Vương Thạch Tỉnh không vui. Hắn vốn tự hào thứ của mình khá lớn nhưng gặp phải đối thủ cường hãn! Sau khi bị Thiệu Vân An ép hỏi, Vương Thạch Tỉnh không thể không kể lại cuộc nói chuyện của hắn với La Vinh Vương. Thiệu Vân An nghe xong thì cười không khép miệng. Vương Thạch Tỉnh không chịu thua nói. "Chắc chắn Mộ Dung bá bá nói xạo, ta chưa từng thấy của ai như vậy." tám lượng thịt, sao có thể!
"Ha ha ha..." Thiệu Vân An cười tới mức đấm giường.
Vương Thạch Tỉnh đè lên, nguy hiểm. "Đệ tin ư?"
Thiệu Vân An làm sao dám nói là tin, lắc đầu như trống bỏi. "Không tin không tin, của Tỉnh ca là lớn nhất, hắc!"
"Đệ nói dối." Vương Thạch Tỉnh cắn.
Vương Thạch Tỉnh bắt Thiệu Vân An đi tuyên dâm giữa ban ngày, La Vinh Vương thì không dám trở về phòng. Tối hôm qua ông hôn người ta, còn sờ soạng người ta, nhưng ngoài miệng thì lại cự tuyệt người ta, thế này thì làm gì còn mặt mũi gặp người ta! La Vinh Vương khó thở. "Không lương tâm, dám bỏ lão nhân này lại chạy trốn, đúng là bất hiếu!"
"Mộ Dung gia gia, ai bất hiếu?"
La Vinh Vương quay đầu, vội vàng nặn ra nụ cười. "Các ngươi tới đây làm gì, không phải đang chơi với Hổ ca sao? Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim đâu?"
"Hổ ca, Đại Kim, Tiểu Kim đang phơi nắng. Cha nhỏ nói Ni tử không được phơi lâu, bị đen không đẹp, chúng ta mang Ni tử vào trong."
"À, vậy hả. Mộ Dung gia gia phơi nắng nhiều nên mới đen thế này. Tới uống nước đi."
Không có ai tới, cũng không dám trở về, La Vinh Vương chỉ có thể chơi với đám hài tử để giết thời gian. Nghĩ tới phòng cách vách là phòng của Quách Tử Mục, lại nhớ tới cảnh tối hôm qua y khóc lóc trở về, La Vinh Vương không thể nhẹ nhàng nổi.
Bị "tai bay vạ gió," Thiệu Vân An phải dùng thân thể giúp Vương Thạch Tỉnh hạ hỏa, nằm trên bụng Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An nói. "Tỉnh ca, chúng ta làm người tốt thì làm tới cùng. Mộ Dung bá bá và Quách tiểu ca thực không dễ dàng, hai người họ thích nhau, vậy thì giúp bọn họ hạnh phúc đi."
Vương Thạch Tỉnh dùng ngón tay vuốt ve tóc tức phụ, nói ra lo nghĩ trong đầu. "Vấn đề mấu chốt của bọn họ chính là thọ mệnh dài ngắn. Mộ Dung bá bá hơn Tử Mục ba mươi tuổi, nếu muốn đầu bạc giai lão, Mộ Dung bá bá phải sống thêm ba mươi năm nữa. Ta cũng muốn Tử Mục hạnh phúc, nhưng đệ tính kéo dài tuổi thọ ba mươi năm thế nào? Mộ Dung bá bá không ngốc, nếu ngài phát hiện tuổi thọ kéo dài có liên quan tới đệ, ta lo lắng."
Thiệu Vân An đáp. "Ta có một cách."
"Đệ nói đi."
Thiệu Vân An quay người, nằm úp sấp tới gần lỗ tai Vương Thạch Tỉnh, nhỏ giọng thầm thì. Vương Thạch Tỉnh nghe xong thì suy tư một hồi, nói. "Cách này cũng được."
