Bên trong xe, Thiệu Vân An nhỏ giọng nói chuyện với ba hài tử. "Cha nhỏ đưa các con vào, các con để ý Hổ ca, Đại Kim với Tiểu Kim, đừng để chúng nó ăn bậy, đặc biệt là đừng đụng vào mấy đồ nguy hiểm."
Ba hài tử đồng loạt gật đầu. Thiệu Vân An đem bọn nhỏ vào không gian, sau đó thở dài một hơi. Vương Thạch Tỉnh đang đánh xe, lúc này mới lên tiếng. "Tức phụ."
Thiệu Vân An dịch ra đằng trước, vén rèm đi ra ngoài, nói. "Tỉnh ca, không ngờ trong thôn cũng bị chấn động như vậy, sẽ không liên lụy tới đại ca chứ?"
Vương Thạch Tỉnh nghiêm túc trả lời. "Khó nói lắm, chỉ cần thời đại này xảy ra dị tượng, cho dù là động đất, lũ lụt, cũng sẽ dính dáng tới vận thế. Hiện giờ đại ca thuộc phái hoàng thượng, khó đảm bảo không có người mượn cơ hội buộc tội đại ca."
"Vậy làm sao bây giờ?"
Vương Thạch Tỉnh nghĩ nghĩ, nói. "Đệ đưa tiên quả cho đại ca, để hắn dâng cho quân hậu, nói chúng ta hái tiên quả mới xảy ra dị tượng như vậy."
"A?" Thiệu Vân An sửng sốt, theo bản năng đáp. "Cái đó là ta để lại cho huynh ăn!"
Biểu tình của Vương Thạch Tỉnh nháy mắt trở nên hạnh phúc, xung quanh không có người nào, hắn xoay đầu tức phụ, nhắm khóe miệng mà gặm cắn một hồi, sau đó giống như chưa đã khát, nói. "Chúng ta có linh nhũ, tiên quả khẳng định không bằng linh nhũ, bằng không Hổ ca vì sao đòi uống linh nhũ, lại canh giữ cây tiên thảo không ăn. Hơn nữa, không phải tiên thảo sẽ kết trái sao. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, thừa dịp chưa có ai làm khó dễ, để đại ca lấy trước tiên cơ, chuyện của chúng ta nhất định không thể có biến."
Thiệu Vân An nhìn Vương Thạch Tỉnh nghiêm túc, đột nhiên ôm đầu, tặng cho nam nhân một nụ hôn nồng cháy. Nam nhân này, nhìn nhận vấn đề ngày càng nghiêm cẩn, có tiến bộ!
Hai người lập tức dục hỏa khó nhịn. Thiệu Vân An vội vàng đẩy ra, thở gấp nói. "Ta vào không gian."
"Được." Ám ách.
Vào bên trong xe, buông mành xuống, Thiệu Vân An vào không gian. Vừa tiến vào đã nghe thấy tiếng bọn nhỏ cười khúc khích cùng với tiếng kêu ô ô của Đại Kim Tiểu Kim. Đi theo tiếng cười thì thấy, Đại Kim Tiểu Kim và ba hài tử đang chơi vui vẻ. Hắn vừa tiến vào, Hổ ca lập tức chú ý tới hắn, Đại Kim Tiểu Kim cũng nhìn qua phía này. Thấy là hắn, Đại Kim Tiểu Kim tiếp tục chơi.
"Hi nhi, Thanh nhi, Ni tử."
Ba hài tử tức khắc ngẩng đầu, Ni tử từ trên mặt đất bò dậy, hô. "Cha nhỏ!"
Bị Đại Kim Tiểu Kim đè dưới đất, Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi đẩy Đại Kim Tiểu Kim ra, Thiệu Vân An nói. "Các con chơi đi, ta tiến vào lấy ít đồ."
Nghe cha nhỏ - An thúc - nói vậy, hai đứa nhóc tiếp tục chơi. Tiếng cười của Tưởng Mạt Hi trầm trầm, giống như bị kìm nén. Nhưng Thiệu Vân An biết rằng, đây là biểu hiện vui vẻ nhất mà nhóc có thể. Có lẽ cả đời này Tưởng Mạt Hi không thể chân chính cười to, không phải vì nhóc không thích cười, mà là không thể. Tám năm bệnh tự kỷ có thể tốt lên, cũng sẽ để lại ít "di chứng", bất quá không ảnh hưởng đến toàn cục không phải sao.
