Vương Thạch Tỉnh mua cả một ngọn núi!
Vương Thạch Tỉnh nuôi ba con hổ trong nhà!
Vương Thạch Tỉnh mua rất nhiều thủ vệ trong nhà, còn mang đao nữa!
Phú gia đệ nhất huyện Vĩnh Tu lại xưng huynh gọi đệ với Vương Thạch Tỉnh, bưởi nhà mình chín cũng tự mình đưa tới.
Ngày hôm sau, sau sự việc của ba lão hổ, không ngoại lệ, Vương trạch lại nổi danh. Đối với nông dân ở thôn Tú Thủy hiện tại mà nói, cái người trước kia từng bị nương mình bức ép tới sống không nổi, Vương Thạch Tỉnh từ sau khi thú nam thê Thiệu Vân An, thì quả thực biến hóa long trời lở đất, sinh hoạt tốt lên không nói, thân phận địa vị cũng giống như nước lên thì thuyền lên, bây giờ đã trở thành người phú quý mà thôn dân phải ngước nhìn. Ngay cả những gia đình thân cận với bọn họ cũng cùng đắc đạo, gà chó lên trời, sinh hoạt trong nhà trở nên rực rỡ hẳn. Người trong thôn miễn bàn có bao nhiêu hâm mộ. Có người hâm mộ, đương nhiên sẽ có người đố kỵ. Nhưng mặc cho bọn họ ghen ghét đố kỵ, bọn họ chỉ có thể ghen ghét sau lưng, hận thì hận, nhưng hiện giờ ai còn dám đi tìm Vương Thạch Tỉnh gây phiền toái, ai còn dám ở trước mặt hắn la lối khóc lóc, nhớ tới việc Thiệu Vân An làm sao chỉnh đốn cả nhà Vương lão thái và Tống gia, bọn họ lập tức phát run. Chọc ai cũng không thể chọc nào nam thê của Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An.
So sánh với Vương trạch được người ước ao hâm mộ, còn có một loại thanh âm chán ghét truyền ra. Đêm hôm trước, toàn bộ "nam đinh" trong thôn cơ hồ đều tham gia xua đuổi lão hổ, ngay cả nhà cô nhi quả phụ Đường Căn Thụ. Đường Căn Thụ cũng cầm sài đao đuổi tới. Nhưng đó chỉ là "cơ hồ" mà thôi, có những nhà ngay cả bóng người cũng không thấy, trốn ở trong nhà, đến nửa cái đầu cũng không dám ló ra. Một nhà chính là Vương lão thái, Vương Đại Lực và Vương Điền Nham, một nhà khác chính là huynh đệ Vương Bân Thắng, Vương Bân Xương. Hai người họ tuổi lớn thì không nói, nhưng đều có nhi tử, còn không phải là một đứa, nhi tử lớn lên cao to cường tráng, thế nhưng tối qua không hề thấy mặt một người. Miễn cưỡng mà nói, chỉ có ngoại tôn của ông là Đường Căn Thụ tham gia, nhưng từ sau khi Đường Căn Thụ có thể tự nuôi sống nương và đệ đệ thì tàn nhẫn đáp lại rằng, cả nhà y sau này có chết cũng không tìm ngoại gia gia, người bên ngoại gia gia có chết cũng đừng tìm bọn họ.
Lúc này đây, nước miếng của người trong thôn nhiều tới mức có thể dìm chết cả ba nhà này. Vương Văn Hòa trực tiếp lên tiếng, sau này nếu trong thôn có nguy hiểm, ba nhà bọn họ nếu không trợ giúp, sẽ đuổi khỏi tông tộc. Từng một lần bị Vương Bân Xương náo loạn tới mức thiếu chút nữa hộc máu, Vương Văn Hòa nhớ rất rõ ràng. Lần này, Vương Bân Xương và Vương Bân Thắng không tìm được lý do thoái thác, hài tử nhà khác đều tham gia, hài tử nhà bọn họ trốn ở trong nhà thì giải thích làm sao. Bất quá cùng ngày, người bên hai nhà lại buông lời khó nghe. Nếu không phải vì hai người ở Vương trạch kia, lão hổ có thể xuống núi sao, tại sao lại đổ lỗi lên đầu bọn họ. Còn Vương Đại Lực thì sao? Ông chủ động tới tìm tộc trưởng nhận lỗi, hứa sau này sẽ không như vậy. Vương Đại Lực tuy vô dụng, tuy nhát gan, nhưng so với việc bị đuổi khỏi tông tộc, chết rồi biến thành cô hồn dã quỷ, thì vô dụng cùng nhát gan tính là cái gì.