Ba ngày sau, Quách Tử Mục không hề lộ diện, hoặc là nói, y cố ý tránh mặt La Vinh Vương. Y vẫn xuống nhà bếp tự tay làm điểm tâm, làm đồ ăn La Vinh Vương thích nhất, nhưng không lộ diện. Ngày nào cũng trốn trong phòng ăn cơm. La Vinh Vương ăn đồ ăn có hương vị quen thuộc, tâm trạng không tài nào tốt lên nổi. Mỗi lần thế này, Ni tử bắt đầu phát huy tác dụng làm thần trợ công, hỏi, tại sao Quách tiểu thúc không tới dùng cơm, có phải là bị bệnh hay không. Thiệu Vân An đứng đắn trả lời, Quách tiểu thúc bị say sóng. Trong lòng La Vinh Vương càng cảm thấy hụt hẫng khó chịu.
Cho tới một ngày trước khi tiến vào bến cảnh kinh thành, La Vinh Vương đi tới đi lui trong lòng, phập phồng thấp thỏm. Đã chuẩn bị tới kinh thành rồi, đi thêm nửa ngày nữa là tới, nếu mọi thứ thuận lợi thì bọn họ sẽ tới kinh thành trước giờ giới nghiêm vào tối mai. Vốn theo kế hoạch thì Quách Tử Mục sẽ ở vương phủ, nhưng hiện giờ sự tình diễn ra thế này, làm sao ông có thể mở miệng hỏi Quách Tử Mục cùng đi đây? Quách Tử Mục tới kinh thành không có nơi ở. Chưa nói tới phủ của nhi tử, nhi nữ Sầm lão, Quách Tử Mục có thể tới ở trong phủ Tưởng Khang Thần, nhưng mà ông không yên tâm na. Với gương mặt của Quách Tử Mục, nếu ở nơi khác, vạn nhất bị người ta khi dễ thì làm sao bây giờ, tốt nhất, ổn thỏa nhất chính là ở vương phủ, nhưng làm sao ông có thể mở miệng đây!
Đang lo sốt vó thì có người gõ cửa, trái tim La Vinh Vương nhất thời ngừng đập một nhịp, vội vàng đi mở. Cửa bung ra, ông ngây ngẩn cả người. "Hi nhi?"
Tưởng Mạt Hi ngẩng đầu nhìn La Vinh Vương, nhìn chằm chằm không chớp mắt. La Vinh Vương sờ sờ gương mặt già nua của mình, khom người hỏi. "Sao vậy? Có việc gì ư? Đã trễ rồi sao còn chưa ngủ?"
Tưởng Mạt Hi đẩy La Vinh Vương vào phòng. La Vinh Vương đóng cửa, lại hỏi. "Sao vậy? Có việc tìm Mộ Dung gia gia?"
Tưởng Mạt Hi mặt than mở miệng. "Ngài, Quách tiểu thúc, không nói chuyện."
La Vinh Vương đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hòa ái cười, tiếp theo là bất đắc dĩ. "Ngay cả ngươi cũng nhìn ra sao."
Tưởng Mạt Hi ánh mắt tò mò dò hỏi. La Vinh Vương thở dài. "Mộ Dung gia gia và Quách tiểu thúc có chút chuyện hiểu lầm, không có việc gì, đừng lo lắng. Đã trễ rồi, ngươi đi ngủ đi."
"Nói dối!"
"..."
La Vinh Vương xoa mặt, quả nhiên không thể lừa gạt tiểu thần đồng nha. La Vinh Vương bất đắc dĩ trả lời. "Đây là chuyện người lớn, nói cho ngươi, ngươi cũng không có biện pháp."
Tưởng Mạt Hi không nhúc nhích, nhìn chằm chằm La Vinh Vương. La Vinh Vương bị chột dạ, tránh ánh nhìn chăm chú của Tưởng Mạt Hi, đi qua đi lại trước mặt nhóc vài cái, rồi xoay người. "Hi nhi ngươi giúp Mộ Dung gia gia cái này được không?"
