Thiệu Vân An há hốc miệng, Vĩnh Minh Đế rất nghèo nhưng lại thưởng cho hắn đủ thứ, khác không nói, ba mỏ ngọc quặng thôi đã quá hào phóng rồi. Thiệu Vân An thực sự không ngờ tới Vĩnh Minh Đế lại ban thưởng nhiều đến thế. Đây là lần đầu tiên mà hai vị đại thần cao cấp nhất Đại Yến khiến hắn cảm động.
Quân hậu nhìn Thiệu Vân An cười nói. "Mau đứng dậy đi. Phủ Trung dũng hầu ngươi tính chọn chỗ nào?"
Thiệu Vân An giật mình, nâng giấy ngọc, đứng lên đáp. "Hoàng thượng, quân hậu, ban thưởng quá nhiều, thảo dân không thể nhận."
Vương Thạch Tỉnh theo sau nói. "Thảo dân dâng tiên quả không phải vì muốn hoàng thượng và quân hậu trọng thưởng, thỉnh hoàng thượng và thiên tuế thu hồi." Nói xong lại quỳ.
"Đứng lên." Vĩnh Minh Đế lần nữa kêu Vương Thạch Tỉnh đứng lên, nói. "Trẫm cảm thấy ban thưởng còn chưa đủ. Hai người các ngươi bây giờ đã có thân phận, không cần tiếp tục xưng thảo dân."
Thiệu Vân An lắc đầu lia lịa. "Hoàng thượng, thật sự nhiều lắm."
"Thánh chỉ đã hạ, đừng nói nữa." Vĩnh Minh Đế phất tay.
Một vị quan viên tiến lên trước, nói. "Hoàng thượng, dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của thiên tử. Hai người bọn họ dâng tiên quả chính là bổn phận, thần cảm thấy ban thưởng thế này có hơi quá mức."
Quân hậu lãnh đạm cười. "Nếu chư vị khanh gia có thể dâng tiên quả, hoàng thượng cũng sẽ trọng thưởng như vậy."
"Thiên tuế..."
Vĩnh Minh Đế ngăn chặn y. "Trẫm từng nói, nếu ai có thể chữa khỏi bệnh cho thiên tuế, trẫm sẽ ban thưởng tước vị quốc công. Trẫm đã giảm mức ban thưởng rồi, các ngươi tưởng kim khẩu là có thể tùy tiện mở sao?"
Ông lão. "Hoàng thượng trọng thưởng không có gì đáng trách. So với sự khang an của hoàng thượng và quân hậu, hư danh và vật ngoài thân sao có thể so sánh. Lão thần cảm thấy, hoàng thượng ban thưởng là đúng."
La Vinh Vương. "Thần cũng cảm thấy hoàng thượng ban thưởng là vừa phải."
Có hai ông đi đầu, rất nhiều quan viên sôi nổi phụ họa theo, những quan viên đang định phản bác buộc phải nhịn lại. Ông lão và La Vinh Vương nói vậy không phải vì nịnh nọt. Ở Đại Yến quốc, số tuổi thọ bình quân của con người còn chưa tới bốn mươi, sự biến hóa của Vĩnh Minh Đế và quân hậu sau khi ăn xong tiên quả, không nói thành tiên, nhưng sống lâu trăm tuổi khẳng định không thành vấn đề. So với việc thêm vài thập niên thọ mệnh thì có nhiều vật ngoài thân đi nữa cũng không thể đánh đổi, càng đừng nói đến việc kéo dài tính mạng cho quân hậu.
Thiệu Vân An lúc này lên tiếng. "Hoàng thượng và quân hậu ban thưởng, thần cảm thấy thật hổ thẹn. Việc phu phu thần làm, rất nhiều người cũng có thể làm." Thiệu Vân An quỳ xuống. "Thiên tuế sáng lập quỹ cứu trợ, lòng mang thiên hạ vạn dân, thần hổ thẹn không bằng. Thần, một không thể ra trận giết giặc, hai không thể chia sẻ nỗi lo cùng hoàng thượng về việc trị quốc. Phần thưởng này, phu phu hạ thần xin nhận lấy, nhưng thỉnh hoàng thượng và quân hậu cho phép phu phu hạ thần xuất một phần tâm ý vì nước, vì quân."
