Các tướng sĩ quân tiên phong dũng cảm và không sợ chết. Trong mọi trận chiến, họ là những người tiên phong đối đầu với kẻ thù, nhưng cũng là những người chịu thương vong nghiêm trọng nhất. Là quân nhân, bản chất của họ là tiêu diệt kẻ thù trên chiến trường và lập thành tích. Đội tiên phong chịu nguy hiểm nhất, nhưng cũng là chỗ nhanh nhất để kiến công lập nghiệp, rất nhiều người hy vọng được vào quân tiên phong.Mà hôm nay, quân tiên phong lại lần nữa khiến các quân doanh tướng sĩ đố kỵ. Dựa vào cái gì quân tiên phong có thể ăn thịt dê, uống canh dê và ăn mì trắng thơm thơm? Còn bọn họ chỉ có thể đứng nhìn?
Dưới sự thống lĩnh của Đại Minh Vinh, Dực Hổ quân có kỷ luật quân sự nghiêm ngặt, đặc biệt là sáu vạn nhân mã đóng ở Hổ Hành Quan, tuyệt đối không được xảy ra tình trạng uống binh huyết hoặc bắt nạt chiến hữu. Do đó, những tướng sĩ khác đặc biệt xúc động về động thái của Đại Chiến Kiêu.
Quân tiên phong bao gồm bảy nghìn người, do Đại Chiến Kiêu thống lĩnh. Bởi vì y là nhi tử của Đại Minh Vinh, nên mọi người đều gọi y là thiếu soái, chỉ có người ngoài mới gọi y là tiểu tướng quân hoặc Võ Uy tướng quân. Lúc này, bảy nghìn quân tiên phong ở trong sân luyện võ nhưng không hề luyện võ, mà toàn bộ đều cầm kiếm đi làm đồ tể. Bên ngoài sân tập, các quân doanh tướng sĩ khác, nhìn quân tiên phong giết dê mà nước miếng chảy ròng ròng. Đại Chiến Kiêu đâu có rảnh, sau khi Thạch Cường mang gia vị nướng thịt về, y bắt đầu bắc củi, muốn tự mình nướng thịt.
"Đại soái, sao có thể cho phép quân tiên phong đánh lẻ như thế?"
"Thiếu soái hôm nay làm sao thể? Sao có thể cho quân tiên phong ăn tiêng? Tuy bọn họ là quân tiên phong, nhưng mọi người đều là Dực Hổ quân hết mà!"
"Ta nghe nói thiên tuế thưởng cho thiếu soái rất nhiều bạc, người hôm qua tiến đến là nội quan của thiên tuế."
"Ồ! Sao ta lại nghe nói, là bộ hạ trước đây của thiếu soái tặng bạc?"
"Quan tâm ai đưa, có người đưa là được."
"Tại sao không ai tặng bạc cho tướng quân của chúng ta a, ta quên mất mùi vị thịt dê là thế nào rồi!"
Toàn bộ Dực Hổ quân không ai có tâm trạng luyện tập, toàn bộ doanh trại thoang thoảng mùi thịt dê khiến tứ chi bọn họ như nhũn ra, nước miếng tràn lan. Sau khi thiếp thân thị vệ thông báo thịt dê đã nướng xong, canh thịt dê cũng xong, Đại Minh Vinh cố ý không ăn chưa, cầm hai bình dương nãi tửu cùng một đám tướng lĩnh, cũng cố ý không ăn cơm chưa, nườm nượp tới thao trường.
Trong sân ánh lên ánh lửa ấm áp. Các tướng sĩ nhìn thấy đại soái và các tướng quân, lập tức đứng thẳng. Đại Minh Vinh nói mọi người cứ tiếp tục, rồi đến thẳng đài duyệt binh giữa sân.
"Phụ soái!"
