Bạch Nguyệt học đường, bởi vì Sầm lão ở kinh thành, Khang Thụy rời đi khá lâu, học đường tồn đọng không ít việc. Hơn nữa khoa cử hoàng bảng đã ban bố, Khang Thụy phải vội vàng chuẩn bị, bây giờ y là học phủ phu tử duy nhất ở nội thành huyện Vĩnh Tu.
"Viện trưởng, ngài có một phong thơ, là kinh thành đưa tới."
Khang Thụy ở trên án thư ngẩng đầu, vươn tay tiếp nhận tin. Nói lời cảm tạ, y nhìn phong thư, cư nhiên là nhạc phụ gửi tới. Nhớ tới lúc trở về quá vội vàng, Khang Thụy cảm thấy hơi áy náy.
Mở tin ra nhìn, chờ tới khi đọc xong, trên mặt y hiện lên vẻ kinh hỉ. Cất thư, Khang Thụy dọn dẹp mặt bàn. Bỏ những thứ cần xử lý vào túi công văn mà Thiệu Vân An đặc biệt nhờ Chu thẩm làm. Y quyết định về sớm, đồng thời hồi thôn Tú Thủy. Còn chưa tới cửa học đường đã gặp phải nha dịch tới thông báo. Nguyên lai là công văn khoa cử đã ban xuống, huyện lệnh đại nhân mời học phủ phu tử qua nha môn một chuyến.
Cùng lúc đó, có một tin tức điên cuồng truyền bá khắp huyện Vĩnh Tu. Khoa khảo năm nay không chỉ yêu cầu thí sinh phải có thư tiến cử của học phủ phu tử, còn phải có giấy chứng nhận hiền tài của học phủ phu tử, thiếu một trong hai thì không thể tham gia khoa khảo. Huyện Vĩnh Tu chỉ có hai vị học phủ phu tử, một vị là huyện học viện trưởng Sầm lão. Một vị khác là viện trưởng Bạch Nguyệt học đường Khang Thụy. Sầm lão ở kinh thành, chỉ còn Khang Thụy là vị học phủ phu tử duy nhất. Mà muốn có được giấy chứng nhận hiền tài, nhất định phải bao gồm nhân phẩm, gia phong, đức hạnh. Nếu như học phủ phu tử tiến cử hiền tài không hợp yêu cầu, học phủ phu tử sẽ bị liên lụy.
Tin tức này vừa ra, có người khóc, có người cười. Vẫn luôn vùi đầu khổ học trên huyện thành, Vương Chi Tùng trùng hợp ra ngoài mua sắm. Khi y nghe thấy tin tức truyền tới ở chung chanh, xấp giấy mới mua trên tay y rơi tán loạn trên mặt đất, đứng tại chỗ sững sờ một hồi. Vương Chi Tùng giống như phát điên chạy về hướng huyện học, không hề chú ý tới những trang giấy rơi dưới đất, giá trị hai lượng bạc.
Vương Chi Tùng phát điên chạy tới cổng huyện học, bị thủ vệ ngăn lại. Vốn dĩ y có thể trở lại huyện học đọc sách, nhưng bị phạt ở nhà tự hối. Lầnt thứ hai trở lại huyện học, đối mặt với đồng học xa xách, cùng mỉa mai châm chọc, người tâm cao khí ngạo như y sao có thể chịu đựng. Miễn cưỡng ở lại mấy ngày, y không tới nữa. Dù sao ân khoa năm nay, các thí sinh có thể tự do học tập. Vương Chi Tùng tình nguyện thuê phòng ở chỗ thanh tịnh, cũng không muốn tới huyện học làm ảnh hưởng tâm tình. Nhưng lúc này, Vương Chi Tùng bất chấp mọi việc, y đẩy thủ vệ, vọt vào bên trong huyện học. Chạy thẳng một mạch tới phòng học, nhìn thấy đồng học, y mặc kệ thái độ của đối phương, tiến lên bắt lấy người nọ, hỏi chuyện học phủ phu tử.