Tưởng Mạt Hi gật đầu.
La Vinh Vương lập tức lấy giấy bút viết một phong thơ, bao lại giao cho Tưởng Mạt Hi. "Ngươi giao thư cho Quách tiểu thúc, nói cho hắn, Mộ Dung gia gia chờ hắn hồi âm, bao lâu cũng chờ."
Tưởng Mạt Hi vẫn gật đầu, cầm thư đi ra ngoài, ở phía sau, La Vinh Vương thở dài.
La Vinh Vương không ngủ được, Quách Tử Mục càng ngủ không được. Mộ Dung bá bá không nhắc lại chuyện tới vương phủ với y, chắc là Mộ Dung bá bá không muốn y tới ở sao. Vân An dám nói Mộ Dung bá bá thích y, xem ra là nói xạo. Quách Tử Mục càng nghĩ càng thương tâm, cơm chiều cũng không ăn.
Có người gõ cửa, Quách Tử Mục vội vàng lau mặt, đi mở cửa. Ở bên ngoài thế nhưng lại là Tưởng Mạt Hi. Quách Tử Mục kinh ngạc hỏi. "Hi nhi, có việc sao? Sao trễ rồi còn chưa ngủ?"
Tưởng Mạt Hi nhìn chằn chằn Quách Tử Mục, giơ tay.
Nhìn thấy phong thơ trong tay Tưởng Mạt Hi, Quách Tử Mục cầm lấy, nhưng Tưởng Mạt Hi không có ý rời đi. Quách Tử Mục hỏi. "Hi nhi, thư này cho ta sao?"
"Mộ Dung, gia gia."
Tim Quách Tử Mục nhảy lên.
"Ngài chờ."
Quách Tử Mục cắn môi, Tưởng Mạt Hi thúc giục. "Xem, hồi âm."
Ngài ấy đang đợi hồi âm sao? Quách Tử Mục không vào phòng, đưa mắt nhìn phòng cách vách còn đóng chặt cửa. Quách Tử Mục trực tiếp mở thư ra đọc, không hề biết ở phòng bên cạnh, La Vinh Vương đang ghé người vào cửa, tư thế có thể xem là đáng khinh, nỗ lực nghe lén.
Nội dung bức thư không dài, La Vinh Vương nói Quách Tử Mục có thể giận ông, nhưng tới kinh thành rồi vẫn nên ở vương phủ. Ở chỗ khác không an toàn, ông không yên tâm.
Tuy chỉ có vài câu ngắn ngủn, Quách Tử Mục đọc xong chỉ muốn khóc, nhưng không phải khóc vì thương tâm. Y nhìn Tưởng Mạt Hi đang chờ thư, nói. "Quách tiểu thúc không viết thư hồi âm, Quách tiểu thúc sẽ tự nói với Mộ Dung gia gia, ngươi mau về ngủ đi." Dứt lời, Quách Tử Mục khép cửa, đi tới phòng La Vinh Vương."
Tưởng Mạt Hi không chịu đi. Quách Tử Mục hít một hơi thật sâu, gõ cửa. Người ở phía sau cánh cửa "lo lắng" trăm bề. Nhưng nếu không mở cửa thì bức thư mới viết kia coi như vô ích. Vỗ vỗ mặt, La Vinh Vương cố gắng điều chỉnh tư thái cho thật tự nhiên, nắm tay lên then cửa, mở ra.
Cửa vừa mở, một bóng hình bổ nhào tới trước ôm lấy ông. La Vinh Vương bị Quách Tử Mục đâm một cái lảo đảo lùi về sau mấy nước, theo bản năng tính đóng cửa.
Tưởng Mạt Hi chớp mắt, tựa hồ như không hiểu hai người lớn này đang chơi trò gì. Nhưng mà Quách tiểu thúc và Mộ Dung gia gia ôm nhau rồi, hẳn là không giận nhau nữa, Tưởng Mạt Hi yên tâm về phòng đi ngủ.