Thiệu Vân An tới chỗ linh nhũ thạch đặt tiên thảo, cây tiên thảo bị nhổ trồng giống như đang lắc lư ở nơi đó, bên cạnh chính là chỗ linh nhũ nhỏ giọt. Nhớ tới chuyện hôm đó, hắn lại nhịn không được tim đập thình thịch.
Đảo ngược trở về thời điểm đó.
Ngày đó, sau khi mang tiên thảo vào không gian, Thiệu Vân An quyết tâm tưới hết toàn bộ mấy giọt linh nhũ còn lại vào cây tiên thảo, cây tiên thảo kỳ diệu mà chết thì quá đáng tiếc. Phải biết rằng, bên ngoài đang phát sinh dị tượng, mặt đất rung chuyển, nhìn cũng biết là do tiên thảo gây ra.
Nhưng ngay sau khi hắn tưới hết linh nhũ vào, dị tượng lại lần nữa xuất hiện.
Tiên thảo phát ra ánh sáng rực rỡ hơn trước, toàn bộ không gian được bao phủ bởi ánh sáng trắng, sau đó không gian bị rung chuyển rõ ràng. Chờ tới khi người và hổ có thể mở mắt, bọn họ phát hiện ra tiên thảo biến hóa kinh kinh người.
Nguyên bản đỉnh chóp tiên thảo chỉ có một quả trái cây nhỏ như hạt nhãn. Kết quả là, sau khi tưới linh nhũ, một phần của những chiếc lá cuộn tròn dãn ra. Trong những chiếc lá vốn cuộn tròn này, có thêm ba trái tiên quả, to cỡ đầu móng tay cái của Thiệu Vân An. Trái to nhất thế nhưng trở nên óng ánh, giống dạ minh châu chiếu ra ánh sáng nhẹ nhàng.
Dị tượng này khiến Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh choáng váng. Bọn nhỏ vốn bị trạng thái chật vật của cha nhỏ - An thúc - lúc tiến vào dọa sợ, nhưng bây giờ đã hết lo lắng, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cây tiên thảo. Hổ ca cắn tay áo Thiệu Vân An, muốn hắn hái trái to nhất. Thiệu Vân An đưa tiên quả cho Hổ ca ăn, Hổ ca không ăn. Đại Kim Tiểu Kim cũng không ăn, tụi nó càng hiếu kỳ cái hòn đá nhỏ linh nhũ dịch hơn, xoay vòng vòng quanh linh nhũ thạch, còn đứng thẳng người lên tính liếm, nhưng lại thiếu một chút, với không tới.
Nhìn bộ dáng của Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim, linh nhũ đối với chúng nó càng dụ hoặc hơn, Thiệu Vân An lập tức nói. "Linh nhũ mỗi ngày chỉ nhỏ có hai giọt, không thể uống hết, phải giữ lại để cứu mạng. Các ngươi có thể uống linh tuyền, không giới hạn. Nhưng linh nhũ thì không được, ta sẽ cách một đoạn thời gian cho các ngươi một giọt, lúc trước cho mỗi người một giọt đều là do ta lưu trữ."
Hổ ca gầm lên, hiển nhiên không hài lòng. Thiệu Vân An buông tay. "Ta cũng không có biện pháp, linh nhũ số lượng ít như vậy, bằng không ngươi cũng không hiếm lạ đúng không?"
Linh nhũ có hạn, Hổ ca có bất mãn cũng hết cách, cũng may linh tuyền bên kia có thể thoải mái uống, cũng coi như thỏa mãn ít nhu cầu của chúng nó.
Trái tiên quả to nhất, Thiệu Vân An nhường Vương Thạch Tỉnh ăn, Vương Thạch Tỉnh lại nhường hắn ăn, nhường qua nhường lại, Thiệu Vân An quyết định giữ lại, dù sao cũng không biết viên tiên quả này trưởng thành bao lâu. Ba viên nhỏ kia, Thiệu Vân An dứt khoát hái luôn. Hắn vừa mới hái quả, lá cây tức khắc cuộn tròn lại, ánh sáng cũng trở nên ảm đạm hơn, nhưng cả cây tiên thảo vẫn sáng ngời mười phấn.