Vương Văn Hòa tha thứ cho Vương Đại Lực, nhưng thái độ đánh chết không chịu hối cải của Vương Bân Xương và Vương Bân Thắng đã chọc giận ông. Vương Văn Hòa lập tức lấy thân phận tộc trưởng hạ lệnh, tiền lãi trong tộc sau này sẽ không phân cho hai nhà Vương Bân Xương và Vương Bân Thắng nữa. Bọn họ cũng không cần tới làm việc công cho tông tộc. Đồng thời, lễ tế tổ vào tiết thanh minh năm nay, bọn họ không được tham gia. Vương Bân Xương và Vương Bân Thắng không phục, mang theo người tới nhà Vương Văn Hòa náo loạn. Vương Thư Bình ra mặt nói mấy câu đã chặn họng hai nhà bọn họ. Rau dưa, gà vịt, trứng, từng đó nguyên liệu nấu ăn tại sao Vân Long phường lại chịu mua, đó là bởi vì lão bản Vân Long phường chính là Vương Thạch Tỉnh. Mà sở dĩ Vương Thạch Tỉnh quyết định như vậy, cũng là vì nể mặt mũi cha y. Còn nữa, công điền trong tộc vốn dĩ chẳng có bao nhiêu, hiện tại nhiều như thế là vì sao? Là bởi vì số tiền tám trăm lượng bạc Vương Thạch Tỉnh rời khỏi tông tộc kia.
Ba con hổ kia nhận thức một nhà Vương Thạch Tỉnh chính là may mắn, nếu lỡ như chúng nó thật sự xuống núi ăn thịt người thì sao? Người khác gặp nạn, ngươi không giúp, còn muốn hưởng lợi từ người khác, ở đâu có chỗ tốt như vậy. Nguyên liệu nấu ăn của Vương tộc đưa tới Vân Long phường sau này sẽ không có phần của Vương Vân Xương và Vương Bân Thắng. Tiền lãi của công điền dùng tám trăm lượng bạc mua, cũng không có phần của hai nhà đó. Còn nữa, Vương Văn Hòa là tộc trưởng, có quyền quyết định tộc nhân nào không được tế tổ, nếu không phục, rời tông tộc tự lập môn hộ.
Hai nhà lúc này mới nổ tung. Nam mắng, nữ khóc, nhưng mặc đệ bọn họ la mắng khóc lóc thế nào, Vương Thư Bình một bước cũng không nhường. Tộc nhân Vương thị đều đứng về phía tộc trưởng. Bọn họ cũng tức lắm chứ. Thời điểm nguy hiểm thì trốn, thời điểm có lợi mới ló mặt ra, ở đâu có chỗ tốt như vậy. Bọn họ đã sớm không vừa mắt hai nhà này. Mặc kệ hai nhà náo loạn, thái độ Vương Thư Bình vẫn kiên quyết. Trong tộc, mọi người đã bắt đầu làm tương vừng, phía bên tửu lầu phản hồi rất tích cực, bây giờ ai bị điên mới dám đắc tội Vương Thư Bình. Tộc nhân Vương thị đều trông ngóng Vương Thư Bình phát triển tương vừng lên giống như mứt trái cây Triệu thị, trà hoa cúc Tôn thị, ban ơn cho toàn tộc. Tình huống như vậy, tộc nhân Vương thị nịnh bợ Vương Thư Bình còn không kịp, làm sao dám đắc tội y.
Lời đồn tới tai Thiệu Vân An, Triệu Hà nói cho hắn. Hắn ha hả cười hai tiếng, buông ra hai chữ. "Xứng đáng." Tuy nhiên hắn không ngờ Vương Thư Bình có thể cường ngạnh đến như vậy. Nhưng ngẫm lại thì liền thông suốt. Nhi tử tranh đua, trong nhà bắt đầu kiếm tiền, Vương Thư Bình vốn dĩ là người có đầu óc, tự nhiên phải cường ngạnh.