Ở trong phòng La Vinh Vương, Quách Tử Mục ôm ông ủy khuất hỏi. "
Ngài còn muốn ta ở lại vương phủ sao?"
Vất vả lắm mới đợi được Quách Tử Mục đồng ý, La Vinh Vương không nỡ đẩy người ra. Tay không biết đặt ở đâu, ông chỉ dám để hờ bên hông Quách Tử Mục, vội vàng đáp. "Muốn muốn. Ngươi ở nơi khác ta không yên tâm."
"Vì cái gì ngài không để ý tới ta?"
La Vinh Vương cười khổ. "Ta cứ nghĩ, ngươi không muốn quan tâm, Mộ Dung bá bá." Lúc này nói ra hai từ "bá bá", La Vinh Vương cảm thấy cay đắng vô cùng.
Buồn bực mấy ngày, Quách Tử Mục chôn đầu trong lồng ngực La Vinh Vương mà khụt khịt mũi. "Ta cho rằng, ngài không muốn nhìn thấy ta."
La Vinh Vương ôm Quách Tử Mục. "Mộ Dung bá bá sai rồi, Mộ Dung bá bá nên đi gặp ngươi. Tử Mục, ở lại phủ Mộ Dung bá bá được không?"
Quách Tử Mục không hề chần chờ gật đầu đồng ý. Cuối cùng La Vinh Vương cũng có thể yên tâm.
"Trễ rồi, về nghỉ ngơi đi, đồ vật đã dọn xong chưa?"
"Chưa."
"Vậy...Mộ Dung bá bá phụ ngươi thu dọn?"
"Ta chưa có ăn cơm tối."
La Vinh Vương đau lòng. "Tại sao không ăn cơm?"
"Ta cứ nghĩ ngài không quan tâm ta."
"..." La Vinh Vương thở dài ra hơi. "Đi, tới nhà bếp xem có cái gì ăn hay không. Ăn no bụng, Mộ Dung bá bá phụ ngươi xếp đồ."
"Được."
La Vinh Vương mang Quách Tử Mục tới nhà bếp. Quách Tử Mục ở trong lòng La Vinh Vương âm thầm gật đầu, quả nhiên cách của Vân An là chính xác!
Sáng sớm hôm sau, thuyền cập bến tại cảng Thuận Ninh. Ngày hôm nay sẽ tới kinh thành, đêm hôm trước mọi người đã ngủ rất sớm, à, ngoại trừ ba người. Tưởng Mạt Hi còn chưa tỉnh, nhóc có thói quen đọc sách tới khuya, người lớn ai cũng biết. Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An và Tưởng Khang Ninh không biết, tối hôm qua nhóc không đọc sách. Tưởng Khang Ninh mặc y phục cho Tưởng Mạt Hi còn chưa tỉnh ngủ, ôm nhóc rời thuyền.
Thiệu Vân An chạy tới. "Đại ca, An thúc tự mình tới đón."
Tưởng Khang Ninh ngạc nhiên. "An đại nhân tới?"
"Vâng, ở trên bến tàu."
Nhìn Tưởng Mạt Hi chưa tỉnh giấc, Thiệu Vân An nói. "Giao Hi nhi cho Tỉnh ca đi, ngươi rời thuyền trước."
"Được"!
Tưởng Khang Ninh xuống thuyền trước gặp An công công. Tần Âm chỉ huy đám người hầu thu dọn hành lý của chủ tử rời thuyền, Vương Thạch Tỉnh thì chỉ huy mọi người khuân vác hàng
hóa xuống, mọi người đều bận rộn, không ai có thời gian để ý thấy La Vinh Vương và Quách Tử Mục từ một gian phòng đi ra.