Nhìn thấy phụ thân, Đại Chiến Kiêu đã cởi xiêm y, mặc một cái áo khoác ngắn, nhảy lên đài duyệt binh. Đại Minh Vinh nhìn mấy đống lửa nướng dê bên dưới, còn có mấy chục cái nồi canh nổi hơi nước, hỏi. "Ngươi dùng hết toàn bộ nồi trong nhà bếp hả?"
Đại Chiến Kiêu trả lời. "Sao có thể như vậy. Quân lính đóng trại tại Hổ Hành Quan tới sáu vạn, có mấy cái nồi này sao mà đủ! Ta chỉ lấy nồi trong nhà bếp của quân tiên phong, không hề đụng tới đồ của đại doanh."
"Thiếu soái, quân tiên phong ăn thịt dê, chúng ta đến miếng canh còn chưa được uống, cái này không hợp lý." Một vị tướng lãnh nói lên tiếng lòng của mọi người.
Đại Chiến Kiêu đáp. "Tống thúc, không phải ta không muốn toàn bộ Dực Hổ quân ăn thịt dê, sự thật là ta không có nhiều bạc như vậy. Hôm qua kinh thành có gửi tới ít gia vị nướng thịt, mùi vị không tồi, chốc nữa mấy vị thúc bá ăn nhiều một chút, đảm bảo no."
"Huynh đệ khác thì sao?" Vị tướng lĩnh kia không thể bỏ rơi quân lính của mình.
Đại Chiến Kiêu bất đắc dĩ cười nói. "Vậy ngửi mùi dê đi."
"Tiểu tử ngươi!"
"Ha ha ha..." Quân tiên phong ở dưới đài ầm ầm cười to, các quân lính xem náo nhiệt (xem thịt dê) ở xung quanh tức (thèm) tới mức ngứa răng.
Đại Chiến Kiêu mang thịt dê cho phụ thân và các thúc bá trước. Lúc này, Tào Đống mang theo Tưởng Khang Thần tới, mọi người dồn dập đứng dậy hành lễ. Tưởng Khang Thần là nội quan của quân hậu, danh tiếng của quân hậu trong quân danh rất cao, cho nên mọi người vô cùng khách khí với Tưởng Khang Thần. Chưa kể, Tưởng Khang Thần không ngại đường xá từ kinh thành xa xôi, hộ tống nhiều lương thảo và vật tư tới, tuy phải phân cho Phi Ưng quân một nửa, phần dư lại, đối với Dực Hổ quân mà nói, chẳng khác nào muối bỏ biển, nhưng phần tâm ý này đã đủ để bọn họ cảm tạ, huống chi, cho dù là muối bỏ biển, có còn hơn không.
Xuất phát từ lễ nghi, sau khi Tưởng Khang Thần hành lễ với tướng lĩnh, Đại Minh Vinh mời y ngồi xuống ở vị trí ngay dưới mình. Vị tướng lĩnh họ Tống chưa chịu từ bỏ, oán giận nhìn Tưởng Khang Thần, kỳ thật bất mãn nói. "Tưởng nội quan, ngài xem xem, thiếu soái có bạc mua thịt dê cho quân tiên phong, nhưng một chén canh cũng không cho chúng ta uống."
Đới Mạo lên tiếng. "Tống Thế Anh, ngươi nói không có canh uống, thế ngươi ngồi ở chỗ này làm gì, còn nữa, thịt ngươi vừa ăn là cái gì? Nếu ngươi đau lòng cho lính của ngươi, thì tự tìm bạc mà mua dê. Ta cũng thèm, nhưng ai biểu, binh của lão tử còn nghèo hơn cả lão tử."
Đại Minh Vinh không hé răng, chuyên tâm ăn thịt, Tưởng Khang Thần nhìn ông một cái, cười nói. "Sợ là Tống tướng quân hiểu lầm. Lần này, tại hạ hộ tống lương thảo và vật tư tới đây chỉ là thuận tiện, mục đích chân chính là hộ tống ngân lượng tới cho Võ Uy tướng quân."
"Ngân lượng?" Toàn trường ồ lên.