Ba con đại miêu, buổi sáng sau khi uống một chậu linh tuyền và linh nhũ mới trở về núi. Đêm trước đó, ba hài tử bị Thiệu Vân An mang vào trong không gian. Ba con đại miêu cũng tò mò bọn nhỏ biến đi đâu, nhưng Thiệu Vân An không dám để chúng nó tiến vào. Không phải sợ chúng nó tổn thương hài tử, mà sợ chúng nó một phát uống sạch linh nhũ. Linh nhũ hiện tại mỗi ngày chỉ nhỏ hai đến ba giọt, so với lượng dùng, chẳng thấm thía vào đâu. Ba con đại miêu mà vào không gian, tuyệt đối một giọt cũng không lưu lại cho hắn.
Qua một đêm, ba con đại miêu đã có tên, Thiệu Vân An đặt cho bọn nó. Hổ ca gọi là Hổ ca, hai con ấu hổ hay đánh nhau, con lớn hơn kêu Đại kim, con nhỏ hơn kêu Tiểu kim, thỉnh tha thứ cho khả năng đặt tên của Thiệu Vân An.
Đại kim, Tiểu Kim và Hổ ca về trên núi. Sau khi dạy một canh giờ cho Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi, giao bài tập, Thiệu Vân An lại bận rộn. Lá trà không ngừng cuồn cuộn đổ về, hắn vội tới mức chân không chạm đất. Vương Thạch Tỉnh mỗi ngày sáng đi xưởng chế trà, chiều ở nhà phụ giúp Thiệu Vân An.
Giữa trưa, Hổ ca với Đại kim Tiểu kim thế nhưng lại xuống núi. Các thôn dân nhìn thấy thì tương đối bình tĩnh, nhưng vẫn rất sợ hãi. Hổ ca và Đại kim Tiểu kim không đi vào cổng chính, trực tiếp nhảy tưởng vào trạch viện, khiến Yến Phù Sinh sợ tới mức đi hỏi gia chủ xem có muốn làm tường cao lên không. Thiệu Vân An nói không cần. Vì tránh cho mấy chú cún nhìn thấy hổ sợ hãi thảm thiết, Thiệu Vân An cột bốn chú cún tại hậu viện, hơn nữa còn dặn dò Hổ ca cùng Đại kim Tiểu Kim không được tới hậu viện. Ba lão hổ hiểu tiếng người. Thiệu Vân An nói không được đi, chúng nó sẽ không đi. Dù sao chỉ cần mỗi ngày cho chúng nó uống nước, chúng nó rất sẵn lòng phối hợp biết không!
Hổ ca và Đại kim Tiểu kim không tới tay không. Hổ ca lại mang tới một con nai béo. Có thể là lần trước nhìn thấy Thiệu Vân An cắt sừng nai (lộc nhung đó), nói sừng nai là thứ tốt, nó lại bắt thêm một con. Thiệu Vân An vội vã nói với nó đừng tàn sát nai nữa, bằng không nai trong núi sẽ bị tuyệt chủng. Sừng nai xử lý xong, Thiệu Vân An tính toán gửi lên kinh thành. Hắn không thiếu đồ tốt, gửi cho cha nương, sư huynh, Ông lão, hoàng thượng và quân hậu là thích hợp nhất. Giao nai cho nhóm người Trịnh Đại xử lý, cũng gửi một ít qua cho mấy gia đình hữu hảo trong thôn. Trong không gian còn một con nai và một con lợn rừng, phải tìm cơ hội lấy ra.
Vương Thạch Tỉnh đúng giờ trở về ăn cơm. Cơm nước xong, hắn dắt bốn con cún đi. Thiệu Vân An mang theo ba hài tử và ba lão hổ không muốn về núi đến gian chế trà ở hậu viện. Ba đứa nhóc như cũ bị hắn đưa vào không gian, ba con hổ khá là bất mãn. Nhưng mặc kệ chúng nó yêu cầu, vòi vĩnh (Đại kim, Tiểu kim), gầm rống (Hổ ca), Thiệu Vân An không hề lay động.
Hổ ca đi vòng vòng quanh chân Thiệu Vân An, sau đó cắn ống quần hắn lôi ra ngoài.
"Ai ai ai! Chậm một chút, sắp ngã rồi!"
Vương Thạch Tỉnh tiến lên cứu tức phụ, lại bị Đại kim Tiểu kim cắn ống quần. Hai người chật vật bị ba lão hổ kéo ra ngoài. Vương Thạch Tỉnh vội la lên. "Đừng kéo! Chúng ta đi cùng các ngươi! Dẫn đường!"
Hổ ca buông ra, Đại kim Tiểu kim thấy nó buông cũng buông theo. Sửa sang lại quần áo, Vương Thạch Tỉnh nắm tay Thiệu Vân An, dắt hắn ra ngoài. Thiệu Vân An vội nói. "Ta thu lá trà lại đã, chỉ sợ hôm nay lại lỡ dở."
Chờ Thiệu Vân An mang lá trà vào không gian, đưa ba hài tử ra, khóa kỹ cửa phòng chế trà, buộc chặt bốn chú cún, hai người nói với Yến Phù Sinh và Tần Âm một tiếng, mang theo ba hài tử và ba con đại miêu lên núi. Chu thúc và Chu thẩm tới bao cục. Sinh ý ở bao cục phát triển quá nhanh. Hiện giờ Chu thẩm chỉ làm hàng giới hạn, các mặt hàng nhiều số lượng thì giao cho thợ khác làm. Chu thẩm còn phụ trách chất lượng hàng hóa và kiểu dáng trong bao cục, hễ không có việc gì bận bà lại tới bao cục nhìn một vòng.
Nhà Chu thẩm trước đây nổi danh nghề thêu, may vá. Sau đó trong nhà xảy ra chuyện mới trở nên nghèo túng, gả cho Chu thúc ở thôn Tú Thủy. Sau này, thêm Chu Thiên Bảo ngốc nghếch, bà càng bị hàng xóm khi dễ. Nhưng bây giờ đã bất đồng, Chu thẩm cũng coi như là lão bản, sinh ý trong nhà không cần lo, nhi tử càng ngày càng thông minh, có nhiều nhà còn muốn làm thân gia với nhà bà. Chu thẩm bây giờ tự tin hơn hẳn, không giống hồi xưa, bị người khác bắt nạt cũng không dám hé răng. Bất quá, ở trước mặt Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, Chu thẩm vẫn là Chu thẩm của trước đây. Xiêm y trong ngoài của một nhà Vương Thạch Tỉnh đều do Chu thẩm tự tay làm. Cho dù làm thiếu mấy cái túi, cũng tuyệt đối không thiếu xiêm y cho cả nhà Vương Thạch Tỉnh.
Hổ ca, Đại kim và Tiểu kim mang theo hai người
lớn, ba người nhỏ lên núi. Đường lên núi không phải con đường bọn họ vẫn đi, ba hài tử phải ráng hết sức mới theo kịp. Thiệu Vân An dò hỏi Hổ ca có thể chở ba hài tử được không, không nghĩ tới Hổ ca lại nguyện ý. Hổ ca chở Tưởng Mạt Hi và Ni tử. Ni tử còn nhỏ, không thể một mình ngồi trên lưng hổ không có chỗ dựa. Tưởng Mạt Hi một tay bám vào cái cổ dày lông của Hổ ca, một tay ôm Ni tử. Đại Kim chở Vương Thanh. Tiểu Kim thì ở phía trước vui vẻ dẫn đường.
Trên đường gặp được rất nhiều động vật, có thỏ hoang, gà rừng, hồ ly, còn có một đàn nai, bọn nhỏ thực vui vẻ. Ba nhóc ở trong thôn, rất ít khi có thể tận mắt nhìn thấy nhiều động vật hoang dã như vậy. Bất quá mấy con vật hoang dã đó nhìn thấy bọn họ thì thực không vui, giơ chân chạy trốn hết. Đại Kim và Tiểu Kim không thèm để ý chúng nó, giống như đối với địa điểm sắp đến còn quan trọng hơn cả mấy món ăn dân dã này.
Đi một mạch tiến sâu vào trong rừng, Thiệu Vân An lấy chăn ở trong không gia ra phủ cho bọn nhỏ. Chính hắn thì mặc một cái áo lông. Vương Thạch Tỉnh không thấy lạnh, hắn không cần. Đi tới khi trời tối, còn chưa tới nơi, Thiệu Vân An mang ba hài tử vào không gian, hắn cưỡi lên người Hổ ca, đi không nổi nữa. Vương Thạch Tỉnh không có vấn đề gì, cùng với Đại Kim, Tiểu Kim đi ở phía trước.
Mãi tới khi trời tối đen, Thiệu Vân An không thể nhìn rõ đông tây nam bắc, hắn và Vương Thạch Tỉnh cầm đèn pin khẩn cấp. Lúc bật đèn lập tức khiến Đại Kim Tiểu Kim hoảng sợ, Hổ ca vẫn rất bình tĩnh. Thiệu Vân An không hỏi Hổ ca muốn dẫn bọn họ đi đâu, có hỏi cũng uổng phí, Hổ ca sẽ không nói chuyện. Dù sao đã tới nơi này, vô pháp vòng trở lại.
"Tỉnh ca, huynh vào không gian đi, tới nơi rồi ta mang huynh ta."
"Ta không mệt."
Vương Thạch Tỉnh tuyệt đối không thể để tức phụ ở một mình. Thiệu Vân An hiểu rõ điểm này, chỉ có thể lấy ra một bình nước và hai cái bánh mì cho hắn lót bụng. Ba lão hổ lập tức kháng nghị, hắn không thể không lấy ra thêm ba bình nước cùng với mười mấy quả táo. Nhanh chóng ăn xong, Hổ ca tiếp tục cất bước. Trong rừng hạ sương mù, bốn phía rào rạt, thanh âm sàn sạt quỷ dị không nói, tiếng côn trùng kêu vang giữa rừng hoang vắng lặng như trong phim tv khiến người ta nổi hết da gà. Nếu chỉ có một mình, có đánh chết Thiệu Vân An cũng không dám tới chỗ này.
"Tức phụ, có lạnh không?"
"Không lạnh, chỉ cảm thấy hơi sợ. Huynh tới chỗ này bao giờ chưa Tỉnh ca?"
"Chưa tới. Hồi trước lên núi, xa nhất rừng trà phía bên kia cũng chưa tới."
"Hổ ca muốn dẫn chúng ta đi đâu a. Tối nay khẳng định không về kịp."
"Đi lâu như vậy còn chưa đến, phỏng chừng là chỗ thần kỳ nào đó. Chúng ta đã đi qua một đỉnh núi."
"A! Xa như vậy rồi ư. Huynh chắc mệt rồi, nghỉ ngơi một lát đi."
"Không mệt. Con đường này ngắn hơn nhiều so với lúc ta đánh giặc. Lúc đánh giặc có mấy ngày liền không thể ngủ, tinh thần phải cảnh giác cao độ, cái này chỉ là đi bộ thôi, không mệt."
Nếu là lúc mới kết hôn, Thiệu Vân An nghe Vương Thạch Tỉnh kể chuyện này, quá lắm là cảm khái một chút việc tham gia quân ngũ thật không dễ dàng, nhưng hiện tại nghe vậy thì đau lòng không thôi.
"Bây giờ chắc không có chiến tranh nữa đúng không, ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn."
"Khó nói trước được. Nếu quốc gia tiếp tục nghèo đói, cho dù là Dực Hổ quân và Phi Ưng quân của Đại gia cũng khó có thể kiên trì. Không có quân lương, lương thực không đủ, ăn miếng thịt còn phải suy tính. Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, làm sao có thể chiến đấu. Lần này không phải nhờ tiểu tướng quân tập kích bất ngờ, giết chết tướng quân bọn họ, còn giết chết một vị vương tử, chiến tranh sẽ không kết thúc sớm như vậy. Thế nhưng Hồ Cáp Nhĩ quốc bản chất là một quốc gia hiếu chiến, bọn họ mơ ước Đại Yến ta từ rất lâu rồi, lần này tiểu tướng quân lại giết chết vương tử của bọn họ, Hồ Cáp Nhĩ quốc sẽ không chịu để yên."