Vương Thạch Tỉnh lần nữa quỳ gối, ăn ý nói. "Thần nguyện quyên góp một vạn hoàng kim bạc trắng cho quỹ cứu trợ."
Hầu như tất cả mọi người đều rít lên trong lòng, thậm chí có người rít thành tiếng. Đại lão tướng quân ngay lập tức phối hợp hỏi. "Thiên tuế, không biết quỹ cứu trợ là thế nào?"
Quân hậu giải thích thêm một lần về quỹ cứu trợ, không hề nhắc tới đây là kiến nghị của Thiệu Vân An, nhưng đặc biệt nói rõ về việc Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An từng quyên góp ba nghìn năm trăm lượng hoàng kim cho quỹ cứu trợ, đặc biệt chỉ định giao cho Dực Hổ quân dưới trướng Võ Uy tướng quân để mua sắm quân tư. Nói xong, Đại lão tướng quân lập tức quỳ xuống hô to. "Vạn tuế, thiên tuế", nói. "Lão thần nguyện vì trăm vạn tướng sĩ, vì bá tánh Đại Yến dập đầu tạ ơn! Lão thần nguyện quyên góp ngàn lượng bạc trắng, lương thảo một trăm thạch." (1 thạch = 4 quân, 1 quân = 30 cân)
Ông lão và La Vinh Vương theo sau quỳ xuống. Ông lão. "Lão thần nguyện quyên góp ngàn lượng bạc trắng, một trăm thạch lương thảo!"
La Vinh Vương. "Thần cũng quyên góp ngàn lượng bạc trắng, một trăm thạch lương thảo!"
Thiệu Vân An thêm củi vào lửa. "Vương gia, Ông lão và lão tướng quân đại nghĩa! Thần nguyện ra thêm ngàn lượng bạc trắng tu sửa bia công đức, để vạn con dân đời sau biết đến tâm chăm lo cho bá tánh của hoàng thượng và thiên tuế, để họ biết đến nghĩa cử cao đẹp của vương gia, lão đế sư và lão tướng quân!"
Vĩnh Minh Đế cao hứng đập bàn. "Đại thiện! Đại thiện! Trên công đức bia càng không thể thiếu công tích của hai người các ngươi!"
Những người khác hai mặt nhìn nhau, Cảnh lăng hầu quỳ gối. "Thần nguyện quyên bạc trắng ngàn lượng, lương thảo ngàn thạch, vải thô trăm thất!"
Bình An hầu quỳ xuống. "Thần quyên bạc trắng ngàn lượng, lương thảo ngàn thạch, vải thô trăm thất, dầu thắp trăm bình!"
Lập tức, những người khác cho dù có nguyện ý hay không, đều sôi nổi quỳ xuống, tỏ vẻ muốn quyên ngân lượng cho quỹ cứu trợ, hơn nữa vật tư chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi, chủng loại đa dạng phong phú. Trong lòng Vĩnh Minh Đế và quân hậu cười tươi như hoa. Quân hậu sai Trác Kim viết lại danh sách quyên tặng của các đại thần. Những đại thần phải quyên nhiều bạc và vật tư thật sự khổ tâm, nhưng thời điểm này, ai dám không quyên, ai có thể không quyên. Đồng thời vô cùng kinh hãi bàn tay hào phóng của tân Trung Dũng hầu, rốt cuộc bọn họ có bao nhiêu tiền?"
Cho tới khi các đại thần quyên góp xong, Vĩnh Minh Đế nghiêm khắc nói. "Chư vị ái khanh có tâm, trẫm vô cùng vui mừng. Nhưng không thể vì để khắc tên lên bia công đức mà ăn hối lộ, làm trái triều cương, nếu phát hiện trẫm sẽ nghiêm trị không tha."
"Vi thần không dám, vi thần ghi nhớ Hoàng Thượng dạy bảo!!!"
Vĩnh Minh Đế cho mọi người đứng lên, hỏi tiếp. "Trung Dũng hầu, hai phu phu các ngươi đã chọn được chỗ nào làm phủ đệ hay chưa?"
Vương Thạch Tỉnh chắp tay thi lễ. "Thần ở kinh thành có chỗ đặt chân đã vô cùng hài lòng."
