Phủ La Vinh Vương, thế tử Mộ Dung Nghi được Quách Tử Mục sơ cứu đang ngồi ở trên giường thở dốc. La Vinh Vương vỗ ngực y. Quách Tử Mục mang mặt nạ, trên tay cầm một chén nước.
Nghi nhi, đỡ chút nào chưa?"
La Vinh Vương đầu đầy mồ hôi, Quách Tử Mục buông chén nước, lấy tay áo lau mồ hôi cho ông. Mộ Dung Nghi giương mắt liếc nhìn Quách Tử Mục một cái, thở hổn hển nói. "Lúc nãy, đa tạ, cha nhỏ."
Quách Tử Mục đang lau mồ hôi thì chựng lại, La Vinh Vương mở miệng. "Còn không phải sao, may mắn là có cha nhỏ ngươi ở đây." Lau khóe mắt, La Vinh Vương nói tiếp. "Ngươi mau uống tiên thủy đi, sau này không còn phải bị tâm tật dày vò nữa."
Quách Tử Mục mím môi.
Mộ Dung Nghi hơi hơi mỉm cười, nói. "Đây là hoàng thượng ban thưởng cho cha, sao ta có thể uống."
La Vinh Vương trừng mắt. "Ngươi mà còn như thế này nữa thì làm sao bây giờ?" Liếc mắt nhìn Quách Tử Mục đang im lặng, La Vinh Vương hơi chột dạ, nói. "Hay là, ngươi uống một ngụm thử trước xem thế nào, nếu có tác dụng, dư lại cha sẽ uống."
Quách Tử Mục lập tức xen vào. "Ta nhìn thử xem có bao nhiêu."
Hai phụ tử nhìn Quách Tử Mục đi tới bàn. Mộ Dung Nghi nhỏ giọng. "Cha, ngài không thể chỉ nghĩ cho ta."
La Vinh Vương lắc đầu. "Vừa rồi cha hơi nóng vội." Chắc là Tiểu Mục sẽ không giận ông đâu.
Quách Tử Mục vững chãi mở bình sứ ra nhìn nhìn. Đối với tiên thủy, Quách Tử Mục không có ham muốn gì. Y tuổi trẻ, ở nhà Vương Thạch Tỉnh sống cuộc sống tốt đẹp. Mặc dù lưu lạc làm khất cái nhiều năm, cơ thể không tránh khỏi lưu lại một vài điểm xấu, nhưng từ sau khi tới nhà Vương Thạch Tỉnh, những chỗ không khỏe đó đều dần dần hồi phục. Y cảm thấy, công dụng của tiên thủy chắc cũng không khác gì mấy loại nước ngọt lành ở nhà Vương Thạch Tỉnh.
Quay đầu, Quách Tử Mục nói. "Mỗi người một ngụm cũng đủ. Thế tử uống trước một nửa đi."
La Vinh Vương gật đầu. "Tốt tốt, uống trước một nửa."
Quách Tử Mục dứt khoát đổ nước trong chén đi, rót một nửa tiên thủy vào. Đi tới mép giường, Quách Tử Mục đưa chén cho La Vinh Vương, La Vinh Vương vẩy vẩy tay, không dám nhận. Mộ Dung Nghi thì không có sức lực. Quách Tử Mục do dự một hồi, y nắm một bàn tay của La Vinh Vương, nhét chén vào tay ông, sau đó cầm tay La Vinh Vương đưa tới miệng Mộ Dung Nghi. Mộ Dung Nghi nhìn mấy ngón tay xanh xao của Quách Tử Mục, hé miệng.
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết khiến nhóm người hầu ở bên ngoài khiếp sợ. La Vinh Vương đè chặt thân thể Mộ Dung Nghi, kêu. "Nghi nhi, ngươi cố nhẫn nhịn!"
Mộ Dung Nghi rất béo, y mà giãy dụa thì một mình La Vinh Vương sao giữ được. Quách Tử Mục quay trở lại bàn cất tiên thủy, sau đó chạy ra bên ngoài kêu người tiến vào hỗ trợ. Mộ Dung Nghi lúc này, toàn bộ thất khiếu đều chảy ra máu loãng, La Vinh Vương sợ muốn chết.
"Tiểu Mục, lấy thêm tiên thủy!"
"Thế tử có tâm tật, uống quá nhiều sợ là thân thể chịu không nổi. Hoàng thượng ăn tiên quả còn đau, vậy thì người uống tiên thủy cũng sẽ đau." Quách Tử Mục thừa nhận bản thân ích kỷ, chỉ có một ít tiên thủy, y muốn để lại cho La Vinh Vương dùng.
Đại phu của vương phủ cũng đã đến, một đám người đè chặt Mộ Dung Nghi. Quách Tử Mục đứng ở trong góc. Thời điểm này, y không giúp gì được. Mộ Dung Nghi kêu gào thảm thiết, chảy máu loãng một hồi, bên ngoài da y bắt đầu bài xuất hắc thủy. Trước khi hôn mê, Mộ Dung Nghi thậm chí còn tưởng, hay là chết đi còn hơn.
Lần thứ hai tỉnh lại, Mộ Dung Nghi cứ ngỡ là mình đã tới âm tào địa phủ. Nhưng mà, cái địa phủ này nhìn sao quen mắt thế?
"Nghi nhi?"
Mộ Dung Nghi ngơ ngác quay đầu, lọt vào trong tầm mắt chính là gương mặt của phụ thân.
"Nghi nghi, cảm giác thế nào? Ngực còn đau không?"
Mộ Dung Nghi chớp chớp mắt, ký ức ùa về, y theo bản năng giơ tay ôm ngực. Chuyện gì đang xảy ra vậy, hô hấp nhẹ nhàng thế này là làm sao?
Tròng mắt Mộ Dung Nghi xoay chuyển, người trong phòng nên có mặt đều có mặt, chỉ thiếu mỗi Quách Tử Mục. Hít sâu mấy cái, Mộ Dung Nghi nuốt cổ họng, cẩn thận nói. "Ngực hình như, không nặng như trước?"
La Vinh Vương kích động, thiếu chút nữa nhảy cẫng lên. Ông cố hết sức nâng Mộ Dung Nghi dậy, vội vàng nói. "Mau tới kiểm tra cho thế tử."
Đại phu vương phủ lập tức tới bắt mạch cho Mộ Dung Nghi, chờ tới khi đại phu buông tay, ông quỳ xuống, nói. "Chúc mừng vương gia, chúc mừng thế tử, tâm mạch của thế tử vững vàng, như người bình thường, không, so với người bình thường còn ôn hòa hơn vài phần!"
"Ai u!" La Vinh Vương kích động quỳ gối hướng hoàng cung dập đầu. "Hoàng Thượng long ân! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Mọi người mau chóng quỳ hướng hoàng cung tạ ơn, nhưng trong lòng mỗi người đều rõ ràng, tiên thủy này là do Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cầu khẩn mới có.
Mộ Dung Nghi ngơ ngác ôm ngực, thở dốc, tâm tật hơn hai mươi năm cứ như vậy mà khỏi sao? Y thậm chí còn đấm đấm, ngực thật sự không đau! Một chút cũng không đau! Cảm giác hô hấp ngột ngạt và đau đớn trong quá khứ đã thực sự biến mất!
Mộ Dung Nghi không cảm thấy cơ thể bị suy yếu không còn sức, y xốc chăn, nhanh nhẹn xuống giường, nhảy cẫng lên ngay tại chỗ. La Vinh Vương theo phản ứng đưa tay ra dìu y, nhưng ngay sau đó, Mộ Dung Nghi lại ôm ngực, biểu tình đầu tiên là dại ra, sau đó thì ngửa mặt lên trời gào thét. "Ha ha ha, ha ha ha ha, không đau! Thật sự không đau!"
Cười xong, Mộ Dung Nghi chuyển sang khóc, ôm chặt lão cha nhà mình mà khóc. "Cha, ta không đau! Ngực không đau!"
Ánh mắt La Vinh Vương cũng hàm chứa nhiệt lệ. "Tốt tốt, Nghi nhi rốt cuộc đã bình phục. Hoàng thượng thánh ân, khiến Nghi nhi của chúng ta hồi phục!"
Mộ Dung Nghi khóc rống như hài tử, đời này, từ lúc có ký ức, y chưa từng dám lớn tiếng khóc như thế. Nhưng hiện tại, y có thể cười to, có thể khóc lớn, trái tim cũng không đau đớn nữa, không bao giờ khiến y thở không nổi mà ngất đi nữa.
"Nghi nhi, mau tạ ơn!"
Mộ Dung Nghi gào khóc buông phụ thân, quỳ gối dập đầu, khóc không thành tiếng. La Vinh Vương đứng bên cạnh lau nước mắt, phất tay để những người khác ra ngoài. Đợi mọi người đi hết, La Vinh Vương nâng Mộ Dung Nghi dậy, nói. "Nếu không nhờ Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không màng nguy cơ bị chặt đầu mà cầu xin hoàng thượng, chúng ta sẽ không có tiên thủy. Hai người họ là ân nhân của Vương phủ, là ân nhân của ngươi."