Tưởng Khang Thần giải thích. "Thủ hạ của Võ Uy tướng quân, có một vị là Bách phu trưởng bị thương hồi hương, nam thê của hắn kiếm rất nhiều bạc. Sau khi hắn hồi hương luôn nhớ tới Võ Uy tướng quân và chiến hữu ngày xưa, cho nên nam thê của hắn mới quyên tặng ba nghìn năm trăm lượng hoàng kim cho tướng sĩ quân tiên phong. Nam thê của hắn nói, phân số bạc này ra, mỗi tướng sĩ cũng không được bao nhiêu, không bằng mua thịt cho các tướng sĩ ăn, mua thêm y phục mùa đông, coi như cảm tạ Võ Uy tướng quân và các chiến hữu đã chiếu cố phu quân hắn. Tại hạ với người nọ là bằng hữu, nên hắn mới nhờ tại hạ hộ tống ngân lượng tới Hổ Hành Quan, quân hậu thiên tuế biết tới cũng rất cảm động, vừa vặn quân hậu đang chuẩn bị quỹ cứu trợ, nên rút ra chút ngân lượng mua sắm lương thảo và vật tư, lệnh tại hạ giao đến Hổ Hành Quan. Cho nên, không phải Võ Uy tướng quân keo kiệt không mua thịt cho cả quân doanh, mà là số bạc này là ngươi kia yêu cầu giao riêng cho quân tiên phong."
Tưởng Khang Thần nói xong, Đại Chiến Kiêu kéo tới một cái rương nặng, nhìn mọi người, trước mặt đám lính quân tiên phong, mở rương.
Thoáng chốc, ánh mắt mọi người giống như bị kim quang chọc mù.
"Ồ!"
"Thật nhiều vàng!"
"Thật sự có người tặng nhiều vàng vậy sao?"
"Thật là giàu có!"
Đại Chiến Kiêu lên tiếng. "Ba nghìn năm trăm lượng vàng, không thừa không thiếu một đồng, đều ở đây. Thạch Tráng!"
"Có thuộc hạ!"
Thạch Tráng lập tức từ phía dưới đi lên.
"Ngươi mang vàng vào trong doanh trướng của quân tiên phong. Ăn xong bữa thịt dê, mỗi một người trong quân tiên phong được một cái áo da dê, còn dư lại, ngươi đi mua thịt cho tất cả mọi người, mua lương thực, giày dép, thiếu gì mua nấy!"
"Vâng!"
Phá gia chi tử! Phá gia chi tử!
Ngoại trừ Đại Minh Vinh và Tưởng Khang Thần, ánh mắt tất cả mọi người ở đây đều bốc lên ngọn lửa.
Chiến Kiêu nhìn đám tướng sĩ, lớn tiếng nói. "Số vàng này là do nam thê của một vị Bách phu trưởng trong quân tiên phong quyên tặng! Người này tên là Vương Thạch Tỉnh, các ngươi có ai nhận ra hắn không?"
"Là Vương Thạch Tỉnh?"
"Là Thạch Tỉnh ca?"
"Là tên tiểu tử Thạch Tỉnh sao?"
Chỉ thoáng chốc, quân tiên phong nổ tung, tướng sĩ vây xem (chực ăn) ở xung quanh cũng không ít người nổ tung.
Đại Chiến Kiêu lớn giọng hô. "Vương Thạch Tỉnh rời quân tiên phong, nhưng trong lòng hắn luôn nhớ tới quân tiên phong, nhớ tới chiến bào ở Hổ Hành Quan. Hôm nay, hắn quyên tiền cho đại gia mua thịt ăn, mua y phục, ngày mai, ta không muốn nghe thấy có bất cứ ai đi tìm Vương Thạch Tỉnh vay tiền, đòi tiền. Một khi phát hiện, xử trí theo quân pháp!"
"Tuân lệnh thiếu soái!"
Đại Chiến Kiêu đang nghiêm khắc nháy mắt biến thành vẻ tươi cười, vung tay. "Ăn thịt!"
Quân lính vây xem nhịn không được. "Thiếu soái, cho chúng ta miếng canh đi!"
"Thiếu soái! Cho chúng ta uống ngụm canh đỡ thèm!"
Có người đi đầu, toàn bộ những người còn lại không nhịn nổi nữa. Mùi thịt dê nướng bay đầy trời. Nói bọn họ làm sao có thể nuốt trôi chén canh rau dại chứ!
Đại Chiến Kiêu chống nạnh. "Thế sao, một ngụm canh là đủ?"
Quân lính vây xem. "Hai ngụm canh cũng đủ!"
"Ha ha!" Đại Chiến Kiêu không có lòng tốt hô. "Hôm nay không được, thịt dê hôm nay dùng để bồi bổ quân tiên phong chúng ta trước. Các ngươi muốn uống canh, để lần tới đi."
"Thiếu soái! Lần tới là khi nào?"
"Chờ tới khi mua dê đi!"
Các tướng sĩ vốn không còn hi vọng nháy mắt trở nên kích động, nếu không phải chỗ này là quân doanh, đại soái và các tướng lĩnh đang ngồi ở trên đài duyệt binh, bọn họ nhất định sẽ vọt vào trong sân cướp thịt dê, cướp canh dê. Bất quá thiếu soái nói rồi, bọn họ sẽ có canh thịt uống!
Các tướng lĩnh trên đài, ngoại trừ Đại Minh Vinh, đều cười ha ha. Tống Thế Anh cũng không mất hứng nữa, lính của y có canh uống là được!
Đại Chiến Kiêu nói, bữa cơm này chỉ có quân tiên phong được hưởng, nhưng trên thực tế, đám "quần chúng" vây xem được quân tiên phong chia thịt đã sớm cầm chén vọt vào trong sân. Mọi người xúm xít tranh đoạt, trong lúc nhất thời, toàn bộ quân doanh Dực Hổ Quân vang lên tiếng cười ầm vang, cùng tiếng mắng chửi. Các tướng lĩnh trên đài, mỗi người ăn một chén thịt dê, uống một chén canh rồi ngừng. Toàn quân có tám vạn người, mấy chục con dê, mỗi người một ngụm canh cũng không đủ. Tưởng Khang Thần nhìn các tướng lĩnh, bao gồm cả đại soái Đại Minh Vinh, đều cự tuyệt thịt nướng và canh mà thủ hạ dâng lên, y cũng đẩy phần của mình ra, trong lòng vô cùng khổ sở, nhưng càng cảm kích nghĩa cử cao đẹp của Thiệu Vân An nhiều hơn.
Đại Minh Vinh nhìn một đám quân lính hỗn hợp dưới đài, chẳng thể phân biệt quân tiên phong hay quân chủ lực, mở miệng. "Quân lính Đại Yến chúng ta, khổ, nhưng quân lính Đại Yến chúng ta, cũng có phúc. Hôm nay, có Vương Thạch Tỉnh quyên tặng ba nghìn năm trăm lượng vàng mua thịt và áo choàng cho mọi người, ngày mai, mỗi một binh lính chúng ta sẽ càng ghi nhớ, hắn từng là một phần của Dực Hổ quân. Quân hậu thiên tuế
đang lên kế hoạch cho quỹ cứu trợ. Quỹ cứu trợ là gì? Chính là tương lai, tướng sĩ chúng ta có tàn phế, có chết, vẫn nhận được bạc cứu trợ. Sẽ không bởi vì tàn phế mà khốn khổ chán nản; sẽ không bởi vì chết mà cô nhi quả phụ trong nhà sẽ cùng đường mạt lộ. Các tướng sĩ chúng ta ở trên chiến trường sẽ càng thêm dũng mãnh, không sợ nỗi lo về sau!"
"Tướng quân! Việc này có thật không?" Hết thảy tướng lĩnh đều đứng lên.
Đại Minh Vinh nhìn về phía Tưởng Khang Thần. Tưởng Khang Thần đứng lên, hành lễ với mọi người, trịnh trọng nói. "Việc này, đương nhiên là thật! Ty chức lần này hộ tống lương thảo và vật tư tới, toàn bộ do quân hậu trích ra từ quỹ cứu trợ. Ngân lượng trong quỹ cứu trợ, có một phần là ngân lượng do tư nhân quyên tặng, một phần là từ tư khố của hoàng thượng và quân hậu, còn có một phần trích từ lợi nhuận kinh thương. Lần này, quân hậu cơ hồ rút hết ngân lượng của quỹ cứu trợ để thu mua lương thảo cùng vật tư cho Dực Hổ quân và Phi Ưng quân. Thiên tuế nói, triều đình sau này sẽ có tiền, lương thảo, quân lương cho các tướng sĩ đều sẽ có. Tương lai, quỹ cứu trợ không chỉ cứu trợ cho tướng sĩ bị tàn phế, bỏ mình, còn sẽ cứu trợ cho thân nhân của họ, cho những lão giả không con không cái, cho những cô nhi mất đi phụ mẫu. Chỉ cần là người Đại Yến cần trợ giúp, đều thuộc phạm vi của quỹ cứu trợ.
Đương nhiên, tiền đề là quỹ cứu trợ phải có ngân lượng. Điều này đòi hỏi cả một quá trình và có thể mất nhiều thời gian. Nhưng ty chức tin tưởng, sẽ có một ngày, Đại Yến chúng ta sẽ trở thành, lão có điều dưỡng, ấu có điều giáo, bần có điều y, khó có sở trợ. Một quốc gia thịnh vượng nơi những những góa phụ, kẻ cô đơn và tàn tật đều được chăm sóc!"
"Tốt!"
Các tướng lĩnh trên đài.
"Tốt!"
Các tướng sĩ dưới đài.
Đại Minh Vinh kích động xoay người về hướng kinh thành cúi chào. "Vì một quốc gia thịnh thế, các tướng sĩ chúng ta sẽ không phụ sự kỳ vọng của hoàng thượng và quân hậu, vì Đại Yến bảo vệ tốt tấc đất, thần sẽ ở biên quan chờ ngày thịnh thế đến." Quỳ xuống. "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Quân hậu thiên tuế thiên tuế, thiên thiên tuế!"
Toàn bộ tướng lĩnh cùng binh sĩ đều quỳ xuống, Tưởng Khang Thần quỳ xuống, Đại Chiến Kiêu quỳ xuống, hướng kinh thành dập đầu. "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Quân hậu thiên tuế thiên tuế, thiên thiên tuế!"
Nằm sấp trên mặt đất, Tưởng Khang Thần bị tình cảnh đầy hào khí khiến cho lệ rơi đầy mặt. Những lời y vừa nói, đều là những lời Thiệu Vân An giải thích về tầm quan trọng của quỹ cứu trợ. Lúc đó, y chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng, trong lòng đầy hoài nghi. Mà giờ khắc này, quỳ gối tại Hổ Hành Quan giá rét, trong nội tâm của y bừng cháy ngọn lửa nóng, đột nhiên tràn ngập hy vọng với một Đại Yến thịnh thế, thậm chí còn cảm thấy, thời khắc ấy không còn xa.
Y chợt cảm thấy, quá khứ của mình đáng buồn biết bao nhiêu. Chỉ biết ai thán vận mệnh bất công, ai thán vì gia mẫu khi dễ, ai thán vì Hi nhi bị bệnh. Nhìn xem, các tướng sĩ muốn uống một ngụm canh còn thấy gian nan, y có cái gì phải cảm thấy khổ sở, thật đáng thương! Y giao hết thảy mọi chuyện cho Võ Giản tự đối mặt, chuyện duy nhất y làm là tránh né. Không muốn đấu tranh, không muốn nghĩ biện pháp giải quyết tình cảnh của mình. Võ Giản nói không thể bảo vệ tốt hai phụ tử bọn họ, nhưng Tưởng Khang Thần y cũng là nam nhân, sao lại không thể bảo vệ Hi nhi, bảo vệ Võ Giản.
