hầu phủ, còn có Sầm phủ cùng nhau ăn tết nguyên tiêu náo nhiệt. Mười sáu tháng giêng, Đại Chiến Kiêu dẫn đầu nhóm binh lính Hồ Hành quan theo y hồi kinh, hộ tống một lô vật tư quan trọng trở lại biên quan. Vĩnh Minh Đế rút tiền từ trong quốc khố, Trung Dũng hầu cũng khẳng khái giúp tiền, tập đoàn Vân Long kết hợp với Binh bộ, làm việc tăng ca chuẩn bị một lô vật tư đặc biệt để Đại Chiến Kiêu mang tới biên quan. Sau khi hộ tống lô vật tư tới nơi, Đại Chiến Kiêu phải gấp rút hồi kinh, y hy vọng có thể trở về trước lúc đệ đệ sinh sản.

Cảnh U cung, Vĩnh Minh Đế đang ăn tô mì gói vừa mới nấu, thỏa mãn cực kỳ.

"Mì ăn liền này còn ngon hơn cả mì tươi, chậc, còn phải thêm một trái trứng, xúc xích. Món ngon thế này tại sao Vân An không chịu làm ra sớm một chút?"

Quân hậu bất đắc dĩ. "Hoàng thượng, hôm nay ngài đã ăn sáu gói rồi."

"Trời lạnh, cần giữ béo một chút để còn sức chiến đấu với người Hồ."

Giọng điệu vị hoàng đế nào đó dường như đã sẵn sàng cho cuộc chiến tranh với Hồ quốc.

Quân hậu cũng rất thích hương vị mì ăn liền, nhưng hắn đang mang thai, không thể tham lan. Quân hậu đỡ eo, nhờ Trác Kim nâng đứng dậy, chóp mũi tràn ngập mùi thơm nồng của mì ăn liền, nhưng tâm lại bị mùi hương này đẩy tới biên quan.

Chờ bạc trong quốc khố tràn đầy, chờ tới khi quỹ cứu trợ quyên góp thêm nhiều hơn, binh sĩ Yến quốc không chỉ có thể ăn mì gói, còn có thể ăn đồ hộp, lạp xưởng, bánh quy nén...

Ánh mắt quân hậu dao động, hỏi. "Hoàng thượng, ngài có muốn chuyển vài người từ Binh Bộ và Công Bộ tới Trung Dũng hầu phủ không? Chẳng lẽ lúc nào cũng phải để phu phu Trung Dũng hầu tự mình nghĩ biện pháp?"

Vĩnh Minh Đế dừng đũa.

"Mì ăn liền này ăn thì dễ, nhưng làm khô sợi mì thế nào để đảm bảo chất lượng, thần nghe nói, Trung Dũng hầu và Thiệu Vân An đã suy nghĩ rất lâu, phí không ít tâm tư, ngay cả Hi nhi cũng bị gọi tới cho ý tưởng."

Vĩnh Minh Đế lộ vẻ nghiêm túc, lập tức đưa ra quyết định. "Lời quân hậu nói rất đúng. Trẫm thật là sơ sót. Nhưng việc tuyển người, giao cho quân hậu quyết định thế nào? Bất quá phải cẩn thận, sau khi chọn xong thì giao cho Trung Dũng hầu. Còn cái bộ phận này tên là gì, cứ để Vân An tự quyết định, ngươi thấy thế nào?"

"Rất tốt!"

Thật vất vả lắm mới được nghỉ ngơi, Vương Thạch Tỉnh an tâm trạch ở nhà một lần nữa bị "họa trời giáng". Vĩnh Minh Đế hạ mật chỉ. Đợi Vương Thạch Tỉnh tiếp chỉ xong, Thiệu Vân An phá lên cười ha ha.

Vương Thạch Tỉnh vốn dự định bỏ bê mọi chuyện, chuyên tâm ở nhà chờ hài tử xuất thế, chăm hài tử. Thiệu Vân An cầm thánh chỉ nhìn nhìn, không có trách nhiệm nói. "Hoàng thượng nghĩ thật chu đáo, vậy cứ gọi nó là viện nghiên cứu thực phẩm đi. Chúng ta không chỉ nghiên cứu thực phẩm quân nhu, còn có thể nghiên cứu thực phẩm dân dụng. Hắc hắc, Tỉnh ca, huynh là sở trưởng nha."

Vương Thạch Tỉnh đen mặt, hắn không muốn làm sở trưởng, hắn chỉ muốn làm người cha bỉm sữa!

Cứ như vậy, viện nghiên cứu thực phẩm nổi tiếng của Yến quốc đã ra đời theo lời nói của quân hậu. Sự ra đời của viện nghiên cứu thực phẩm đã cải thiện đáng kể đời sống của các tướng lĩnh biên quan, cùng với sức mạnh quân lực dần dần tăng lên, các bá tánh Đại Yến không còn biến sắc khi nghe thấy hai từ trưng binh nữa, ngược lại còn đổ xô đi báo danh tòng quân. Bởi vì tham gia quân ngũ, không chỉ có ăn ngon mặc ấm, phúc lợi tốt, nếu chết trận thì quốc gia sẽ chiếu cố cho người nhà, nếu là tàn tật thì cũng có chính sách phúc lợi tương ứng.

...<Lịch sử vương quốc Đại Yến: Kỷ nguyên mới> có đoạn:

Yến quốc thịnh thế khai nguyên hoàng đế, Vĩnh Minh Đế yêu dân như con. Mỗi khi viện nghiên cứu thực phẩm phát triển ra sản phẩm mới, Vĩnh Minh Đế luôn làm gương cho binh sĩ, lấy thân thực nghiệm...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện