"Truyền, Vĩnh Tu huyện lệnh, Tưởng Khang Ninh..."
Nghe thấy tên mình được gọi, Tưởng Khang Ninh một tay sửa sang y quan, đi theo tiểu thái giám tuyên triệu, hơi cúi đầu bước nhanh vào đại điện. Đi tới trung gian, Tưởng Khang Ninh ôm hộp gỗ mun quỳ xuống. "Thần, huyện lệnh huyện Vĩnh Tu, Tưởng Khang Ninh, khấu kiến ngô hoàng, ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Trên tay Tưởng Khang Ninh có thứ gì đó nên y không nằm úp sấp trên mặt đất. Nhìn thấy cái hộp trong tay y, Ông lão và Đại lão tướng quân đồng thời nhướn mày. Vĩnh Minh Đế lơ đãng híp mắt. Đại Minh Qua nhìn nó mấy lần, còn quan viên khác thì cho rằng nó chỉ là cái hộp bình thường, chưa nói là quá xấu xí, nhiều kẻ còn tỏ ra khinh thường.
Vĩnh Minh Đế. "Tưởng Khang Ninh, ngươi thân là Vĩnh Tu huyện lệnh, thôn Tú Thủy xảy ra địa chấn, ngươi giấu không báo, có biết tội hay chưa?"
Tưởng Khang Ninh lạy một lạy, to gan lớn mật ngẩng đầu, nhìn thẳng người đang ngồi ở ngôi cửu ngũ chí tôn, giơ tay nâng cái hộp lên cao. "Hoàng thượng, thôn Tú Thủy xảy ra địa chấn không phải thiên tai, cũng không phải nhân họa, mà là do cây hòe thụ thần giáng thế, mệnh Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh của thôn Tú Thủy trải qua gian gian, vì hoàng thượng mà hái tiên quả vạn năm, dâng tiến cho hoàng thượng!"
Ồn ào!
Vĩnh Minh Đế từng suy đoán nhiều loại khả năng, nhưng tuyệt đối chưa từng nghĩ tới khả năng này! Tưởng Khang Ninh nói xong, Vĩnh Minh Đế từ trên long ỷ đứng dậy.
Vĩnh Minh Đế kinh ngạc, Ông lão và Đại lão tướng quân cũng vội vàng đứng lên, vẻ hốt hoảng trên mặt hai lão nhân không phải là thứ có thể giả vờ, rõ ràng là chưa biết trước sự tình. Mà người thuyết phục nhất chính là La Vinh Vương. La Vinh Vương thốt lên "a", mắt trợn to chỉ tay vào Tưởng Khang Ninh, thất thanh kêu. "Không phải An nhi nói chưa tìm được cây hòe thần sao!"
La Vinh Vương thốt lên, toàn bộ mọi người lập tức nhìn về phía ông. Vĩnh Minh Đế bình tĩnh, lạnh giọng. "Hoàng thúc! Ngươi giải thích rõ ràng!"
La Vinh Vương thất thố nhìn Vĩnh Minh Đế, lắp bắp. "Hổ ca báo mộng cho An nhi, chúng ta đoán, cây hòe thần có lẽ ở thôn Tú Thủy, nhưng còn chưa biết có ở thật hay không!"
"Cái gì báo mộng!"
Bị tiên quả làm cho đầu óc choáng váng, La Vinh Vương không biết mình đang nói cái gì, cũng quên luôn việc phải tránh dùng cách xưng hô thường ngày với Thiệu Vân An.
Tưởng Khang Ninh lên tiếng. "Hoàng thượng, việc này hãy để thần giải thích đi!"
"Mau nói!"
Tưởng Khang Ninh nói. Một lời nói dối cần vô số lời nói dối khác để lấp vào. Cho nên Tưởng Khang Ninh không định nói dối, y trần thuật lại toàn bộ sự tình phát sinh lúc trước, nhưng không nói rõ về thân thế của Vương Thạch Tỉnh, chỉ cường điệu hắn có thân thế đau khổ.
Tưởng Khang Ninh tỉ mỉ kể lại chuyện Hổ ca mang Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đi hái tiên quả, dẫn tới địa trấn ở thôn Tú Thủy. Rồi từ thân thế của Vương Thạch Tỉnh mà dẫn tới truyền thuyết về cây hòe thần, sau đó là giấc mộng của Thiệu Vân An. Bởi vậy mọi người mới suy đoán, rất có thể cây hòe thần giáng thế ở thôn Tú Thủy, mà Hổ ca chính là hành giả của cây hòe thần ở nhân gian.
Nói xong, Tưởng Khang Ninh lần thứ hai giơ cao hộp gỗ. "Hoàng thượng, tiên quả ở đây. Can hệ trọng đại, xin thứ cho thần che giấu không kịp thời bẩm báo."
Vĩnh Minh Đế vẫn duy trì tư thế đứng, hô hấp có vẻ không xong, trừng mắt nhìn chằm chằm đồ vật trong tay Tưởng Khang Ninh. Quách Tốn chạy chậm xuống bậc thang, hít sâu mấy hơi mới dám thò tay ra nhận hộp gỗ ở chỗ Tưởng Khang Ninh. Hai tay ông ôm chặt hộp gỗ, gian nan xoay người, từng bước vững vàng đi lên bậc thang đến trước mặt Vĩnh Minh Đế, chỉ sở xảy ra chuyện bất trắc. Làm xong hết thảy, Quách Tốn nhanh chóng thối lui tới một bên, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Ánh mắt Vĩnh Minh Đế luôn dõi theo cái hộp, cuối cùng, dừng ở trên bàn. Tưởng Khang Ninh lần nữa giương giọng. "Hoàng thượng, thời điểm Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An giao tiên quả cho thần, thần hỏi bọn họ, đã là tiên quả, tại sao hai người họ không ăn mà lại nhờ hạ thần dâng cho hoàng thượng. Bọn họ trả lởi, tiên quả là thứ người phàm không có khả năng dùng, bọn họ không dám tư nếm. Chỉ có hoàng thượng là chân long thiên tử mới có thể dùng tiên quả. Tiên quả được dưỡng bằng tiên thủy tìm thấy ở nơi hái trái, được đựng trong bình ngọc phỉ thúy nhiều linh khí, còn được đặt trong hộp thần mộc vạn năm, chính là sợ xảy ra sơ xuất. Thần mộc được gọi là gỗ mun, chôn sâu dưới đất cả vạn năm, chỉ khi nào thần linh giáng thế mới hiện thân.
Hạ thần đến bây giờ mới tới bẩm báo hoàng thượng là có nguyên nhân, thứ nhất, hạ thần cũng lo lắng, không biết tiên quả có thật hay không, thứ hai, thần thân là quan phụ mẫu huyện Vĩnh Tu, nhân thời điểm thu hoạch, chế tác trà xuân, thần mang trong người trọng trách do hoàng thượng giao phó, không dám lười biếng. Thứ ba, tiên quả, thần chỉ có thể tự mình hồi kinh dâng cho hoàng thượng. Công thần thực sự chính là Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, thần quả thật không dám tranh công, cho nên chờ hai người họ vào kinh mới dám dâng lên hoàng thượng. Thần giấu diếm đại sự, thỉnh hoàng thượng trách phạt."
Tưởng Khang Ninh quỳ úp sấp.
"Bình thân!"
Vĩnh Minh Đế từ đầu tới cuối chỉ nhìn hộp gỗ mun, một vị đại thầnh nhanh chóng bước ra khỏi hàng ngũ, quỳ xuống nói. "Hoàng thượng, sự việc tiên quả thần chưa từng nghe thấy, Khâm Thiên Giám nói, họa tinh xuất hiện ở thôn Tú Thủy, làm sao lại có truyền thuyết về cây hòe thần được, thần nghe xong cảm thấy việc này vô cùng hoang đường. Nếu thật là tiên quả, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An sao không tự dùng, căn bản chính là hoang đường."
La Vinh Vương không vui, đi ra khỏi hàng. "Chu đại nhân nói lời này là không đúng rồi. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đối với hoàng thượng là trung thành và tận tâm, dùng mệnh đổi lấy tiên quả, đương nhiên thứ đầu tiên nghĩ tới chính là dâng cho hoàng thượng, chứ không như Chu đại nhân, chắc sẽ tự mình ăn luôn."
Đối phương lập tức thay đổi sắc mặt, dập đầu hô. "Hoàng thượng thánh minh! Thần tuyệt đối không có ý này! Thần chỉ lo sợ..."
La Vinh Vương xen ngang. "Hoàng thượng, truyền thuyết cây hòe thần lão thần cũng biết, lúc đó lão thần cũng có mặt, lão thần còn cởi giày nhìn. Ngón chân út của lão thần đúng là có hai móng, những bá tánh thôn Tú Thủy không có nguyên quán ở phương bắc ngón chân út không có hai móng. Hổ ca rất thông minh, cực hiểu tiếng người, không phải hổ tiên thì là hổ gì? Có phải tiên quả hay không, lấy ra là biết liền."
Trong lòng Vĩnh Minh Đế kỳ
thật đã sớm mất kiên nhẫn. La Vinh Vương nói xong câu cuối cùng quả thật chính là nói đúng tâm đen của hắn mà. Vĩnh Minh Đế tỏ ra trấn tĩnh, mở miệng. "Quách Tốn, mở hộp."
Quách Tốn thịch một phát quỳ xuống. "Hoàng thượng, nô tài không dám." Quách Tốn biết trước một ít sự tình, đương nhiên tin tưởng cái đó chính là tiên quả.
Vĩnh Minh Đế thở sâu, duỗi tay mở hộp. Hộp mở ra, bên trong xuất hiện một cái bình phỉ thúy xanh biếc. Tưởng Khang Ninh bên dưới vội vàng nói. "Hoàng thượng, thứ đựng trong chai chính là tiên thủy."
Vĩnh Minh Đế run tay, Quách Tốn bưng kín ngực, Tưởng Khang Ninh vẻ mặt khẩn trương. Vĩnh Minh Đế ngẩng đầu. "Ngươi đã xem qua?"
Tưởng Khang Ninh gật đầu. "Thần từng xem qua. Nhờ xem qua nên thần mới xác định đây chính là tiên quả. Hoàng thượng, nếu kéo màn xuống sẽ xem càng rõ."
Vĩnh Minh Đế. "Kéo màn che!"
Nô tài trong đại điện lập tức kéo màn che, bao kín khiến bên trong tối hẳn đi. Vĩnh Minh Đế nhấc bình phỉ thúy, Quách Tốn lập tức tiến lên đỡ cái hộp. Bình bích lục phỉ thúy che đậy ánh sáng của tiên quả. Vĩnh Minh Đế ngừng thở, một tay nắm chặt nắp bình, dùng sức nhấc lên từ từ, ánh sáng dịu dàng, mùi hương thanh ngọt tràn ra. Khi nắp bình mở hết, ánh sáng đột nhiên bừng lên, hương khí lan tràn đại điện.
Cho dù từng nhìn thấy, Tưởng Khang Ninh không khỏi bị mọi người ảnh hưởng mà kinh hô, quên cả thở. Vĩnh Minh Đế đưa mắt đến gần miệng bình, sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì đầu tiên là kinh hãi, tiếp theo là vội vã đậy nắp bình, hô hấp dồn dập.
Vĩnh Minh Đế. "Lập tức truyền Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An!"
"Nô tài lãnh chỉ!"
Quách Tốn nhanh chóng xuống bậc thang, chạy ra ngoài. Màn che mở ra, Vĩnh Minh Đế hai tay ôm bình ngọc ngồi trên long y, sắc mặt đỏ bừng. Tưởng Khang Ninh dập đầu. "Trời phù hộ ngô hoàng, thụ thần giáng thế, ban ân tiên quả, vạn thọ vô cương! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!!!"
La Vinh Vương bước khỏi hàng quỳ xuống. "Trời phù hộ ngô hoàng, ban ân tiên quả, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!!!"
Đại lão tướng quân và Ông lão quỳ xuống. "Trời phù hộ ngô hoàng, ban ân tiên quả, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Trong tình huống này, các đại thần còn lại dù nguyện ý hay không, cam lòng hay không, chỉ có thể quỳ xuống hô to vạn tuế.
Thiệu Vân An đang ở tướng quân phủ cùng quân hậu phẩm trà, nghe được ý chỉ từ trong cung đưa tới thì phản ứng bình tĩnh cứ như đã dự đoán trước. Bất quá, quân hậu nghe xong thì tò mò dò hỏi Quách Tốn đang nôn nóng. "Thánh thượng truyền Vân An và Thạch Tỉnh thượng điện, là vì chuyện gì?"
"Đại sự!"
Quách Tốn không vòng vo, trực tiếp nói. "Hai người họ nhờ Tưởng huyện lệnh dâng tiên quả lên hoàng thượng, thiên quả có kỳ hương, còn phát sáng, hoàng thượng mệnh nô tài tức tốc tuyên hai người họ thượng điện."
Quân hậu kinh ngạc. "Tiên quả?"
Thiệu Vân An. "Thiên tuế, quả thật là tiên quả. Hoàng thượng chắc đang vội, thảo dân và Tỉnh ca đi trước, diện kiến hoàng thượng để giải thích, trở lại thảo dân sẽ tỉ mỉ nói rõ với ngài."
Quách Tốn. "Thiên tuế, không bằng, ngài cũng tiến cung đi."
Quân hậu nắm chặt chiếc gối dưới khuỷu tay, một lát sau, hắn lắc đầu. "Không được. Các ngươi nhanh đi đi, bổn quân không tiện lộ diện."
"Thiên tuế..." Quách Tốn tính nói thêm nhưng bị quân hậu giơ tay ngăn chặn. Quách Tốn quỳ dập đầu, sau đó đứng lên thúc giục. "Thiệu tiểu gia, ngài cùng nô tài tức tốc tiến cung thôi."
"Quách công công đừng hối, Tỉnh ca còn ở tiền viện, ta đi tìm huynh ấy."
"Nô tài đã phái người đi tìm, chúng ta trực tiếp ra cổng chờ."
"Cũng được. Quách công công, thỉnh."
Hành lễ với quân hậu, Thiệu Vân An theo Quách Tốn bước đi. Quân hậu nhìn bóng dáng hai người, mày nhíu lại, Trác Kim đứng bên cạnh lên tiếng. "Thiên tuế, ngài..."
Quân hậu như cũ giơ tay ngăn cản. "Đừng nói gì cả."
"Vâng."
Trác Kim cúi đầu, trong lòng thập phần lo lắng, nếu tiên quả là thật, hoàng thượng sẽ lựa chọn thế nào?
Nếu tiên quả là giả, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An dù bên ngoài bình tĩnh, nhưng bên trong nhất định sẽ thấp thỏm lo lắng. Nhưng tiên quả là thật, cho nên sau khi hai người bước lên xe ngựa từ trong cung ra đón, phong thái phải nói là vô cùng thong dong, Thiệu Vân An còn có tâm tình hỏi. "Quách công công, hoàng thượng chắc là rất ngạc nhiên đúng không?"
Quách Tốn lo tới mức sắp khóc. "Thiệu tiểu gia, lễ vật kinh hỉ của ngài sắp làm rung chuyển cả Yến Quốc. Ngàn vạn lần không thể để xảy ra bất cứ sai lầm nào a!"
Câu trả lời của Quách Tốn có vẻ khó hiểu, nhưng ý tứ chính là, lễ vật nhất định không được phép là giả. Thiệu Vân An ha ha cười hỏi. "Quách công công, ngài nói, hoàng thượng sẽ ban thưởng cho chúng ta cái gì nha?"
Quách Tốn nháy mắt đỏ mặt, chẳng lẽ là tiên quả thật? Vương Thạch Tỉnh xoa xoa eo Thiệu Vân An, một lát nữa sẽ gặp hoàng thượng, cần phải ăn nói cẩn thận.
Thiệu Vân An ở trên xe vui vẻ đùa giỡn Quách Tốn, trên đại điện lại là một bầu không khí khẩn trương. Vĩnh Minh Đế ôm hộp gỗ mun như đứng đống lửa, như ngồi đống than, lần lượt hỏi La Vinh Vương và Tưởng Khang Ninh về chuyện địa chấn ở thôn Tú Thủy. Nếu không phải do thân phận, Vĩnh Minh Đế tuyệt đối sẽ cởi vớ để nhìn xem ngón chân út của mình có hai móng hay không.
Ngàn mong vạn mong, rốt cuộc bên ngoài cũng vang lên tiếng thái giám truyền chỉ. "Thôn dân thôn Tú Thủy, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An kiến giá!"
Vĩnh Minh Đế vội đứng lên. "Truyền!"