Ba viên tiên quả nhỏ, Thiệu Vân An nhét vào miệng ba hài tử. Ba hài tử còn chưa kịp nếm xem tiên quả có mùi gì thì bị tiêu chảy, khiến Vương Thạch Tỉnh sợ hãi. Bất quá Thiệu Vân An lại có kinh nghiệm, đời trước, lần đầu tiên hắn uống nửa bình linh nhũ cũng đau bụng như vậy. Hắn và Vương Thạch Tỉnh cùng nhau ôm mấy hài tử, trấn an bọn nhỏ, khuyên bọn nhỏ chịu khó nhẫn nại. Ba đứa nhóc đau tới mức khóc lớn, lúc hết đau thì lại tiêu chảy, bên ngoài da xuất hiện nước đen hôi thối. Đợi cho đến khi mọi thứ ngừng lại, tắm rửa xong xuôi, khí sắc, nước da của ba đứa nhỏ cải thiện hơn hẳn. Ba hài tử tức khắc quên mất đau đớn vừa nãy, nói rằng cơ thể vô cùng thoải mái dễ chịu.
Sau đó, ba hài tử ngủ ở trong không gian cả ngày không ăn gì. Thiệu Vân An suy đoán, tác dụng của tiên quả có thể giống như linh nhũ, hiệu quả có lẽ thấp hơn một ít, bằng không Hổ ca sẽ không bỏ gần tìm xa. Cá nhân hắn cho là giống nhau, nhưng vì sao Hổ ca không ăn mà giữ lại viên tiên quả trưởng thành đến bây giờ, Thiệu Vân An tạm thời không biết được nguyên nhân.
Trải qua chuyện này, bọn nhỏ đều biết đến sự tồn tại của linh nhũ, cũng may bọn nhỏ rất nghe lời, sẽ không lộn xộn. Nhưng Hổ ca, và Đại Kim Tiểu Kim, Thiệu Vân An quả thực là không yên tâm.
Quay trở lại hiện tại.
Đi vào linh nhũ thạch động, Hổ ca cũng theo vào. Thiệu Vân An trước kiểm tra xem có linh nhũ hay không, khiến hắn kinh ngạc chính là, trong bình cư nhiên có một giọt linh nhũ. Thiệu Vân An quay đầu nói với Hổ ca. "Hổ ca, không tồi nha, hôm nay có một giọt, sau này có nhiều, ta sẽ cho ngươi, Đại Kim và Tiểu Kim uống, nhưng hiện tại các ngươi phải nhịn."
Hổ ca lắc lắc đuôi, nhìn chằm chằm bình linh nhũ, liếm liếm miệng. Thiệu Vân An nói. "Hổ ca, ta muốn mang tiên quả ra ngoài tặng cho người khác, nguyên nhân có giải thích ngươi cũng không hiểu. Tóm lại chính là, chuyện của chúng ta khiến đại ca gặp phiền toái, ta phải dùng viên tiên quả này để tiêu tai, có
được không?"
Hổ ca liếm liếm miệng.
Thiệu Vân An đảo mắt, nhấc bình linh nhũ lên, Hổ ca lập tức há miệng.
Một giọt linh nhũ đã thu mua được Hổ ca. Thiệu Vân An tìm một chai thủy tinh, tưới linh tuyền cho tiên thảo xong, hắn rửa sạch tay ba lần, cẩn thận hái tiên quả xuống.
Trong không gian xảy ra chấn động nhỏ, bọn nhỏ và Đại Kim Tiểu Kim đang chơi bên ngoài đều bất động. Nhanh chóng bỏ tiên thảo vào trong chai, đổ đầy linh tuyền, Thiệu Vân An đóng nắp lại. Chai thủy tinh lấp lánh ánh sáng, tiên quả ngâm trong linh tuyền vẫn rực rỡ chói mắt như cũ.
Tiên quả rời khỏi cây, bốn phiến lá cuối cùng đang mở bỗng chốc cuộn tròn lại, ngay cả cây tiên thảo cũng ảm đạm hơn phân nửa. Thiệu Vân An đột nhiên cảm thấy đau lòng.
"Hổ ca, cây tiên thảo sẽ không chết đúng không?"
Hổ ca từ đầu tới cuối bình tĩnh cắn đuôi, giống như không hề quan tâm đến sống chết của cây tiên thảo. Thiệu Vân An hỏi lại. "Nó có thể lớn lên tiếp không?"
