Tại huyện nha, Tưởng Khang Ninh thất thố nắm tay Vương Thạch Tỉnh. "Hi nhi khôi phục?"
Vương Thạch Tỉnh đáp. "Đúng vậy, Hi nhi khôi phục. Đại ca ngồi xuống đi, ta kể lại tường tận cho ngươi nghe.
Tưởng Khang Ninh không thể tin tưởng lỗ tai của mình. Vương Thạch Tỉnh ấn y ngồi xuống, thuật lại chuyện phát sinh ngày hôm qua. Nghe tới đoạn Tưởng Mạt Hi an ủi Ni tử gào khóc, khoé mắt Tưởng Khang Ninh đã ươn ướt. Nghe tới đoạn Tưởng Mạt Hi lấy ná bắn người nhà họ Tống, Tưởng Khang Ninh trợn to hai mắt, đó là Hi nhi sao? Nghe tới đoạn Tưởng Mạt Hi biết thân thể của mình bị gì, nói mình là đồ ngốc, Tưởng Khang Ninh vừa đau lòng vừa vui sướng. Nghe tới đoạn Tưởng Mạt Hi nói Võ Vương thị là đồ ngốc, Tưởng Khang Ninh phun ra một ngụm nước miếng.
Đợi Vương Thạch Tỉnh kể xong, Tưởng Khang Ninh kích động nói. "Thạch Tỉnh, đại ca vô cùng cảm tạ các ngươi. Nếu không có các ngươi, Hi nhi căn bản không khôi phục được. Ngươi và Vân An chính là ân nhân lớn của cả nhà ta! Người Tống gia, ngươi yên tâm, đại ca sẽ không để bọn họ lại đến gây sự."
"Đại ca, giao tình giữa chúng ta sao có thể dùng hai từ "ân nhân." Lúc trước nếu không nhờ ngài ra tay giúp đỡ, ta và Vân An sẽ không có cuộc sống yên ổn như hiện tại, không thể trở thành nghĩa tử của cha. Chúng ta bây giờ là người một nhà, không nên nói cảm kích với không cảm kích. Còn người nhà họ Tống, đã có giấy nợ và khế ước, có cho bọn họ cũng không dám tới tìm ta lần nữa. Đại ca là huyện lệnh đại nhân, việc nhỏ thế này không cần ra mặt." Vương Thạch Tỉnh lấy ra phong thư Thiệu Vân An viết cho Tưởng Khang Thần, đưa qua. "Vân An viết thư cho Khang Thần đại ca, Hi nhi khôi phục, tin tức tốt này nhất định phải báo cho Khang Thần đại ca."
Tưởng Khang Ninh nhận thư, tròng mắt nóng rát, Tưởng Mạt Hi là mối bận tâm lớn nhất của y và huynh trưởng. Tưởng Mạt Hi có thể hồi phục, đối với y và huynh trưởng, đặc biệt là huynh trưởng mà nói, giống như mọi đau khổ chịu đựng đã giảm hơn phân nửa. Tưởng Khang Ninh hít sâu mấy hơi, nói. "Đại ca hiện giờ không ở kinh thành, quân hậu phái hắn đi Hổ Hành Quan, đại khái khoảng hơn hai tháng mới hồi kinh."
Vương Thạch Tỉnh vừa nghe nói là đi "Hổ Hành Quan," trong mắt lộ vẻ nghi vấn. Tưởng Khang Ninh gật đầu. "Đúng như ngươi đoán." Vương Thạch Tỉnh gật đầu, đáp. "Vậy chờ Khang Thần đại ca trở về biết Hi nhi khôi phục, nhất định sẽ vội vã chạy tới."
"Nhất định!" Tưởng Khang Ninh hiện tại chỉ muốn phóng nhanh tới thôn Tú Thuỷ. Nhớ rõ bản thân là huyện lệnh, không thể nói đi là đi, Tưởng Khang Ninh nói. "Buổi chiều hạ đường xong ta sẽ tới, thuận tiện đón Thanh nhi."