"Hài nhi, sẽ không quên." Mộ Dung Nghi lại ôm phụ thân, còn khóc nức nở. La Vinh Vương vỗ nhẹ y, cười nói. "Bây giờ Nghi nhi có thể yên tâm lớn mật khóc cười, chạy nhảy. Hôm nay đã trễ, ngày mai ngươi hãy đi báo tin cho nương ngươi." Dừng một hồi, ông nói. "Ngày mai ta với ngươi đi gặp nàng. Đừng khóc, sửa soạn một chút, chốc nữa còn phải vào cung tạ ơn."
"Cha, đa tạ ngài."
Đa
tạ ngài toàn tâm chiếu cố ta, đa tạ ngài không chê ta không khỏe mạnh, đa tạ ngài tới tận bây giờ vẫn quan tâm ta, đa tạ...Người mà Mộ Dung Nghi kính trọng nhất đời này chính là phụ vương mình.
"Chúng ta là phụ tử, nói làm gì." Buông Mộ Dung Nghi, La Vinh Vương lau nước mắt cho y, nói tiếp. "Phụ vương chọn ngày mời Vương Thạch Tỉnh tới phủ, ngươi nhất định phải tạ ơn nhân gia."
"Hài tử ghi nhớ phụ vương dạy bảo."
La Vinh Vương gõ trán Mộ Dung Nghi. Mộ Dung Nghi cười nói. "Hài tử ghi nhớ lời cha dạy bảo."
La Vinh Vương hít một hơi thật sâu, mỉm cười, dùng cả hai tay giữ chặt vai Mộ Dung Nghi. "Thân mình của ngươi hồi phục, cũng nên gánh vác toàn bộ trách nhiệm của vương phủ. Thạch Tỉnh bây giờ là Trung Dũng hầu, nhưng một vài người sẽ không cam chịu cho hắn và Thiệu Vân An có một cuộc sống thư thái, vương phủ nhất định phải là chỗ dựa vững chắc của hai người họ."
"Hài nhi hiểu rõ, cha cứ yên tâm."
La Vinh Vương gật đầu, không ngừng cười. Mộ Dung Nghi lùi về sau hai bước, cúi đầu tỏ lòng kính trọng, sau đó nói. "Cha, ngài cũng mau dùng tiên thủy đi."
La Vinh Vương gật đầu, ngừng cười, nói. "Cha nhỏ ngươi tính tình hướng nội, không thích thấy người ngoài, ngươi canh giữ cho cha đi."
"Vâng."
La Vinh Vương mang thế tử ra ngoài, mọi người trong vương phủ quỳ xuống dập đầu, chỉ thiếu một mình Quách Tử Mục. La Vinh Vương hỏi. "Chính quân đâu?"
"Hồi vương gia, chính quân nói muốn về phòng trước."
"Các ngươi quay trở lại làm việc đi."
"Vâng."
Còn chưa biết nhi tử từng dạy dỗ đám nô bộc một lần, La Vinh Vương và thế tử cùng nhau vội vàng về phòng. Hai người tiến vào, nhưng không nhìn thấy Quách Tử Mục, La Vinh Vương gọi. "Tử Mục?"
"Ta ở bên trong."
La Vinh Vương để thế tử ở bên ngoài chờ, ông tiến vào phòng trong. Quách Tử Mục đang mang mặt nạ, chắc là nhận ra có người ngoài tới, vội vàng bước vào phòng trong. La Vinh Vương tức khắc hối hận. "Ta và thế tử lo lại đây nên quên mất báo cho ngươi. Ngươi vẫn ở trong phòng chờ sao? Có đói bụng không?"
"Không đói bụng, trong phòng có điểm tâm. Thế tử tốt chứ?"
"Tốt tốt, rất tốt."
Nhắc tới cái này, La Vinh Vương lại nhịn không nổi bật cười.
Quách Tử Mục tiến lên nắm tay La Vinh Vương, kéo ông tới bên bàn, nhìn bình sứ, nói. "Còn dư lại, ngài mau uống đi."
La Vinh Vương cầm lại tay Quách Tử Mục. "Ngươi uống cùng ta."
Quách Tử Mục lắc đầu. "Ta không uống. Thân thể ta rất tốt, không bệnh không đau, uống cái này làm gì." Rút tay, Quách Tử Mục ôm La Vinh Vương. "Uống cái này rồi, ngài có thể ở bên ta lâu hơn."