Trên bến tàu, An công công đứng phía trước, đứng phía sau là An Nhàn đã hồi kinh trước để báo tin. Không chỉ có An công công, còn có huyện lệnh huyện Thuận Ninh, quản sự cảng Thuận Ninh cũng tới đón. Tưởng Khang Ninh xuống thuyền hướng An công công hành lễ, nói. "Hạ quan không biết An đại nhân tới, có chỗ chậm trễ, thỉnh đại nhân thứ lỗi."
An công công cười nói. "Chúng ta tới không phải vì Tưởng đại nhân. Đám An nhi đâu?"
Tưởng Khang Ninh đương nhiên biết An công công tới đón ai, y trả lời. "Một lát nhóm Vân An sẽ xuống."
Vừa nói xong, Thiệu Vân An đã đi tới, An công công lập tức cười tươi như hoa. "An nhi, rốt cuộc các ngươi cũng tới, An thúc ta nhìn trăng nhìn sao, chỉ mong các ngươi mau tới."
Thiệu Vân An chậm rãi lại gần, đáp. "Ta và Tỉnh ca cũng muốn sớm lên kinh thành thăm An thúc, không phải bận rộn xong là lên thăm ngài liền sao. Dạo này An thúc có khỏe không?"
"Khỏe khỏe, chỉ hơi bận bịu xíu thôi."
Nhìn đám người hầu mang từng rương, từng túi, từng vại đồ vật xuống tàu, An công công cười tới mức không khép được miệng. Huyện lệnh huyện Thuận Ninh đến đón, cùng các quản sự kinh ngạc không thôi, tò mò thân phận của vị thiếu niên mới mười sáu mười bảy tuổi này.
Vương Thạch Tỉnh mang bọn nhỏ đi tới, Tưởng Mạt Hi đã tỉnh, nhưng vẫn còn ngái ngủ. La Vinh Vương đi xuống, Quách Tử Mục mang mặt nạ cúi đầu đi theo La Vinh Vương. Sau đó, tới lượt Hổ ca, Đại Kim, Tiểu Kim đi xuống gây ra một trận xôn xao, cả trâu cả ngựa sợ hãi hí vang. An công công ôm ngực, trợn mắt. "Thật đúng là có ba con đại hổ nha!" An công công đương nhiên đã biết tin từ chỗ An Nhàn.
Hổ ca quay sang đám trâu ngựa rống một tiếng, đám động vật sợ hãi không dám náo loạn nữa. Mọi người nhìn thấy không khỏi tò mò. Vương Thạch Tỉnh vỗ vỗ Hổ ca. Hổ ca mang theo Đại Kim, Tiểu Kim đi lên phía trước, Tưởng Mạt Hi, Ni tử và Vương Thanh theo sau.
"Vương gia." An công công và những người khác bây giờ mới dám tiến lên chắp tay hành lễ.
"An công công tới rồi!"
La Vinh Vương là nhất phẩm thân vương, ở chỗ này chỉ có ông mới có tư cách gọi An công công là "công công".
"An đại nhân." Quách Tử Mục nhỏ giọng hô, chắp tay thi lễ.
An công công cười nói. "Tử Mục cũng tới rồi."
"An thúc." Vương Thạch Tỉnh hô.
"Các ngươi cũng tới a." An công công hướng mắt nhìn phía ba con hổ và đám hài tử, lên tiếng phân phó. "An Nhàn, ngươi mang bọn nhỏ lên xe ngựa chờ. Tử Mục cũng đi chung đi. Ba con đại hổ..."
Vương Thạch Tỉnh. "Chúng nó sẽ tự theo sau."
"Vậy thì tốt rồi."
La Vinh Vương vỗ vỗ Quách Tử Mục, kêu y lên xe ngựa trước. Quách Tử Mục cúi đầu đi qua, nhìn bộ dáng của y, La Vinh Vương lại đau lòng. Những người khác đứng ở bến tàu, chờ hàng hóa chuyển xong, An công công mới nói mọi người lên xe ngựa, cùng nhau vào kinh thành. Bởi vì An Nhàn về kinh báo tin trước, cho nên An công công mang tới đầy đủ xe ngựa, xe bò. Ba mươi, bốn mươi chiếc xe chở hàng, mênh mông cuồn cuộn đổ về kinh thành. Người không biết còn tưởng là thương đội nào đó. Nhưng thương đội nhà ai lại có ba con hổ đi trước dẫn đường thế kia.