Hiện trường nhất thời hỗn loạn, ai mà vui cho nổi, tự nhiên bị một người đầu đầy mồ hôi, lúc thường thì ước gì không quen biết mình nắm lấy, lớn tiếng chất vấn chuyện học phủ phu tử. Chuyện tranh chấp là không thể tránh, cũng may có Trần phu tử nhanh chóng can ngăn hai người. Nhìn thấy Trần phu tử, Vương Chi Tùng như hỏng mất, khóc lóc hỏi chuyện về học phủ phu tử có đúng hay không.
Trần phu tử nói. "Hoàng bảng còn chưa niêm yết, không biết là có thật hay không. Ngươi lỗ mãng chất vấn đồng học như vậy, ngươi còn muốn giấy chứng nhận hiền tài hay không!"
Vương Chi Tùng run lên một cái, đầu gối mềm nhũn ngã quỵ xuống. Trần phu tử đỡ y. "Chờ hoàng bảng chính thức niêm yết ngươi hãy quỳ. Hơn nữa, người ngươi cần lạy không phải ta." Dứt lời, Trần phu tử giải tán mọi người.
Vị đồng học bị Vương Chi Tùng chất vấn, oán hận nói. "Với đức hạnh của ngươi và người nhà ngươi, học phủ phu tử cũng không dám viết thư tiến cử! Đáng đời!"
Vương Chi Tùng sắc mặt trắng bệch, lảo đảo. Đột nhiên, y quay người bỏ chạy, dường như nắm được nhánh cỏ cứu mạng nào đó.
Tưởng Khang Ninh tìm Khang Thụy chính là vị chuyện hoàng bảng sắp niêm yết. Sầm lão không có mặt, Khang Thụy là vị học phủ phu tử duy nhất, trọng trách nặng nề. Ngoài công việc bận rộn, Tưởng Khang Ninh còn phái người điều tra danh sách các học sinh tham gia khoa khỏa năm nay của huyện Vĩnh Tu, đưa cho Khang Thụy tham khảo. Khang Thụy đương nhiên là vạn phần cảm tạ. Cất cẩn thận danh sách Tưởng Khang Ninh đưa, Khang Thụy hỏi. "Hôm nay ngài có về thôn Tú Thủy không? Giờ ta chuẩn bị về."
Bởi vì Thiệu Vân An và Sầm lão, quan hệ hiện tại của Khang Thụy và Tưởng Khang Ninh hết sức gần gũi, cách nói chuyện cũng giống như người nhà.
Tưởng Khang Ninh đáp. "Chế trà còn chưa xong, không về được. Trước khi hồi kinh báo cáo, ta phải xử lý hết mọi việc đã."
Khang Thụy. "Ngài bận vậy, ta cũng không còn chuyện gì khác, ta về đây."
"Nếu như Vân An xong việc, ngươi nhờ hắn làm ít đồ ăn cho ta, ngày mai kêu người mang lại đây."
"Được."
Khang Thụy đi, Tưởng Khang Ninh vào lại công đường, hiện tại còn chưa phải giờ hạ đường.
Không để ý tới tỷ tỷ một mình ở tại phòng thuê, Vương Chi Tùng thuê một chiếc xe ngựa, chạy thẳng một mạch từ huyện thành về thôn Tú Thủy. Thôn dân thôn Tú Thủy nhìn thấy một cỗ xe ngựa lao nhanh vào làng, thân xe bám đầy bụi đất dừng ở trước cửa nhà. Rất nhanh, người trong thôn bàn luận ầm ĩ. Vương Chi Tùng trở về, nghe nói sắc mặt tương đối khó xem, tựa hồ xảy ra chuyện gì. Vương Chi Tùng về đến nhà không bao lâu, Khang Thụy cũng về tới. Vừa vào vương trạch, Khang Thụy nhìn thấy La Vinh Vương đang làm việc ở bãi đất trồng rau trong viện, tiến lên hành lễ. La Vinh Vương đáp lại hai câu, nói y cứ tùy tiện, ông còn đang bận nghiên cứu quả tây hồng.