Vĩnh Minh Đế lắc đầu cười. "Chỗ kia không thích hợp với địa vị hiện tại của các ngươi."
Quân hậu ở bên cạnh kiến nghị. "Hoàng thượng, thần nhớ phủ của Ngụy gia vẫn luôn để trống, bên cạnh cũng có một tòa nhà trống, không bằng ban cả hai cho Trung Dũng hầu làm phủ đệ đi."
Nghe thế, Vĩnh Minh Đế bừng tỉnh nói. "Vậy nghe theo quân hậu đi. Quách Tốn, ngươi đi làm."
"Tuân chỉ!"
Đối với người không quen thuộc kinh thành như Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, nhất thời không thể nhận ra "Ngụy gia" kia là ai. Chỉ nghĩ rằng chắc tòa nhà của Ngụy gia có hơi nhỏ, nên mới ban thêm tòa nhà bên cạnh cho bọn họ, nhưng được hoàng thượng và quân hậu quan tâm như vậy, bọn họ cực kỳ cảm động. Kỳ thật, hai người đều cảm thấy, chỗ ở hiện tại đã khá tốt.
Bất quả, những người còn lại không nghĩ như vậy. Ngụy gia vốn là Hằng viễn hầu. Vương Thạch Tỉnh là Trung Dũng hầu, Vốn dĩ chỉ một tòa nhà của Ngụy gia thôi là đã đủ tương xứng với thân phận của hắn, nhưng quân hậu lại ban thưởng thêm một tòa nhà. Phải biết rằng, tam công năm hầu một vương, thêm cả phủ của Ông lão đều đặt tại phố Thúy Uyển, mỗi một căn đều là toà nhà lớn cấp bậc vương hầu. Hoàng thượng và quân hậu thế nhưng ban thưởng đến hai cái, vậy thì chẳng khác nào là sánh ngang với phủ đại tướng quân lớn nhất kinh thành. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An lần nữa quỳ xuống tạ ơn. Vĩnh Minh Đế ban bọn họ đứng lên, sau đó nhìn về phía Tưởng Khang Ninh.
Tưởng Khang Ninh tiến lên vài bước quỳ xuống, chức quan của y là thấp nhất, nên đứng ở hàng chót. Vừa nãy Tưởng Khang Ninh cũng quyên góp trăm lượng bạc trắng và hai mươi thạch lương thực. Căn cứ vào bổng lộc và chức quan hiện tại, y quyên góp như vậy là vừa đủ.
"Tưởng Khang Ninh, địa chấn ở thôn Tú Thủy, ngươi giấu mà không báo, nhưng vì có nguyên nhân nên trẫm không phạt. Ngươi đối với trẫm trung tâm, hôm nay trẫm đã thấy. Là quan phụ mẫu của huyện Vĩnh Tu, trẫm nghe nói đến chiến tích của ngươi. Ngươi có công hộ tống tiên quả, trà xuân cũng làm rất tốt, trẫm thăng chức cho ngươi làm Hộ bộ thượng thư, một tháng nữa làm lễ kế nhiệm."
Không ai phản đối, mặc dù có rất nhiều người muốn phản đối. Nhưng
ai biết, Tưởng Khang Ninh thế nhưng lại dập đầu, nói. "Hoàng thượng, thần phụ trách cai quản huyện Vĩnh Tu chỉ mới một năm. Trà xuân còn rất nhiều chỗ thần chưa làm tốt, có rất nhiều thứ thần chưa làm được. Thần khẩn cầu hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh, thần từng thề sẽ đưa huyện Vĩnh Tu trở thành đệ nhất trà thôn của Yến quốc, thần muốn huyện Vĩnh Tu trở thành nơi đầu tiên khởi bước văn hóa trà cho cả Đại Yến, tới mỗi một ngóc ngách của Đại Yến, thậm chí là sang cả nước láng giềng." Tưởng Khang Ninh dùng lại y đúc câu nói của Thiệu Vân An mà không hề chột dạ.