Vương Thạch Tỉnh nói. "Ta thì trễ một chút mới về, chuẩn bị hái trà, không chậm trễ được."
******
Thời điểm tan học, Vương Thanh kinh ngạc nhìn đại bá đang chờ ở ngoài cổng. Không để ý Trâu Văn Triết và Quách Ngọc giật mình và căng thẳng, Vương Thanh đeo cặp sách chạy tới, gọi. "Đại bá."
"Thanh nhi." Cởi quan phục, trên mình Tưởng Khang Ninh vận một bộ thường phục, nói. "Đại bá muốn tới nhà con, thuận tiện đón con về luôn."
Vương Diễn và Triệu Tùng Bác tiến lên hành lễ. "Huyện lệnh đại nhân!"
Hai người hô một tiếng, các học sinh còn chưa biết thân phận của Tưởng Khang Ninh đều ngây dại. Cái gì? Vương Thanh là cháu trai của huyện lệnh đại nhân?!
Tưởng Khang Ninh hướng Vương Diễn và Triệu Tùng Bác gật nhẹ, nói. "Thanh nhi ngồi xe ngựa cuả ta về nhà, các ngươi cùng đi với Đinh Nhất Sâm trở lại đi."
"Vâng."
Tưởng Khang Ninh dẫn Vương Thanh đến xe ngựa của y, ôm bé lên xe, sau đó tự mình cũng lên xe. Vương Diễn và Triệu Tùng Bác chờ xe ngựa chạy đi mới chuẩn bị lên xe.
"Vương Diễn! Triệu Tùng Bác!" Đồng học hai nhóc gọi lại. "Vương Thanh là cháu trai của huyện lệnh đại nhân sao?"
Vương Diễn liếc nhìn Triệu Tùng Bác. Triệu Tùng Bác thận trọng trả lời. "Đúng vậy. Cha của Thanh nhi là nghĩa đệ của huyện lệnh đại nhân."
"A! Sao các ngươi không chịu nói sớm!"
Triệu Tùng Bác đáp. "Thanh nhi không thích khoe khoang."
Vương Diễn cười nói. "Không phải các ngươi giờ đã biết rồi sao?"
"Ai nha!"
Quách Ngọc nhìn xe ngựa đi xa, có chút mất mát không hiểu. Trâu Văn Triết cũng bĩu môi nói. "Vương Thanh đúng là không nghĩa khí. Chúng ta là hằng hữu của hắn, hắn lại không nói cho chúng ta biết hắn là cháu trai của huyện lệnh đại nhân."
Quách Ngọc thu hồi ánh nhìn chăm chú. "Đi thôi, về nhà." Bước chân nhanh dồn dập tiến về phía xe ngựa của mình.
"Ai! Quách Ngọc!" Trâu Văn Triết đuổi theo. "Ngươi không giận sao?"
"Có cái gì phải giận." Quách Ngọc bước lên xe ngựa của mình, Trâu tiểu mập ở bên ngoài xe gọi. "Hắn không coi chúng ta là bằng hữu a! Ngươi không giận, ta giận!"
Trong xe, Quách Ngọc có hơi chút mất mát, nhóc cho rằng bọn họ là bạn bè.
Vương Thanh không nghĩ tới chuyện đại bá tới đón sẽ mang đến cho đồng học suy nghĩ gì. Tưởng Khang Ninh thì căn bản không quan tâm đến chuyện này. Việc Vương Thanh là cháu trai y không hề giấu giếm. Đón Vương Thanh xong, Tưởng Khang Ninh gấp không chờ nổi kêu Vương Thanh kể lại tình huống của Tưởng Mạt Hi cho y. Cho dù đã nghe Vương Thạch Tỉnh kể một lần, nhưng lần nữa nghe từ chính miệng Vương Thanh, Tưởng Khang Ninh không kìm chế được tâm tình kích động.
Xe ngựa tới thôn Tú Thuỷ, vừa mới dừng lại ở cổng lớn Vương trạch, Tưởng Khang Ninh đã xuống xe. Trịnh Vệ thị mở cổng. Tưởng Khang Ninh vừa mở miệng liền hỏi. "Hi nhi ở đâu?"