"Ngao ô!"
Hổ ca xoay mình ra ngoài, tựa hồ chỉ có linh nhũ mới gợi nổi sự nhiệt tình của nó.
Nhìn tiên thảo ảm đạm, Thiệu Vân An chắp hai tay trước ngực. "Tiên thảo, tiên thảo, ta hái viên tiên quả này sẽ có ích, sau này ta nhất định tưới linh tuyền và linh nhũ cho ngươi, xin ngươi tha thứ cho."
Vái lạy ba cái thể hiện sự áy náy và lòng cảm kích, Thiệu Vân An bỏ chai thủy tinh vào trong lồng ngực, biến mất ngay tại chỗ.
Xe ngựa nhúc nhích một chút, Vương Thạch Tỉnh đang đánh xe, không quay đầu lên tiếng hỏi. "Được chưa?"
"Được rồi!" Thiệu Vân An chui ra, ôm lấy hắn từ phía sau. "Có hơi khổ sở. Hái tiên quả xong, tiên thảo không còn sáng nữa. Cũng không biết viên tiên quả này trưởng thành bao lâu, lại bị chúng ta hái. Không biết chừng nó đang nỗ lực tu luyện thành tiên."
Vương Thạch Tỉnh trở tay kéo tức phụ qua bên cạnh, một tay ôm. "Hổ ca có cản đệ không?"
"Không có."
Vương Thạch Tỉnh nói. "Hổ ca không cản đệ, vậy đảm bảo nó không phải quả tiên. Đệ từng nói nó là hổ tinh, chẳng lẽ nó không nhận ra đồng loại của mình sao."
Ai? Cũng đúng nha.
Thiệu Vân An giương mắt. "Nói rất có đạo lý."
Vương Thạch Tỉnh tiếp tục trấn an. "Ta đoán, viên tiên quả này cần rất lâu mới lớn được như thế, mà Hổ ca mãi không ăn, thứ nhất, có thể là nó không nỡ, thứ hai, quả này đối với nó không có lợi gì. Khả năng đầu tiên có thể loại bỏ, vì Hổ ca đưa quả này cho chúng ta, cho nên không phải là nó không nỡ, mà chính là vì không có lợi ích gì với nó cả. Nếu không có lợi ích gì, chắc chắn không phải quả tiên. Nhưng đối với người bình thường mà nói, có thể xưng là tiên quả. Đệ hái tiên quả xong, tiên thảo có khô héo không?"
"Không có, chỉ là tối đi rất nhiều, không có tinh thần. Bất quá, ta cảm giác Hổ ca ý tứ, chắc là nó sẽ còn lớn lên."
"Vậy không cần khổ sở. Chờ linh nhũ nhiều hơn, đệ cho nó vài giọt linh nhũ là được." Nhân cơ hội hôn tức phụ một cái, Vương Thạch Tỉnh nói. "Đệ vào trong nghỉ ngơi đi."
"Không mệt."
"Nghỉ ngơi."
Thiệu Vân An mím môi, nâng khóe miệng, chui vào thùng xe. Hắn và Hổ ca đã cố gắng chạy thoát gần như kiệt sức, khiến Vương Thạch Tỉnh đau lòng muốn chết. Vương Thạch Tỉnh cũng biết, tình huống khi đó, tức phụ hành động hoàn toàn chính xác, nhưng hắn không thể tha thứ cho chính mình, ở thời điểm tức phụ gặp nguy hiểm nhất, cần hắn trợ giúp nhất, hắn lại trốn ở một nơi an toàn, để mặc cho tức phụ một mình đối mặt. Thiệu Vân An biết Vương Thạch Tỉnh còn tự trách, nên vô cùng nghe lời. Không có cách nào khác, ai kêu một nửa kia của hắn đau lòng hắn. Nếu bằng hữu Thiệu Vân An cũng xuyên về đây, nghe hắn nói thế, nhất định sẽ phun vào mặt hắn.
Tưởng Khang Ninh nóng vội tới mức miệng lở đầy mụn. Nghe nha dịch báo là Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An và bọn nhỏ bình an trở lại, Tưởng Khang Ninh vui tới mức thiếu chút nữa đi thẳng tới thôn Tú Thủy. Nhưng nha dịch trở về báo tiếp cho y, cả nhà họ sửa soạn xong sẽ tới, Tưởng Khang Ninh mới tạm thời kiềm chế vội vã trong lòng, nhưng vô tâm làm việc tiếp. Giao sự vụ trong huyện nha lại cho huyện thừa, dặn dò không có việc gì thì đừng làm phiền y.