Tưởng Khang Thần mạnh mẽ lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn hướng kinh thành, y vô cùng cảm kích mình có thể gặp được Thiệu Vân An. Giờ khắc này, tại Hồ Hành Quan gian khổ, y được giải thoát.
Ngày hôm nay, nội tâm Tưởng Khang Thần biến hóa kịch liệt, sự biến hóa này trực tiếp thay đổi quỹ vận mệnh tương lai của y. Cũng nhờ ngày hôm nay, uy danh của Vĩnh Minh Đế Mộ Dung Khôn, cùng quân hậu Đại Tề Du trong quân doanh nhanh chóng tăng vọt.
Ngày này, tướng sĩ Dực Hổ Quân giống như ăn tết, không, còn hạnh phúc hơn cả ăn mừng năm mới. Chạng vạng, Thạch Tráng, Thạch Cường, cùng các phó tướng doanh trại khác toàn bộ xuất doanh đi mua dê. Có heo càng tốt! Đại gia có thịt ăn thịt, không có thịt thì ăn canh. Ba nhìn năm trăm lượng hoàng kim, ở Hổ hành quan giá rét có thể mua rất nhiều, rất nhiều dê, rất nhiều, rất nhiều thịt. Ngày hôm sau, Đại Minh Vinh mệnh lệnh cho Đới Mạo dẫn đầu một đội hộ tống 500 người để hộ tống nửa phần lương thảo còn lại tiếp tế cho Dạ Lệ Quan. Trước khi rời đi, Đới Mạo xoắn xuýt hỏi: "Đại soái, rượu kia, chúng ta giữ lại một bình được không." Nói xong, y ôm đầu chạy, bởi vì đại soái trừng y, rất hung dữ.
"Cha, dương nãi tửu uống ngon thật." Đại Chiến Kiêu liếm miệng, đồng dạng, đổi lấy một cái trừng mắt hung ác của phụ soái. Không có người ngoài, Đại Chiến Kiêu bước tới thì thầm. "Cha, Khang Thần đại ca nói, rượu này là do dệ đệ nhưỡng. Nếu chúng ta nhận đệ đệ rồi, có phải hay không muốn uống bao nhiêu có bấy nhiêu?"
Đại Minh Vinh. "Không phải ngươi sợ vạn nhất nhận sai sao?"
Đại Chiến Kiêu lắc đầu dữ dội. "Không sai, sẽ không sai. Người lợi hại như vậy nhất định là đệ đệ ta. Cho dù không phải thân sinh, cha cũng có thể nhận làm nghĩa tử nha!"
Đại Minh Vinh tát bay nhi tử. "Uống rượu vào liền nhận người ta làm đệ đệ? Ngươi còn là tướng quân ư? Hồ nháo!"
Đại Chiến Kiêu xoa đầu, lại thò tới, đứng đắn nói. "Cha, khi nào ngài mới gửi thư cho cha nhỏ?"
Đại Minh Vinh. "Chuyện này phải cẩn trọng. Cha nghĩ tới nghĩ lui, nhờ Tưởng nội quan mang thư tín về là thích hợp nhất. Tuy "hắn" hiện tại ở thôn Tú Thủy, nhưng nghiễm nhiên rất được hoàng thượng ưu ái, hắn còn là nghĩa tử của Sầm Nguyệt Bạch, nghĩa đệ của Tưởng Khang Ninh. Tưởng nội quan nói, An công công còn nhận phu phu họ làm tôn tử. Việc này nên để thiên tuế biết, cha nghĩ, thiên tuế sẽ an bài thỏa đáng cho Đại gia, nếu Đại gia ta tới tận cửa nhận thân, sẽ khiến người ngoài chê cười."