Vĩnh Minh Đế hơi giật mình, nhưng sau đó cười to, nói. "Tốt tốt tốt! Ngươi có hoài bão lớn lao khiến trẫm phi thường cao hứng. Đợi tới khi huyện Vĩnh Tu trở thành trà thôn như lời ngươi nói, ngươi hãy vào hộ bộ, vì trẫm chia sẻ nỗi lo. Chẳng qua, một cái huyện Vĩnh Tu trở thành trà thôn thì chưa đủ, trẫm muốn toàn bộ Sắc Nam phủ trở thành trà phủ nổi tiếng gần xa."
"Thần tuân theo thánh ý!"
Vĩnh Minh Đế nói tiếp. "Vậy thì, thăng chức làm tri phủ Sắc Nam phủ kiêm hộ bộ thượng thư. Tưởng Khang Ninh nhậm chức tri phủ Sắc Nam phủ. Huyện lệnh huyện Vĩnh Tu có thể chọn lựa từ tam giáp tiến sĩ. Ngươi không được từ chối, nếu có người thích hợp nhậm chức huyện lệnh huyện Vĩnh Tu, ngươi có thể nói với trẫm."
Tưởng Khang Ninh đè nén nội tâm kích động, dập đầu nói. "Hoàng thượng, thần xác thực có quen một người vô cùng thích hợp."
"Là ai?"
"Người này là tú tài năm Khang Thịnh thứ ba mươi, là nô bộc của Trung Dũng hầu, Quách Tử Du." (Ủa, Quách Tử Du già vậy cơ á, hay là Nhiên nhầm lẫn ở đâu?)
Tưởng Khang Ninh nói xong, mọi người lập tức bùng nổ. Có quan viên lên tiếng trách cứ. "Tưởng đại nhân! Ngươi đề cử một gia nô lên làm quan, chẳng lẽ không để hoàng thượng vào mắt! Không để luật pháp triều đình ở trong mắt!"
Tưởng Khang Ninh không kiêu ngạo, không hống hách, đáp. "Quách Tử Du trở thành gia nô của Trung Dũng hầu là nhờ ơn của một ít đại thần ban tặng."
"Tưởng đại nhân lời này là có ý gì?"
Tưởng Khang Ninh giải thích nguyên nhân khiến huynh đệ Quách gia lưu lạc thành gia nô, những quan viên chỉ trích lập tức lùi lại, đặc biệt là mấy vị quốc công từng làm chỗ dựa cho Dung Nguyệt. Sau khi Tưởng Khang Ninh nói xong, Vương Thạch Tỉnh lên tiếng. "Hoàng thượng, huynh đệ Quách thị đúng là vạn bất đắc dĩ mới thành gia nô cho nhà thần, thần vốn tính toán đợi ba năm nữa sẽ khôi phục thân phận cho họ."
La Vinh Vương quỳ xuống. "Hoàng thượng, thần và Quách Tử Mục lưỡng tình tương duyệt, thần và hắn đã thực hiện lễ phu thê. Thần vốn có ý định cầu xinh thánh ý, thần muốn cưới Quách Tử Mục làm chính quân, khẩn cầu hoàng thượng hạ chỉ, khôi phục lại thân phận bình dân của Quách Tử Du và Quách Tử Mục."
Ồn ào, xôn xao!
Hôm nay đã được định sẵn là một ngày "gà bay chó sủa". Thân phận Quách Tử Mục được khơi ra, Vĩnh Minh Đế đương nhiên là thuận nước đẩy thuyền, nói. "Nguyên nhân huynh đệ Quách thị trở thành gia nô đúng là có thể thông cảm, quả thật cũng do các ngươi thất trách. Phu phu Trung Dũng hầu thật xứng với hai chữ trung dũng, trong nguy nam giám vươn tay giúp đỡ, các ngươi mới là người phải hổ thẹn."
"Thần hoảng sợ..."
Một đám người quỳ xuống.
"Đi thăm dò xem Dung Nguyệt đang ở chỗ nào, nghiệm trị đúng tội cho trẫm."
Lại Bộ thượng thư. "Vâng, thần tức khắc sai người đi tra."
Vĩnh Minh Đế tiếp tục hạ chỉ. "Ban Quách Tử Du, Quách Tử Mục làm nghĩa đệ của Trung Dũng hầu. Khâm Thiên Giám chọ ngày lành để hoàng thúc nghênh thú chính quân. Lệnh Quách Tử Du tạm thời đảm nhiệm chức Vĩnh Tu huyện lệnh, ân khoa năm nay, hắn nhất định phải đậu tiến sĩ. Là một quan phụ mẫu, không thể chỉ có chức danh tú tài."