Trịnh Vệ thị đáp. "Đại thiếu gia chắc đang ở hậu viện. Mỗi ngày giờ này đại thiếu gia và tiểu thư sẽ ở hậu viện xem thỏ."
Tưởng Khang Ninh nhấc chân hướng thẳng hậu viện đi tới, Vương Thanh thì hỏi. "Cha và cha nhỏ về chưa?"
"Lão gia còn chưa trở về, tiểu lão gia thì về rồi, hẳn là ở trong phòng bếp."
"Được."
Vương Thanh tới phòng bếp tìm cha nhỏ, báo cho cha nhỏ biết đại bá đến. Nhìn bộ dáng của đại bá, sợ là không rảnh đi gặp cha nhỏ trước. Thiệu Vân An đang ở phòng bếp nói chuyện tiệm điểm tâm với Quách Tử Mục. Ba ngày nữa, Vân Long điểm tâm phòng, Vân Long bao cục và Vân Long phường tửu lâu sẽ đồng thời khai trương. Thiệu Vân An không ra mặt, nhưng đến lúc đó, Vương Thạch Tỉnh là đương gia phải ra mặt. Người phụ trách ba gian cửa hàng là Hứa chưởng quầy, nhưng chưởng quầy cho từng cửa hàng riêng sẽ do Hứa chưởng quầy an bài. Cả ba cửa hàng này đều có cổ phần của Hứa chưởng quầy và Tằng chưởng quầy.
Nhìn thấy Vương Thanh, biết là đại ca đã đến, Thiệu Vân An mang Vương Thanh đi tìm đại ca, cười nói. "Đại bá con hôm nay chắc chắn không có tâm trạng ngồi công đường."
Vương Thanh gật đầu, cũng cười đáp. "Đại bá cả đường đều hỏi con chuyện của đại ca."
Hai người đi vào chỗ nuôi gia súc, thấy Tưởng Khanh Ninh đang ôm Tưởng Mạt Hi, hai mắt phiếm hồng. Tưởng Mạt Hi mặt vô biểu tình nhìn cữu cữu, bất quá hai cánh tay thì ôm cổ cữu cữu mình.
"Đại ca / đại bá."
Tưởng Khang Ninh nhìn qua, không chờ kịp nói. "Vân An! Hi nhi vừa gọi ta là cữu cữu! Nó gọi ta là cữu cữu!"
Thiệu Vân An đi tới, nói. "Hi nhi khôi phục, chúng mừng đại ca."
"Không không, đây là công lao của ngươi và Thạch Tỉnh. Nếu không phải các ngươi..."
Thiệu Vân An giơ tay ngăn chặn Tưởng Khang Ninh nói lời cảm tạ, mở miệng. "Đại ca, chúng ta là người một nhà, sao ngươi phải khách khí như thế?"
Tưởng Khang Ninh nở nụ cười.
Thiệu Vân An hướng Tưởng Mạt Hi nói. "Hi nhi, tiệm điểm tâm của tiểu Quách thúc thúc ngày mai khai trương, con và Ni tử, Thanh nhi đi xem coi có món nào các con thích ăn không, nhờ tiểu Quách thúc thúc làm nhiều một chút."
Tưởng Mạt Hi nghe thế, lập tức vùng vẫy tụt xuống, Tưởng Khang Ninh mừng rỡ (kinh hỉ) vạn phần buông nhóc xuống,viền mắt lại đỏ. Tưởng Mạt Hi xuống đất, kéo Ni tử và Thanh nhi chạy ra ngoài. Nhìn bóng dáng ba hài tử dần biến mất, Tưởng Khang Ninh mới thu hồi tầm mắt, lau lau khoé mắt.
"Để các ngươi chê cười rồi."
Thiệu Vân An. "Đại ca có thể yên tâm rồi nhé. Hi nhi tuy là không thích nói chuyện, nhưng trí lực tuyệt đối không có vấn đề, thậm chí còn thông minh hơn so với rất nhiều hài tử. Ngươi xem, nãi nãi là đồ ngốc nó cũng biết." Cũng biết cha mình ngu ngốc. Bất quá Thiệu Vân An không nói ra câu này trước mặt Tưởng Khang Ninh. Tưởng Khang Ninh đối với vị "ca phu" này cực kỳ oán giận.