An công công chuẩn bị riêng một chiếc xe ngựa cho Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. La Vinh Vương thì đơn độc một chiếc, nhưng ông không ngồi, đến chen chỗ trong xe của Quách Tử Mục và ba hài tử. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ là ông muốn chơi với bọn nhóc, ai có khả năng nghĩ tới hướng khác. Tưởng Khang Ninh là hồi kinh báo cáo công tác, y cưỡi ngựa đi ở phía sau, nói chuyện phiếm với huyện lệnh huyện Thuận Ninh.
Trên xe ngựa, An công công trực tiếp hỏi. "An nhi, các ngươi mang tới bao nhiêu trà?"
"Toàn bộ bình gốm đều là trà. Đánh dấu màu đỏ là hồng trà. Trừ phần dành cho quý nhân, số còn lại đều thuộc về Vân Long trà trang. Nhưng mà hồng trà hiện tại không thể bán, phải cất giữ ít nhất nữa năm nữa mới dùng được."
"Cái này ta biết, An Nhàn có nói. Thế còn trà long tĩnh?"
"Trà long tĩnh thì để thêm mười ngày nữa là bán được. Trà thượng phẩm dành cho phòng đấu giá thì đựng trong bình nhỏ. Đợi hồng trà khai phong, toàn bộ sẽ mang đi đấu giá. Hồng trà có hai loại, Tú Thủy kỳ môn hồng trà và trà Đại Hồng Bào, toàn bộ đều là thượng phẩm. Kỳ môn hồng trà, giá khởi điểm là năm trăm lượng bạc một cân, mỗi lần lên giá không thể ít hơn hai mươi lượng bạc. Trà Đại Hồng Bào thì một nghìn lượng một cân, mỗi lần lên giá không thể ít hơn một trăm lượng."
"Híc..." An công công nổi da gà. "Sao đắt thế?"
"Chờ khai phong ngài uống thử là biết liền. Không sai thì cuối năm có thể mở, nếu không có việc gì, ta và Tỉnh ca sẽ lại đây một chuyến. Tới lúc đó ngài uống thử một chén sẽ biết có đáng giá hay không. Ngài có thể truyền tin ra ngoài trước, tới lúc đó, trà dù chưa bán ra ngoài nhưng đã có danh tiếng, ngài cứ ngồi ở nhà đếm tiền. Hồng trà một năm chỉ hái một lần vào mùa này, nếu bỏ lỡ chỉ có thể chờ tới cuối năm sau."
"Tốt tốt." An công công cười tít mắt.
"Trà long tĩnh thượng phẩm ta tự mình chế cũng mang tới phòng đấu giá, đọi vào kinh thành ta sẽ đưa cho ngài một bình nếm thử hương vị."
"Tốt tốt." An công công chỉ biết nói tốt.
Thiệu Vân An đưa cho An công công tờ giấy ghi chú, trong đó có liệt kê trà và những hàng hóa lần này Thiệu Vân An mang tới, bao gồm phẩm cấp của trà cùng giá cả. An công công càng xem càng cao hứng. Sau khi xem xong, ông hỏi. "Trà dành cho Đại Tư quốc ngươi có mang theo không?"
"Có."
An công công nhỏ giọng hỏi. "Thiên tuế định để cho Ngụy Hoằng Nho phụ trách sinh ý với Đại Tư quốc, hẳn là giờ này nhóm người phái đi đã gặp được hắn."
Thiệu Vân An rất ngạc nhiên, nhưng cũng thực vui vẻ. Vương Thạch Tỉnh nói. "Vậy thì tốt quá. Bằng không Vân An lại cảm thấy áy náy với Ngụy Hoằng Văn."