Chờ mãi chờ mãi, rốt cuộc, xe ngựa của Vương Thạch Tỉnh cũng tới. Tưởng Khang Ninh tự mình ra ngoài tiếp đón, nhìn thấy năm người bình an, không thiếu tay thiếu chân, sắc mặt ba hài tử còn đặc biệt tốt, trắng trắng nộn nộn, tâm trạng thấp thỏm nhiều ngày mới xem như an ổn trở lại. Tâm về đúng chỗ, Tưởng Khang Ninh tức khắc đen mặt. Thiệu Vân An nhìn bộ dáng chuẩn bị răn dạy của y, vội vàng nói. "Đại ca đại ca, chúng ta có việc gấp, đại sự, vào nhà nói."
"Hai người các ngươi!" Hầm hầm hừ hừ chỉ hai người, Tưởng Khang Ninh tức giận xoay người đi
Thiệu Vân An vỗ vỗ mặt Tưởng Mạt Hi, cúi đầu lí nhí nói với nhóc mấy câu, Tưởng Mạt Hi nhanh chóng chạy lại chỗ cữu cữu, hô. "Cữu cữu."
Nhóc vừa hô, lửa giận trong lòng Tưởng Khang Ninh tiêu mất phân nửa. Y khom lưng bế Tưởng Mạt Hi, quay đầu lại. "Còn không nhanh lên! Thanh nhi, Ni tử, lại đây với đại bá."
Vương Thanh nắm tay muội muội chạy tới, Tưởng Mạt Hi đòi cữu cữu buông xuống, dắt lấy tay còn lại của Ni tử.
Vào phòng, Tưởng Khang Ninh ngồi xuống ghế chủ vị, cả giận mắng. "Hai người các ngươi! Đặc biệt là Thạch Tỉnh! Lớn già đầu rồi! Mang theo ba hài tử với lão hổ vào núi, tại sao dám lớn mật như thế! A! Vạn nhất lão hổ đổi ý muốn ăn thịt người thì làm sao? Các ngươi chân trước vừa vào núi, phía sau liền xuất hiện địa chấn lũ lụt, các ngươi có biết đại ca lo lắng muốn chết hay không!"
"Đại ca, chúng ta sai rồi." Thiệu Vân An ngoan ngoãn nhận sai.
Vương Thạch Tỉnh. "Đại ca, lần này là chúng ta lỗ mãng, cho rằng có thể quay lại sớm, ai biết sau đó lại phát sinh dị tượng. Sau này ta nhất định sẽ cẩn thận, tuyệt không tái phạm. Thỉnh đại ca bớt giận."
"Các ngươi thật là!" Lại chỉ chỉ hai người, Tưởng Khang Ninh hít sâu một hơi, không thèm răn dạy nữa. Dù sao mọi người đã bình an trở về, đó là tốt nhất.
"Hi nhi, con mang đệ đệ muội muội đi chơi đi, An thúc và cữu cữu phải nói chuyện. Con tiện xuống phòng bếp, cơm chiều An thúc sẽ làm, nói đầu bếp không cần lo."
Gật đầu, Tưởng Mạt Hi dẫn Vương Thanh và Ni tử ra ngoài. Vương Thạch Tỉnh đứng dậy ra theo, hắn đi ra ngoài sân, nói với nha dịch trong viện. "Chúng ta với đại ca có chuyện quan trọng cần nói, không được cho bất luận kẻ nào tiến vào."
"Vâng."
Vương Thạch Tỉnh trở lại. "Ta kêu thủ vệ bên ngoài canh giữ không cho người khác tiến vào."
Tưởng Khang Ninh nghiêm túc hẳn. "Xảy ra chuyện gì?" Y lập tức nghĩ tới dị tượng ở thôn Tú Thủy. "Chính xác thì các ngươi ở trong rừng gặp phải chuyện gì? Các ngươi có biết chuyện xảy ra trong rừng không?"
Thiệu Vân An đáp. "Biết. Dị tượng là do chúng ta mà ra."
"Cái gì?!"