Thiệu Vân An. "Hồ Cáp Nhĩ quốc có vẻ giống như mấy quốc gia du mục như Hung Nô, Đột Quyết, Khiết Đan. Chỗ của ta gọi chúng là người Hồ, các huynh lại gọi là Hồ Cáp. Hoàn cảnh sống của bọn họ quá gian khổ, đương nhiên mơ ước thổ địa dồi dào và khí hậu thoải mái ở Đại Yến. Trong lịch sử của chúng ta, mỗi một triều đại, từ khi khai triều tới khi hủy diệt, đều có chiến tranh biên giới với ngoại tộc. Nổi tiếng nhất, khốc liệt nhất chính là đoạn lịch sử Trung Nguyên thời nhà Hán.
Khi đó, người Hồ xâm lấn Trung Nguyên, xem người Hán như heo chó, nói rằng người Hán là dê, không chỉ tàn sát gần hết mà còn nướng ăn. Còn nói ăn thịt người giống như ăn thịt dê hai chân. Sau đó có một vị tướng quân ban hành sát hồ lệnh, chỉ cần là người Hán, giết một người Hồ, cầm đầu tới có thể lĩnh thưởng, giết được nhiều có thể thăng quan tiến chức. Dưới một kích như vậy, toàn bộ người Hán đều tham gia, cơ hồ người Hồ bị giết sạch. Có thể nói, sát hồ lệnh đã cứu lại người Hán, lúc ấy, người Hán bị giết chỉ còn lại khoảng bốn trăm, năm trăm vạn. Lang yên ngàn dặm, mười không tồn nhị. (nghĩa là bất cứ nơi nào người hồ đi qua, người hán đều bị tàn sát gần hết). Không cùng chủng tộc, ý nghĩ dị biệt, đừng mong bọn họ đối xử tốt với chúng ta."
Vương Thạch Tỉnh từng chân chính trải qua chiến tranh vũ khí lạnh. Thiệu Vân An bình tĩnh nói, nhưng hắn nghe xong chỉ thấy sống lưng phát lạnh. Cảnh tượng như vậy, nghĩ đến thôi đã dựng hết lông tơ. Nếu có một ngày, Hồ Cáp Nhĩ quốc công phá tuyến phòng thủ của bọn họ, vậy con dân Đại Yến sẽ trải qua đoạn lịch sử giống như tiểu tức phụ vừa kể. Bá tánh Yến quốc, bao gồm cả hắn, bao gồm cả tức phụ, bao gồm Thanh nhi, Ni tử, Hi nhi, bao gồm những người hắn để ý, toàn bộ sẽ trở thành tế phẩm dưới đao phay của quân Hồ Cáp, có lẽ là, đồ ăn.
Vương Thạch Tỉnh rùng mình. Cho dù tức phụ trợ giúp Yến quốc chấn hưng nền kinh tế, nhưng nếu muốn hồi phục như thời hưng thịnh, còn cần rất nhiều năm. Biên cảnh Yến quốc chờ được sao, Hồ Cáp Nhĩ quốc sẽ cho bọn họ thời gian để thịnh vượng sao?
"Tức phụ..." Theo bản năng mở miệng, Vương Thạch Tỉnh lại không biết nói cái gì.
Thiệu Vân An nhìn Vương Thạch Tỉnh, nghiêm túc nói. "Tỉnh ca, đồ vật trong không gian, là của ta, cũng là của huynh. Thời gian luôn tiến về phía trước, hiện tại không có, không có nghĩa là mãi không có. Bây giờ lấy chúng ra dùng, chỉ gia tốc một chút quá trình phát triển lịch sử mà thôi, sẽ không gây ảnh hưởng lớn. Ngoài những thứ yêu cầu kỹ thuật, những cái khác có thể dùng, huynh tự mình quyết định, ta tuyệt không nhúng tay."
Vương Thạch Tỉnh nuốt cổ họng, duỗi tay nắm lấy bàn tay có chút lạnh của tức phụ.