Khụ khụ, Thiệu Vân An nói thế này. Hồng quả tìm thấy ở phía tây dãy núi, màu sắc hồng hồng, dáng dấp như quả hồng, không bằng gọi tên là tây hồng. Người không biết rõ chân tướng thì cảm thấy vô cùng chuẩn xác, cho nên, tây hồng có thêm cái xưng hô mới. (là quả cà chua đó mấy bác)
Ni tử và Tưởng Mạt Hi ngủ trưa, Thiệu Vân An và Quách Tử Mục ở phòng bếp làm điểm tâm. Thấy Khang Thụy trở về, Thiệu Vân An tò mò. "Sư huynh? Sao hôm nay lại trở về? Thư viện xong việc rồi sao?"
Khang Thụy. "Cũng tương đối. Thanh nhi còn chưa tan học, ta không đi cùng nó trở về."
"Ồ. Nó nghỉ học nhiều ngày rồi, không nên nghỉ nữa."
Khang Thụy liếc nhìn Quách Tử Mục, nói. "Vân An, ra đây, ta có việc nói với ngươi."
"Được."
Thiệu Vân An để nguyên hai tay dính đầy bột mì, theo Khang Thụy ra ngoài. Đi tới một chỗ yên lặng, Khang Thụy nhỏ giọng hỏi. "Vân An, muội phu của ta bị bệnh đã mấy tháng nay, đau bụng khó chịu. Phong mật dữu tử trà lần trước mang lên kinh thành, ta đưa hết ba bình cho hắn. Cố nguyên cao ngươi cho, ta cũng đưa cho hắn. Nhạc phụ ta gửi thư, nói hắn từ sau khi ăn cố nguyên cao và uống dữu tử trà thì bớt đau bụng hẳn đi. Bây giờ cố nguyên cao và dữu tử trà đã dùng hết rồi, muốn nhờ ngươi làm thêm một ít."
Thiệu Vân An. "Cái này không thành vấn đề. Nhưng mà, sư huynh về nhà sao không nói cho ta biết a?"
Khang Thụy nói. "Ngươi bận rộn chế trà, ta không muốn làm phiền ngươi. Còn nữa, ngươi cũng không phải đại phu. Không ai nghĩ cố nguyên cao và dữu tử trà có hiệu quả. Nhạc phụ của ta đã tìm danh y trên kinh thành hỏi thăm nhưng không tìm ra nguyên nhân."
Thiệu Vân An tò mò hỏi. "Đau bụng ở chỗ nào?"
Khang Thụy ấn vào phần bụng dưới xương sườn phía bên phải, Thiệu Vân An nhìn vào vị trí đó, hồ nghi hỏi. "Không phải là viêm túi mật hoặc sỏi gan chứ?"
"Vân An?"
Thiệu Vân An vươn tay, ấn vào nơi Khang Thụy mới để tay. "Là chỗ này sao?"
"Ừm. Ta đi thăm ngay lúc hắn lên cơn đau, lăn lộn cả giường. Hắn vốn là một hán tử cường tráng, hiện tại lại gầy không ra hình người, ăn bao nhiêu đồ bổ cũng vô dụng."
Thiệu Vân
An ngẩng đầu. "Nếu là viêm túi mật hoặc sỏi gan, ăn nhiều đồ bổ sẽ càng đau."
"Viêm túi mật, sỏi thận? Vân An, ngươi biết bệnh này ư?"
Nhóm người Khang Thụy đã sớm quen với việc Thiệu Vân An "không gì không biết." Mặc dù có nghi vấn trong lòng cũng sẽ không hỏi hắn. Ở một mức độ nào đó, thái độ này "khuyến khích" "gan làm loạn" của Thiệu Vân An.
Thiệu Vân An ấn ấn phía trên. "Chỗ này là gan, chỗ bị đau mà ngài nói chính là túi mật. Có câu nói lớn gan lớn mật, chính là ngụ ý gan và mật ở cùng một chỗ."
"Ra là thế." Khang Thụy thụ giáo.
"Viêm túi mật chính là túi mật bị nhiễm trùng. Sỏi gan chính là trong gan có kết sỏi."
Khang Thụy kinh ngạc. "Trong gan có sỏi? Sỏi sao có thể đi vào trong thân thể? Chúng ta đâu phải gà!"
Thiệu Vân An phì cười. "Cái này ta không biết giải thích làm sao. Ta chỉ biết, dù là viêm túi mật hay sỏi gan đều rất đau."