An công công lạnh mặt. "Có gì mà phải áy náy. Ngụy Xuân Lâm và Ngụy Hoằng Chính nên chết, nếu không nhờ mấy đại thần trong triều cầu tình, sao hoàng thượng có thể tha cái mạng chó của Ngụy Xuân Lâm. Ngụy Hoằng Văn và Ngụy Hoằng Nho phải đa tạ các ngươi mới đúng. Nếu không phải nhờ An nhi chỉ đường đi cho bọn họ, hai người họ hiện giờ e là cũng bị sung quân."
Thiệu Vân An không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể ngại ngùng cười cười.
Không nói chuyện Ngụy gia nữa, An công công chuyển đề tài. "Lần này các ngươi tới kinh thành, phải ở lại lâu một chút. Thiên tuế đã an bài chỗ ở cho các ngươi, sau này tới kinh thành thì cứ ở chỗ đó, nếu không thích, ta sẽ chọn chỗ khác."
Thiệu Vân An vội vàng nói. "Chúng ta đâu có sống trên kinh thành, ở chỗ nào chả giống nhau, để thiên tuế phải lo việc chỗ ở, ta và Tỉnh ca sợ hãi."
"Ha ha, ngươi nha, thật sự sợ hãi sao?" An công công đùa giỡn.
Thiệu Vân An ngây ngô cười, Vương Thạch Tỉnh lên tiếng. "Đã để quân hậu thiên tuế và An thúc lo lắng."
An công công xua tay, trêu chọc. "An nhi ở huyện Vĩnh Tu có tiếng là hãn phu, nhưng tới kinh thành rồi đừng có làm chuyện tiểu nam nhi đó nữa. Ở kinh thành nhiều quý nhân, nhưng các ngươi dù sao cũng là người của hoàng thượng và thiên tuế, không thể làm mất mặt hoàng thượng và thiên tuế. Không phải ta kêu các ngươi kiêu ngạo hung hăng, nhưng thân phận vẫn phải có, đã hiểu chưa?"
Thiệu Vân An vã mồ hôi, cái gì mà hãn phu, sao không gọi thẳng là bát phu luôn đi! (bát nghĩa là lưu manh đó) Vương Thạch Tỉnh chỉ có thể đáp lời. "Chất nhi đã hiểu."
"Tới kinh thành rồi, các ngươi trực tiếp tới phủ Đại tướng quân diện kiến thiên tuế."
Thiệu Vân An. "Thiên tuế còn ở phủ tướng quân sao?" Hỏi xong, hắn lại ngây ngô cười hai tiếng. "He he, An thúc, ngài cứ coi như ta chưa hỏi."
An công công ném cho Thiệu Vân An một cái nhìn cao thâm khó dò. "Chờ thấy thiên tuế, ngươi sẽ biết tại sao thiên tuế vẫn luôn ở phủ đại tướng quân."
Thiệu Vân An có linh cảm không lành, Vương Thạch Tỉnh nắm chặt tay hắn để hắn không sợ hãi. An công công lại cười cười, nói. "Chỗ ở của các ngươi là phủ của Hộ bộ thượng thư. Hắn tham ô nên bị cắt chức, bây giờ tòa nhà kia còn bị niêm phong. Thiên tuế đề nghị hoàng thượng ban thưởng tòa nhà đó cho các ngươi. Đợi tới nơi ta sẽ đưa khế nhà cho các ngươi."
Vương Thạch Tỉnh hơi nhíu mày. "Như thế có thích hợp hay không?"
"Có gì không thích hợp. Các ngươi nha, vẫn còn coi mình là nông gia thôn Tú Thủy chân lấm tay bùn sao?"
Hai phu phu. "..." Bọn họ không phải là nông gia chân đất, bọn họ là nông gia nhạc tiểu lão bản đó được chưa!