Trái tim La Vinh Vương tan chảy, ông ôm chặt Quách Tử Mục. "Sao ta có thể độc hưởng tiên thủy, ngươi uống một ngụm, dư lại ta uống. Ngươi không uống, ta không uống."
Vốn dĩ không còn thừa nhiều, nhưng La Vinh Vương kiên quyết, cho dù chỉ có một giọt, ông cũng muốn phân đều với Quách Tử Mục. Quách Tử Mục ngừa đầu hôn La Vinh Vương. La Vinh Vương ngậm lấy y, hôn sâu hơn. Kết thúc nụ hôn, La Vinh Vương dỗ dành. "Tiểu Mục ngoan, uống đi."
"Ngài uống trước, ta sợ đau, ta không muốn người khác chiếu cố ta."
"Được, ta uống trước, thế tử ở bên ngoài, chốc nữa ngươi có thể gọi hắn vào cùng chiếu cố ta, ta đã căn dặn người khác không được phép tiến vào."
"Được."
Mộ Dung Nghi chờ ở bên ngoài đúng lúc lên tiếng. "Cha, ngài và cha nhỏ ra bên ngoài đi, ta không vào đâu."
"Ờ, được."
La Vinh Vương điều chỉnh lại mặt nạ cho Quách Tử Mục, một tay nắm tay y, một tay cầm bình sứ đi ra ngoài. Tình trạng hiện giờ đã khác biệt, thể tử không tiện vào nội gian nữa.
Nhìn thấy thế tử, Quách Tử Mục chỉ hơi gật đầu, không thân cận, ngược lại có hơi xa cách. Mộ Dung Nghi khẽ hành lễ, không cố ý đi qua bắt chuyện, La Vinh Vương ngồi xuống ghế, rút nắp bình, nhìn xem bên trong còn bao nhiêu, sau đó ngửa đầu uống một nửa. Uống xong, ông nhanh chóng đậy nắp bình, nhét vào tay Quách Tử Mục. Thế tử lập tức nói. "Cha nhỏ, để ta chăm sóc cha, nếu không đủ sức ngài hãy tới."
Quách Tử Mục gật gật đầu, nhét bình sứ vào đai lưng.
La Vinh Vương nín thở chờ đợi, ước chừng qua hai lần hít thở, ông bắt đầu cắn chặt khớp hàm, đây là dấu hiệu phát tác. Tuy La Vinh Vương uống không nhiều như thế tử, nhưng nỗi đau đớn tuyệt đối không hề thua kém thế tử. Quách Tử Mục nhìn sắc mặt La Vinh Vương tái nhợt, khẩn trương (lo lắng) nắm chặt tay ông.
"A!"
La Vinh Vương đau tới mức cuộn người. Mộ Dung Nghi lập tức ôm ông. Quách Tử Mục chạy vào bên trong lấy ra một cái chăn, trải trên mặt đất. Mộ Dung Nghi đặt phụ thân đã đau thành tiếng nằm lên chăn, sau đó ghì chặt.
"Ta đi lấy nước!"
Từng chứng kiến thời điểm Mộ Dung Nghi phát tác, Quách Tử Mục nói với chính mình phải bình tĩnh, lao ra ngoài đi múc nước. Quách Tử Mục không thích thấy người ngoài. Từ sớm, La Vinh Vương đã thu thập xong xuôi gian bếp nhỏ trong viện, từ lúc quay lại viện Quách Tử Mục đã nấu nước nóng, mục đích là để chuẩn bị cho thời khắc này. Chẳng mấy chốc, một chậu nước nóng nhanh chóng tiến vào, ở bên này, La Vinh Vương đau tới mức gào thét, Quách Tử Mục đặt chậu nước xuống, lấy bình sứ thắt trên đai lưng ra, trước ánh mắt khó hiểu của Mộ Dung Nghi mà mở bình uống cạn, rồi ghé vào trên người La Vinh Vương, hôn ông. Mộ Dung Nghi khiếp sợ, La Vinh Vương đau đớn không thể phản ứng, chỉ cảm thấy một dòng chất lỏng ngọt lành tiến vào trong khoang miệng, sau đó thân thể lại càng đau.
"Cha nhỏ! Ngươi!" Mộ Dung Nghi hoảng sợ tới mức thiếu chút nữa quên mất phải ghì chặt người phụ vương.
Lau khóe miệng cho La Vinh Vương, Quách Tử Mục chỉ đáp. "Ngươi giữ, để ta lau mình cho ngài."
Mộ Dung Nghi hít sâu, cuối cùng thốt ra một từ. "Được."