"Tỉnh ca, ta biết huynh tuy rằng gỡ bỏ chiến bào, nhưng trong lòng chưa hoàn toàn buông tay. Nước mất nhà tan, gia muốn hưng, quốc cần ninh (Muốn trong nhà phát triển, đất nước cần hòa bình.) Mặc kệ huynh quyết định thế nào, ta đều ủng hộ huynh."
Nắm tay tức phụ, cùng Hổ ca đi bộ một hồi lâu, cũng im lặng một hồi, Vương Thạch Tỉnh mở miệng. "Tức phụ, ta muốn lấy hỏa dược ra. Toàn bộ đồ vật trong không gian thời này có thể dùng được, ta muốn lấy ra hết."
"Có thể." Thiệu Vân An nở nụ cười cực kỳ ôn nhu, ôn nhu đến hiếm thấy. "Ta phụ trách kiếm tiền dưỡng gia, huynh phụ trách bảo vệ quốc gia, ta và huynh mỗi người thực hiện nhiệm vụ của mình. Huynh là nam nhân của Thiệu Vân An ta, ta là nam thê của Vương Thạch Tỉnh huynh. Ta sẽ không núp dưới cánh chim của huynh mà sống qua ngày, ta cũng không muốn người khác cho rằng huynh hưởng lạc nhờ ta, may mắn thú được ta mới có cuộc sống tốt. Bọn họ không biết, nam nhân của Thiệu Vân An ta cũng không phải người bình thường."
Nếu là người bình thường, sao có thể "mặc kệ" hắn muốn làm gì thì làm, sao có thể để một người có thân phận nội tử như hắn ra oai; nếu là người thường, sao có thể bình tĩnh chấp nhận nguồn gốc của hắn, giúp hắn giữ bí mật không gian. Bởi vì Vương Thạch Tỉnh không bình thường, mới khiến Thiệu Vân An trở nên đặc biệt.
Vương Thạch Tỉnh bị sự ôn nhu của Thiệu Vân An mê hoặc. Hắn đột nhiên ôm Thiệu Vân An từ trên lưng Hổ ca xuống, cúi đầu hôn. Thiệu Vân An ôm lấy cổ Vương Thạch Tỉnh, ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn, hắn cảm kích, hắn hạnh phúc. Hai người, giữa rừng rậm hoang vắng, trao nhau nụ hôn mãnh liệt, nụ hôn say đắm. Đèn pin khẩn cấp rơi xuống đất, bị cỏ dại che lấp phần lớn nguồn sáng. Chỉ còn chút ánh sáng le lói phản chiếu lên cơ thể hai người họ, nhưng đôi môi kề sát của họ lại bị bóng đêm bao phủ, cho dù là một con sâu, cũng không thể theo dõi nụ hôn, gần như sâu thẳm trong tâm hồn họ.
"Ngao ô!"
Đáng tiếc, có người làm gián đoạn sự nồng cháy của đôi tình nhân bằng tiếng gầm lớn. Vương Thạch Tỉnh buông Thiệu Vân An, ôm cơ thể xụi lơ của hắn. Đây là nụ hôn tuyệt vời nhất Thiệu Vân An trao cho Vương Thạch Tỉnh, tuyệt đến mức cả người hắn không còn tí sức lực. Vương Thạch Tỉnh ôn nhu hôn lên trán tức phụ, bế lên, đặt trên lưng Hổ ca. Thiệu Vân An nằm trên lưng hổ ca thở dốc. Vương Thạch Tỉnh cũng không tốt hơn là bao, nếu là ban ngày, chắc chắn sẽ nhìn thấy vệt ửng đỏ trên mặt hắn.
"Đi thôi." Nhặt đèn pin, đỡ tiểu tức phụ, Vương Thạch Tỉnh nói với Hổ ca.
"Ngao!"
Tựa hồ nhắc nhở hai người không nên lãng phí thời gian, Hổ ca cất bước. Chôn mặt trên mớ lông dày của Hổ ca, Thiệu Vân An trong lòng phỉ nhổ chính mình. Chỉ hôn thôi mà thiếu chút nữa cao trào, là định lực của hắn yếu hay là kỹ thuật hôn của Tỉnh ca quá cao, mẹ nó, nhất định không thể nói cho Tỉnh ca, quá mất mặt!