Khang Thụy vội vàng hỏi. "Vậy làm sao để trị liệu?"
Thiệu Vân An lắc đầu. "Trị không được."
Khang Thụy thay đổi sắc mặt, sau đó y lại nghe tiếng Thiệu Vân An nói. "Trừ phi mổ bụng cắt gan."
Khang Thụy. "..."
"Nếu cố nguyên cao và dữu tử trà có hiệu quả với muội phu của sư huynh, vậy ta làm thêm, ngài phái người mang đi, nhưng mà phải đợi mấy ngày nữa đã. Bưởi thì không sao, nhưng muốn làm cố nguyên cao phải có a giao tốt. Vốn dĩ còn mấy bình cố nguyên cao, nhưng đã đưa cho vương gia."
Khang Thụy nói. "Vậy làm ít dữu tử trà trước được không? Ta phái người đưa lên kinh thành. Hắn đau tới mức không muốn sống, nam nhi cao bảy thước mà đau tới phát khóc."
"Chắc chắn là khóc, đau tới mức bị sốc. Sư huynh viết một phong thư đi, dù là viêm túi mật hay sỏi gan cũng tuyệt không được ăn đồ bổ, không thể ăn trứng gà, không được ăn dầu mỡ, nên ăn đồ thanh đạm. Chờ trà mới khai phong, ngài đưa cho hắn một ít. Hắn uống trà là tốt nhất, có thể làm sạch chất béo. Bệnh về túi mật kiêng kỵ nhất là dầu mỡ."
"Tốt tốt."
Thiệu Vân An. "Trong nhà không còn bưởi, ngày mai ta nhờ Tỉnh ca đi tìm Trần lão bản mua một ít. Toàn bộ bưởi lần này đều đã đưa cho nhà lý chính là dữu tử trà."
"Được, một ngày nửa ngày không cần vội. Vất vả ngươi, Vân An."
"Sư huynh, ngài không cần khách sáo với ta, làm ta nổi hết cả da gà."
Khang Thụy bật cười, gõ trán Thiệu Vân An, hỏi. "Mới vừa cùng Tử Mục làm cái gì đấy?"
"Làm bánh su kem. Tôn a gia cho quá trời sữa dê, ta chỉ Quách tiểu ca làm bánh su kem, tới giờ trà chiều là có thể ăn, sư huynh tới thật đúng lúc."
"Vậy ngươi đi làm đi, thư viện còn một ít công văn, sư huynh tới thư phòng."
"Đi thôi, đi thôi."
Khang Thụy đi, Thiệu Vân An trở lại phòng bếp, lẩm bẩm. "Không thể để Hổ ca biết ta cho người khác dùng linh nhũ, nếu không nó lại làm mình làm mẩy."
Trong lúc Thiệu Vân An và Khang Thụy nói chuyện, tại nhà vương lão thái hỗn loạn như một nồi cháo. Nào là tiếng mắng chửi, khóc lóc, tiếng đánh đập, kêu rên, kéo theo cả đám hàng xóm ra hóng chuyện.
Lúc Khang Thụy vừa tới, bánh su kem đã làm gần xong, chuẩn bị bỏ vào lò nướng. Trong lò nướng thoát ra mùi hương mê người. Tần Âm tiến đến báo, Triệu Nguyên Đức tới tìm Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Hôm nay Vương Thạch Tỉnh đi tuần tra cửa hàng trên huyện, không ở nhà. Tần Âm thấy Triệu Nguyên Đức rất nóng vội, nên nhanh chóng tới tìm Thiệu Vân An.
Thiệu Vân An rửa tay, tháo tạp dề ra ngoài. Vừa thấy Thiệu Vân An, Triệu Nguyên Đức lập tức nói. "Vân An, Vương Đại Lực muốn hưu lão Chu bà, còn muốn phân gia, người nhà bọn họ đánh nhau rồi. Hình như là Vương Chi Tùng không thể than gia khoa khảo. Vương Chu bà muốn tìm ngươi và Thạch Tỉnh, ta lại đây báo cho các ngươi biết."