Đại Chiến Kiêu nhíu mày. "Nếu hắn là đệ đệ, chúng ta đi nhận hắn thì có gì sai? Chẳng lẽ Đại gia không thể so với một cái huyện lệnh, một cái phu tử?" Thậm chí là một tên thái giám? Lời này Đại Chiến Kiêu chỉ dám nói trong lòng. An công công dù sao cũng là tâm phúc bên cạnh thiên tuế tiểu thúc.
"Mê sảng!" Đại Minh Vinh trừng nhi tử. "Ngươi cho rằng Tưởng Khang Ninh chỉ là một huyện lệnh bình thường? Ngươi cho rằng Sầm Nguyệt Bạch là một phu tử bình thường? Mấy người đó tạm thời chưa kề cập tới. Chỉ riêng "hắn". Với khả năng của hắn, ngươi cho là hắn sẽ quan tâm tới thân thế của mình sao? Nếu hắn để ý, đã sớm nhờ Tưởng Khang Ninh, Sầm Nguyệt Bạch điều tra giúp. Người phía sau Tưởng Khang Ninh và Sầm Nguyệt Bạch là ai? Là Ông lão đế sư! Chỉ cần hắn muốn, thậm chi cả hoàng thượng và thiên tuế có thể giúp hắn tìm thân nhân! Nhưng hắn không làm! Điều này đã đủ thuyết minh, hắn căn bản không thèm quan tâm! Ngươi ngoại trừ việc đánh giặc, cái gì cũng không hiểu, điểm này, ngươi rõ ràng là thua xa hắn!"
Đại Chiến Kiêu bĩu môi. "Ta đi phân cao thấp với đệ đệ làm chi. Luận về đánh giặc, hắn đảm bảo không thể bằng ta."
Đại Minh Vinh lại trừng mắt nhìn nhi tử. "Việc này ngươi không được lộ ra ngoài! Ngay cả đường bá, đường ca cũng không cho nói. Chuyện này, giao cho thiên tuế và gia gia ngươi giải quyết, có nhớ kỹ chưa?"
"Biết rồi!" Nhưng Đại Chiến Kiêu rất không vui. "Ta nhận đệ đệ, chỉ vì hắn là đệ đệ, chứ không phải vì hắn là tâm phúc trong mắt hoàng thượng!"
"Ngày hôm qua ăn một bụng thịt, còn không mau đi luyện tập!"
Đại Chiến Kiêu đứng dậy, chỉnh trang y phục, sải bước. Đại Minh Vinh day day thái dương, thở dài. Nội tâm ông có hơi mâu thuẫn. Ông hy vọng "hắn" chính là nhi tử thất lạc nhiều năm của mình, lại không hy vọng, người đầy tài hoa như thế là nhi tử của mình.
Trướng mành bị vén lên, Đại Minh Vinh ngẩng đầu, mặt hổ lập tức cau lại. "Sao ngươi còn trở lại!"
Đại Chiến Kiêu đi vào, tới bên cạnh phụ thân, nhỏ giọng nói. "Nhi tử quên nói với ngài một việc."
"Nói!"
"Khang Thần đại ca nói, nói "hắn" từng tự sát."
"Cái gì?"
Đại Minh Vinh cả kinh, vỗ một chưởng lên án thư.
"Thiệu gia ép hắn gả, Vương gia ép hắn từ hôn, cho nên hắn tự sát."
Đại Minh Vinh trừng to mắt hổ.
"Bất kể hắn có phải là đệ đệ hay không, hắn quyên tặng ngân lượng cho quân tiên phong, ta đã coi hắn là đệ đệ." Bỏ lại câu này, Đại Chiến Kiêu rời đi. Đại Minh Vinh chậm rãi siết chặt nắm đấm, một lúc lâu sau, thủ vệ bên ngoài nghe thấy một tiếng "choang" lớn phát ra từ trong trướng của đại soái.