Tưởng Khang Ninh phụt cái bật cười, sau đó thở phào nhẹ nhõm. "Đại ca rốt cuộc có thể yên tâm, cũng không cần tự trách."
Thiệu Vân An hỏi. "Khi nào Khang Thần đại ca mới có thể lại đây?"
Tưởng Khang Ninh tiếc nuối đáp. "Đại ca bị quân hậu phái đi Hổ Hành Quan chuyển giao ba nghìn năm trăm lượng vàng của các ngươi quyên góp cho Đại tiểu tướng quân. Đại ca nói, quân hậu có ý muốn để hắn rời kinh một thời gian, tạm thời tránh xa phiền phức ở kinh thành."
"Phiền phức?"
Tưởng Khang Ninh lại nở nụ cười lạnh nhạt. "Võ gia đi tìm đại ca."
"Hả?" Thiệu Vân An sửng
sốt vài giây, lập tức phản ứng. "Chẳng lẽ là thấy đại ca trở thành tâm phúc của quân hậu, nên hối hận?"
Tưởng Khang Ninh nói. "Không chỉ đơn giản là vậy." Tưởng Khang Ninh kể lại hiện trạng của An quốc công phủ cùng sự tình buổi thiết yến ngày hôm đó, Hằng viễn hầu phủ và An quốc công phủ bẽ mặt cỡ nào, cho Thiệu Vân An. Thiệu Vân An cũng biết một ít nội tình từ trong thư An công công viết, nhưng không cặn kẽ như Tưởng Khang Ninh kể.
Thiệu Vân An gật đầu. "An quốc công phủ không được hoàng thượng để mắt đến, muốn lợi dụng Khang Thần đại ca cải thiện quan hệ với hoàng thượng và quân hậu?"
Tưởng Khang Ninh nói. "Nếu không phải lúc đó hoàng thượng căn cơ bất ổn, An quốc công phủ sớm đã không còn."
Thiệu Vân An nói. "Vậy bọn họ sau này càng hối hận. Hi nhi chính là tiểu thiên tài. Xem ra quân hậu rất coi trọng Khang Thần đại ca, nếu không sẽ không phái hắn rời khỏi kinh thành lúc này để tránh phiền phức. Dù sao chúng ta cứ phải ôm chặt hai vị đại thần hoàng thượng và quân hậu."
Tưởng Khang Ninh cười ra tiếng, không thể không nhắc nhở. "Ở bên ngoài đừng có nói như vậy."
"Yên tâm yên tâm."
Tưởng Mạt Hi khôi phục, tâm trạng Tưởng Khang Ninh rất tốt. Buổi tối không hồi huyện nha, ở chỗ này qua đêm, sáng sớm mai sẽ có người từ huyện nha tới đón y.
Tưởng Mạt Hi không nói nhiều, nói chuyện chỉ có vài chữ, cho dù cả đời nhóc chỉ như thế này, những người yêu thương nhóc đã cảm thấy đủ. Để chúc mừng Tưởng Mạt Hi khôi phục khoẻ mạnh, Thiệu Vân An và Quách Tử Mục làm một bữa tiệc lớn. Thiệu Vân An còn làm món sườn cừu nướng kiểu tây, mặc dù nguyên liệu không hoàn chỉnh, nhưng những người lần đầu tiên ăn món sườn cừu nướng kiểu tây cảm thấy rất ngon. Đặc biệt là Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi vô cùng thích. Thiệu Vân An trực tiếp cắt phần của mình làm đôi chia cho hai nhóc.
"Cha nhỏ, cơm hộp ngày mai của con có thể làm món này không?" Vương Thanh yêu cầu.
Tưởng Mạt Hi nhìn chằm chằm An thúc. Thiệu Vân An bật cười. "Không thành vấn đề, không chỉ sườn cừu, nếu có thịt bò, cha nhỏ có thể làm món bò bít tết, ăn càng ngon."