Thiệu Vân An đen mặt, đột nhiên nhớ đến "học phủ phu tử," chẳng lẽ là hoảng bảng đã niêm yết? Tần Âm ra cùng Thiệu Vân An, tò mò hỏi. "Tại sao Vương Đại Lực lại muốn hưu thê tử?"
Triệu Nguyên Đức trả lời. "Ta cũng chẳng rõ, hình như là, nếu không hưu thê, không phân gia, Vương Chi Tùng không thể tham gia khoa khảo."
Thiệu Vân An mở miệng. "Năm nay triều đình đổi mới, học sinh tham gia khoa khảo phải có thêm một thủ tục khác, phải có thư chứng nhận của học phủ phu tử mới được. Huyện Vĩnh Tu chỉ có hai vị học phủ phu tử, một là sư huynh, một là cha ta. Học phủ phu tử muốn tiến cử học sinh, phải đảm bảo học sinh có phẩm tính, gia phong tốt đẹp. Nếu bị điều tra ra là học phủ phu tử tiến cử người không thích hợp, học phủ phu tử sẽ bị liên lụy."
Triệu Nguyên Đức há to miệng. Tần Âm vừa nghe đã hiểu. "Với đức hạnh và gia phong của Vương Chi Tùng, khẳng định là vô phương. Tiểu lão gia, bọn họ nhất định sẽ tới tìm ngài."
Thiệu Vân An hừ lạnh. "Tìm ta làm gì? Sớm biết hôm nay sao lúc trước còn dám làm. Hắn với ta có quan hệ gì? Ta dựa vào cái gì mà hi sinh danh dự của cha và sư huynh cho hắn. Bọn họ muốn phân cứ phân, muốn hưu cứ hưu, tự làm tự chịu. Nguyên Đức đại ca, cám ơn ngươi tới nói với ta."
Triệu Nguyên Đức hơi lo lắng. "Bọn họ cãi vã rất ác liệt. Nếu lão Chu bà thực sự tới đây, các ngươi phải nhận bà ta làm nô. Tới lúc đó, gia đình các ngươi sẽ không được yên ổn, Ta thấy, hay là người trốn ra ngoài mấy ngày, bà ta không tìm được sẽ vô dụng."
"Không trốn. Bây giờ không phải ta sợ bà, là bà ấy sợ ta. Chưa kể, bây giờ mà trốn, chẳng lẽ trốn cả đời. Vương Chi Tùng năm nay mới mười bảy. Năm nay không thể thi, còn có ba năm sau thì sao, lẽ nào lần nào ta cũng trốn. Mặc kệ bà ta. Nếu bà ấy tới làm loạn, không nhận thư khế, ta sẽ để bà ta biết cái gì gọi là hối hận."
Thấy Thiệu Vân An không chút nào sợ hãi, Triệu Nguyên Đức chỉ có thể nói. "Thạch Tỉnh không có nhà, nếu bọn họ tới đây, ngươi phải cẩn thận. Ta sợ bọn họ chó cùng rứt giậu, muốn cùng ngươi cá chết lưới rách mới thôi."
"Được. Ta sẽ đề phòng."
"Ta về đây. Hà tử đang làm dữu tử trà, ta phải giúp đỡ."
"Thế ngươi mau về đi. Chắc là Triệu thúc nhức đầu lắm đúng không?"
Triệu Nguyên Đức cười đáp. "Nhức đầu cái gì, bọn họ muốn phân muốn hưu là chuyện của bọn họ. Cha nương ta còn đang chế giễu kia kìa. May là Bác nhi không ở nhà, cứ mặc bọn họ náo loạn, để dân làng chê cười chết bọn họ."
"Ha ha, được, vậy Nguyên Đức đại ca đi thong thả."
"Này này, đừng tiễn, ta tự đi."
Triệu Nguyên Đức đi, Tần Âm ở bên cạnh hỏi. "Tiểu lão gia, ngài có muốn báo cho đại lão gia một tiếng không, còn có vương gia, lỡ bọn họ tới cửa quấy nhiễu tới vương gia."
Thiệu Vân An ngẫm lại, nói. "Ta đi tìm sư huynh. Chỗ vương gia, cứ chờ bọn họ nháo tới cửa hãy nói."
"Vâng."