La Vinh Vương cười tới mức không khép miệng. "Thần và chính quân tạ ơn hoàng thượng ân điển!"
Vĩnh Minh Đế trêu chọc. "Hoàng thúc còn chưa cưới người vào cửa đâu!"
La Vinh Vương ha hả cười. "Sắp sắp."
Cho mọi người đứng dậy, Vĩnh Minh Đế nói. "Phủ đệ của Trung Dung hầu cần phải tu sửa càng nhanh càng tốt trong vòng một tháng."
Thiệu Vân An nháy mắt với Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh mở miệng. "Hoàng thượng, việc tu sửa tòa nhà tự thần sẽ xuất bạc, thật không dám dùng tiền của người đóng thuế mà tu sửa nhà riêng."
Vĩnh Minh Đế nhướn mày. "Người đóng thuế?" Cái này mới à nha.
Vương Thạch Tỉnh giải thích. "Ngân khố của triều đình đều do bá tánh đóng thuế mà nên. Triều đình việc gì cũng cần bạc, thần không thể dùng tiền của người đóng thuế mà tu sửa nhà, hưởng thụ cho riêng mình. Thần nguyện tự xuất bạc ra tu sửa, thỉnh hoàng thượng không trách phạt."
Vĩnh Minh Đế nở nụ cười, cực kỳ cao hứng. "Vương Thạch Tỉnh a Vương Thạch Tỉnh, ngươi đúng là không hổ với hai chữ "trung dũng" mà trẫm ban cho, lúc nào cũng suy nghĩ cho trẫm. Tốt, trẫm tùy ý ngươi."
"Tạ hoàng thượng."
Ông lão nói. "Lời của Trung dũng hầu vô cùng chính xác. Ngân khố trong triều đều do bá tánh nộp thuế, xác thật không nên dùng cho việc tư của triều thần."
La Vinh Vương phụ họa. "Hoàng thượng, thần sẽ tự bỏ ngân lượng để nghênh thú chính quân, hoàng thượng không cần vì thần tiêu pha."
Vĩnh Minh Đế. "Như vậy sao được. Hoàng thúc thú chính quân là đại sự của hoàng gia, trẫm tuy rằng nghèo chút, nhưng ít bạc đó vẫn có thể chi trả."
La Vinh Vương ngây ngô cười. "Thần bình thường không tiêu xài cái gì, vẫn đủ bạc cưới tức phụ. Thần chỉ cầu hoàng thượng mau lệnh Khâm Thiên Giám chọn ngày lành tháng tốt để thần sớm nghênh thú chính quân."
Vĩnh Minh Đế ha ha trêu ghẹo, "Hoàng thúc nóng ruột nha vậy, hay là sợ có kẻ đoạt mất chính quân?"
"Đúng vậy đúng vậy."
"Ha ha ha..." La Vinh Vương thành thật khiến mọi người buồn cười.
Vĩnh Minh Đế vung tay. "Hoàng thúc nghênh thú chính quân là một chuyện, trẫm tự có tính toàn, hoàng thúc không cần nói. Thể diện hoàng gia cần phải có. Nhưng tương lai, chi phí tu sửa xác thật không nên dùng tới quốc khố, chờ sau khi hộ bộ thượng thư nhậm chức, hộ bộ nhanh chóng trình tấu chương lên cho trẫm."
"Vâng." Hộ bộ thị lang đáp lời.
Vĩnh Minh Đế nói tiếp. "Trẫm và thiên tuế dùng tiên quả, cần tu dưỡng vài ngày, nội các và chư vị ái khanh tạm thời phụ trách quốc sự." Dứt lời, Vĩnh Minh Đế và quân hậu đứng lên.
Ông lão, Đại lão tướng quân và La Vinh Vương là người đầu tiên lên tiếng. "Cung tiễn ngô hoàng, cung tiễn thiên tuế."
Những người khác vội vàng hô. "Cung tiễn ngô hoàng, cung tiễn thiên tuế."
Sau khi Vĩnh Minh Đế và quân hậu dắt tay nhau rời đi, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An lập tức bị quần chúng vây xung quanh.