Tưởng Mạt Hi. "Bò bít tết!"
Thiệu Vân An bị nước bọt của mình làm sặc. Quách Tử Mục vội vàng vỗ lưng cho Thiệu Vân An. Tưởng Khang Ninh cố ý nghiêm khắc nói. "Không thể tuỳ ý giết bò, đó làm phạm pháp."
Tưởng Mạt Hi. "Bò bít tết!"
Tưởng Khang Ninh dở khóc dở cười xoa đầu cháu trai nhà mình. "Hi nhi, luật pháp triều đình nghiêm minh, không được giết bò, trừ phi bò chết mới được ăn thịt."
"Vậy càng không thể ăn." Thiệu Vân An lập tức phản pháo. "Bò chết ai biết có bệnh gì không, không thể giết bò vì bò là công cụ sản xuất, phải cày ruộng. Thế thì chúng ta tự nuôi bò dùng để ăn thịt là được rồi!"
Tưởng Mạt Hi và Vương Thanh hai mắt lấp lánh, Tưởng Khang Ninh bất đắc dĩ. "Làm gì có chuyện nuôi bò để giết thịt, bò là để cày ruộng."
Thiệu Vân An giơ ngón trỏ lên lắc lắc. "Sai sai sai. Bò có nhiều chủng loại. Bò để cày ruộng, bò lấy sữa, bò để giết thịt, cái nào cũng sẽ phát triển trong tương lai. Chúng ta sẽ có bò để cày ruộng, còn có sữa bò giúp tăng chiều cao, thịt bò giúp thân thể khoẻ mạnh, đáp ứng nhu cầu ăn uống mới là tốt nhất."
Tưởng Khang Ninh mỉm cười. "Ngươi định nuôi thêm bò sao?"
Thiệu Vân An lắc đầu. "Không phải ta nuôi. Đại ca là huyện lệnh đại nhân, hẳn là phải phát triển ngành chăn nuôi chứ." Trong óc đột nhiên thoát ra một cái tên, Thiệu Vân An lập tức nói. "Đại ca, ngoại tôn của Vương Văn Hoà rất thích làm thú y. Để làm thú y, hắn chấp nhận vào trại nuôi dưỡng làm tiểu tư để học nghề. Ta thấy đứa nhỏ này rất có ý chí, có thể bồi dưỡng hắn theo hướng nông nghiệp chăn nuôi. Đại ca, lần này bán trà kiếm tiền, ngài có muốn tính đến việc phát triển ngành chăn nuôi cho huyện Vĩnh Tu không? Gà vịt cá bò, cái nào cũng cần phát triển. Đến lúc đó, chúng ta muốn ăn cá có cá, muốn thịt bò có thịt bò, không cần phải để ý có phạm vào luật pháp triều đình hay không."
Tưởng Mạt Hi. "Bò bít tết!"
"Phốc!" Thiệu Vân An cười ha ha. "Đại ca, vì bò bít tết của Hi nhi, ngài phải đi nuôi bò nha."
Tưởng Khang Ninh ôm Tưởng Mạt Hi lên đùi, cũng cười to. "Hi nhi, cữu cữu hứa với con, sẽ tranh thủ đi nuôi bò, dưỡng thịt làm bò bít tết cho con."
Tưởng Mạt Hi nhìn cữu cữu, trong mắt tràn đầy vui vẻ. Tưởng Khang Ninh nhìn bộ dáng của cháu ngoại, hốc mắt lại có chút nóng lên, nhưng ý cười càng sâu.
Thiệu Vân An ngừng cười, nghiêm túc vài phần nói. "Đại ca, muốn phát triển thương nghiệp cho huyện Vĩnh Tu, còn có một chuyện cần thiết phải làm."
Tưởng Khang Ninh lập tức nhìn sang, cũng ngừng cười.
Thiệu Vân An. "Lộ."
Tưởng Khang Ninh. "Lộ?"
Thiệu Vân An nói. "Nếu muốn phú, phải tu lộ. Đường xá tốt thì hàng hoá mới lưu chuyển thông thuận, hậu cần mới vận hành nhanh hơn, kinh thế mới phát triển vững hơn. Kế tiếp ta định tu sửa lại con đường giữa huyện Vĩnh Tu và thôn Tú Thuỷ, rút ngắn thời gian vận chuyển vật tư tới huyện Vĩnh Tu. Đại ca, thời gian chính là tiền tài, nếu để lãng phí quá nhiều thời gian cho việc vận chuyển, chúng ta còn có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Đây chính là lý do vì sao giao thông thuận lợi, kinh tế địa phương mới phát đạt. Hàng hoá của ngươi tốt, nhưng không đưa ra ngoài, không bán được, cũng coi như uổng phí."
Tưởng Khang Ninh. "Ngươi nói quá đúng! Huyện Vĩnh Tu sở dĩ có thể duy trì tới bây giờ, là bởi vì bốn phía thông thuận, lại còn có đường thuỷ."
"Đúng vậy. Cho nên hàng hoá ở huyện Vĩnh Tu mới tương đối phong phú, hàng hoá đông tây nam bắc đều có. Đây chính là lợi thế của giao thông tốt. Cho nên đại ca, lộ ở thôn Tú Thuỷ ta phải tu bổ lại. Tất cả hàng hoá ở huyện Vĩnh Tu đều phát triển, cho dù là trà hay trái cây, chỉ cần lộ không tốt, thì mọi kế hoạch đều chậm một nhịp. Nếu chỗ này của ngài có thể thành công, vị tri phủ sư huynh kia của ngài có thể lấy làm gương. Nếu như kinh tế toàn bộ Sắc Nam phủ có thể nhảy vọt, vậy toàn bộ quốc gia có có thể lấy đó làm mẫu. Tương lai nhất định sẽ có ngày, chúng ta có thể đi ra ngoài Yến quốc, vươn ra biển lớn."
"Ha ha, có ngươi ở đây, chúng ta nhất định có thể vươn ra biển lớn!" Tưởng Khang Ninh tựa hồ có thể nhìn thấy bản kế hoạch vĩ đại kia.
Vương Thanh tò mò. "Cha nhỏ, vươn ra biển lớn là cái gì?"
Thiệu Vân An. "Chính là làm ra một con thuyền thật lớn, rồi vượt qua biển rộng, đi đến bờ bên kia biển. Biển rất lớn rất lớn, vô biên vô hạn, phía bên kia của biển có rất nhiều quốc gia khác, còn có rất nhiều kỳ trân dị bảo chúng ta chưa từng thấy, phong tục tập quán và ngôn ngữ mà chúng ta không hiểu, những người bất đồng màu da, màu tóc với chúng ta, có thể coi như là một thế giới khác."
"Oa a." Ni tử kinh ngạc thốt lên, trên mặt tràn đầy khát vọng. "Con muốn đi."
Vương Thanh. "Con cũng muốn đi."
Tưởng Mạt Hi nhìn chằm chằm Thiệu Vân An, thốt lên một tiếng. "Thuyền."
Thiệu Vân An cười nói. "Hiện tại chúng ta còn chưa làm ra được chiếc thuyền có thể đi xa vượt biển, việc này để lại cho các con. Hi vọng tương lai các con lớn lên có thể làm ra chiếc thuyền như vậy."
"Thuyền!" Tưởng Mạt Hi hai mắt lấp lánh hữu thần, tựa hồ vô cùng hứng thú đối với cái thuyền lớn kia.
Tưởng Khang Ninh âm trầm nhìn Thiệu Vân An, thầm nghĩ. "Vân An, vì sao ngươi biết bên kia biển còn có thế giới khác? Ngươi, từng đến đó sao?"
Y không hỏi. Y biết, bức màn bí mật của Thiệu Vân An trừ phi hắn tự mình gỡ bỏ, bằng không y không thể hỏi. Cái này không chỉ là suy nghĩ của y, mà còn là mệnh lệnh hoàng thượng giao cho y.